Vân Mộng Trạch - Chương 4
Cập nhật lúc: 2025-07-22 21:45:15
10.
"Giỏi đấy, đến kinh thành mấy ngày, ngược học cách yếu thế ." Trên xe ngựa hồi phủ, phụ .
"Không thể bằng phụ , rõ ràng con bơi , còn giúp đỡ lấp liếm." Ta phản bác.
Tiếng phụ càng to hơn: "Nữ nhi của quả nhiên thông tuệ, chỉ cần dùng chút mưu mẹo khiến tên Mạnh Lương Châu tới đất phong."
Lòng chợt trầm xuống: "Phụ , chỉ sợ chúng trúng kế của gã ."
Sau khi hồi phủ, phụ phái mời Thái tử và Ung vương đến.
"Con thấy Mạnh Lương Châu dường như đang giả điên, chỉ sợ đến đất phong khiến gã như ý." Ta nghi ngờ của .
Ung vương tiếp lời: "Trước cũng nghi ngờ, nhưng nề hà chứng cứ."
"Hiện tại đến đất phong, quản thúc, gã cơ hội cực để tăng cường thế lực của . Nếu thể trị tận gốc, hậu họa vô cùng." Bây giờ nghĩ đến Mạnh Lương Châu, cả liền thấy thoải mái.
Mạnh Lương Trạch trầm tư một lát : "Nếu ngăn cản, chỉ thể vạch trần sự thật đang giả điên mặt phụ hoàng."
"Nếu gã để ý đến ngôi vị Thái tử như thì biện pháp nhất chính là dùng nhược điểm của gã để kích thích gã." Ta đề nghị.
"Vân Thư đúng, chúng dựa chỗ hiểm của mà mạnh mẽ chọc ." Mạnh Lương Trạch phụ họa.
Trước khi đến đất phong, Mạnh Lương Trạch và Đức tần đều cấm túc.
Ta và Lam Hâm tỷ tỷ mang theo điểm tâm do tự đến cung của Đức tần, khi bà thấy thì đầu tiên nghi hoặc, đó đột nhiên : "Ngươi chính là Thái tử phi Ôn Vân Thư?"
Ta đặt hộp thức ăn lên bàn: " ạ, sớm nên đến bái kiến Đức tần nương nương . Khi còn ở Vân Châu từng , nương nương nhận hết ân sủng, ăn một đĩa bánh hoa mai hơn một ngàn lượng. Cũng nương nương mắt chút điểm tâm do ."
Bà lạnh : "Sau ngươi nhập chủ trung cung, đương nhiên cái gì cũng thể ăn ."
Ta giả vờ than thở: "Đáng tiếc thật, nương nương chỉ còn thiếu một bước nữa, liền thể vững vị trí đầu hậu cung . Chỉ là đến đất phong, liệu còn mai phấn cung đình cho nương nương hưởng thụ ."
Đức tần ngẩng đầu giận dữ trừng mắt , mặc dù hai mắt bà hãm sâu, nhưng khó khi còn trẻ từng là một mỹ nhân tuyệt sắc.
"Đương nhiên là , đến đất phong tuy rộng lớn, nhưng chốn tây bắc hoang vắng, hoang mạc liên miên, nơi nào thể nuôi sống hoa mai cung đình kiều quý." Lam Hâm tỷ tỷ tiếp lời.
"Vậy khi đến đất phong , chẳng nương nương sẽ còn gặp Bệ hạ nữa ?" Ta truy hỏi.
Lam Hâm tỷ tỷ gật gật đầu: "Đâu chỉ , tỷ Lương Thần , Thái tử đang thỉnh chỉ để cho mẫu tử Đức tần khi đến đất phong thì vĩnh viễn hồi kinh. Cũng thể hiểu , dù cũng là phế thái tử, vẫn cần phòng một chút."
Lam Hâm tỷ tỷ từng , Đức tần xem trọng danh lợi yêu thích giàu sang.
Quả nhiên, khi thấy những lời , trong mắt bà tràn đầy sợ hãi: "Các ngươi đều là sự thật ?"
Lam Hâm tỷ tỷ : "Nương nương đổi vị trí mà suy nghĩ xem, nếu như là , sẽ để một phế thái tử ở bên để đe dọa đến bản ?"
"Lương Châu sớm thực quyền, sẽ uy h.i.ế.p đến ngài. Bệ hạ , để nó một vương gia nhàn tản hưởng hết vinh hoa phú quý cũng ." Đức tần vẻ mặt hoảng hốt.
Chúng nữa, để phần điểm tâm : "Mấy ngày nay nương nương vẫn nên chậm rãi nghỉ ngơi dưỡng sức cho , khi tiệc tiễn hành, còn thể gặp mặt Bệ hạ một . Chi bằng hãy chỉnh trang bản cho thật , để một ấn tượng cuối cùng cho Bệ hạ."
11.
Từ trong cung Đức tần , chúng trực tiếp đến phủ của Mạnh Lương Châu.
Mạnh Lương Châu gặp chúng , nhưng Lam Hâm tỷ tỷ cho gã cơ hội từ chối, trực tiếp để gia đinh mạnh mẽ lôi gã .
Nàng ghế bành giống như chủ nhân: "Chỉ dựa ngươi, cũng dám mơ ước của ? Ngày đó ngươi xứng với , hôm nay càng xứng với . Mạnh Lương Châu , ngươi cho rằng sẽ để ngươi an tâm đất phong thổ đại vương của ngươi ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/van-mong-trach/chuong-4.html.]
"Bây giờ ngươi điên , liền cầu xin phụ hoàng cho ngươi ở kinh thành chữa bệnh, ngươi cứ yên tâm, Chương gia quen nhiều danh y, chắc chắn, sẽ chậm rãi, từng chút một, chữa khỏi bệnh cho ngươi. Chỉ là dù bệnh cũng tiền lệ, cần ngươi tự thử thuốc, đến lúc trúng độc thương, cũng coi như cung cấp kinh nghiệm cho Thái y viện của Đại Lương chúng ."
Đôi mắt của Mạnh Lương Trạch nãy vốn dĩ còn vô thần, giờ phút dần dần trở nên âm lãnh.
Mục đích đạt thành, nơi liền nên ở lâu.
Khi chúng trở phủ nhà , thì Ung vương và Mạnh Lương Trạch cũng đến .
"Ta và đến cùng cũng là , từ biệt đến ngày nào mới gặp , khi nên tổ chức một buổi tiệc tiễn biệt cho thật ." Ung vương cực kỳ vui vẻ: "Phụ hoàng đồng ý , chỉ là chuyện còn phiền phu nhân." Nói xong liền xoay , hai mắt đầy thâm tình về phía Lam Hâm tỷ tỷ.
Mạnh Lương Trạch thấy , khẽ ho khan hai tiếng: "Nếu các ngươi chuyện tình tứ thì xin chờ về nhà gì thì ."
"Vậy chúng đây về nhà thôi." Ung vương nắm tay Lam Hâm tỷ tỷ liền rời .
Mạnh Lương Trạch bất đắc dĩ về phía , đột nhiên phát hiện bên cạnh còn một bóng .
Đây là đầu tiên và đơn độc ở chung, mấy ngày nay vội vàng chuyện của Mạnh Lương Châu, từ lúc gặp mặt cho đến bây giờ cũng mấy câu.
"Hay là, đến viện của một lát? Ta xiêm y." Hôm nay cung mặc lễ phục, thật sự thoải mái cho lắm.
Mạnh Lương Trạch từ chối.
Ta buồng trong y phục, liền trong viện đợi .
Khi ngoài thì thấy đang cắt tỉa hoa hồng nguyệt quý.
"Thái tử còn những thứ ?" Ta chút kinh ngạc.
"Thái tử cũng là , tiên. Huống chi, đây là một loại hoa cực kỳ quan trọng đối với nàng mà." Hắn : "Ta , đây là xe đẩy bán hoành thánh của nàng, nàng cố ý mang đến kinh thành, còn trồng đầy hoa nguyệt quý xe, thể thấy xe và hoa đều quan trọng đối với nàng, chứa đựng những hồi ức khi nàng còn ở Vân Châu."
Ta Mạnh Lương Trạch, đang hồng nguyệt quý, ôn nhuận như ngọc.
Một lớn lên trong gấm vóc lụa là như , hiểu tâm tư của .
"Hồng nguyệt quý, là loại hoa mẫu thích nhất. Từ khi còn ở Vân Châu, trong viện trồng nhiều."
Mạnh Lương Trạch , đột nhiên dịu dàng : "Vân Thư, ở đây. Từ đầu tiên thấy nàng, quyết định sẽ vẫn luôn ở bên nàng."
"Chỉ, chỉ mấy ngày như thôi?" Ta hổ hỏi.
Hắn lắc đầu: "Thật từng đến Vân Châu, gặp nàng. Hai năm phụ hoàng dẫn quân chinh chiến, đến Nam Quan vận chuyển lương thảo thuốc men, ở cùng với phụ nàng, chính là Quốc công gia mấy tháng. Ông và nàng định sẵn hôn ước từ thuở nhỏ, đợi thời cơ chín mùi sẽ dẫn nàng hồi kinh. Sau chiến tranh, phụ hoàng phái đến Vân Châu đưa mật hàm cho Quốc công gia, liền trộm gặp nàng một ."
"Nàng hoành thánh ngân nga khúc hát, tự tại sung sướng, với những bán hàng rong xung quanh, thật sự hoạt bát sinh động. Ta còn nhớ rõ ngày hôm đó nắng nhạt xuyên qua nhánh cây bên cạnh xe hoành thánh, rơi xuống nàng, nàng giống như một mặt trời nhỏ, ấm áp sáng ngời."
Lần đầu tiên khác khen như , đến mức bên tai chút nóng lên.
"Ta nàng thật lâu thật lâu, mãi cho đến khi mặt trời xuống núi, nàng đẩy xe hoành thánh về nhà. Khi đó, lẽ là thích nàng ."
Hai năm phụ quả thực ngoài một năm, giao cho đại nương hàng xóm chăm sóc, chỉ là cho dù hỏi thế nào, ông cũng chịu là , hoá là đến Nam Quan đánh giặc .
"Cho nên, ngươi thông đồng với phụ cùng gạt , lừa đến kinh thành." Ta giả bộ tức giận .
Hắn lập tức luống cuống: "Không , nếu như nàng thích, tất nhiên sẽ ép buộc nàng. Thật cũng lo lắng, nàng và hoàng tẩu giống , nàng gò bó, cũng sợ một hoạt bát sinh động như sẽ nhốt trong thâm cung , cho nên..."
" kinh thành , là Thái tử phi. Ngươi cứ yên tâm, sẽ chạy trốn. Bắt đầu từ khoảnh khắc giúp ngươi lật đổ Mạnh Lương Châu , cũng quyết định sẽ cùng ngươi đồng cam cộng khổ."
Ta giỏi những lời âu yếm tình cảm gì, chỉ , nên rõ từ đầu tới cuối tâm ý của với .