VÂN THƯỜNG - 7
Cập nhật lúc: 2025-07-29 21:42:03
Lần , chẳng những dối gạt mà còn ở mặt Từ Thế Khôn, khen như thể thần tiên giáng thế.
Lại còn “vô tình” tiết lộ cho Liễu Như Mi rằng: vì sớm sinh quý tử, chạy khắp nơi mời danh y, cầu phương thuốc bí truyền, chỉ chờ Từ Thế Khôn hồi gia để sớm ngày sinh đích tử.
Hai kẻ giờ mải mê đắm chìm cảnh Dương Châu, Tào quản sự đương nhiên kể là công lớn.
Chỉ tiếc là cao hứng đắc ý quá sớm, quên rằng trong tay còn nắm giữ nhược điểm chí mạng của .
Không còn cung kính như xưa, đường hoàng xoa xoa chòm râu dê, mặt mà con mắt vẫn còn láo liên, ánh lên dã tâm giấu .
“Tào chưởng quỹ lời gì cứ thẳng, bản phu nhân trách.”
Người xưa câu: Dụ đạo, mới thể khiến kẻ tiểu nhân thuận phục lâu dài.
Nhìn thấy khách khí như thế, sắc mặt cũng hòa hoãn mấy phần, chẳng giấu giếm gì nữa, rằng:
“Những ngày tiểu nhân theo sát quan sát, nhận thấy phu nhân thật thiên phú với toán thuật mưu lược, vượt xa Đông gia bao nhiêu .”
“Nếu thì… việc ăn tuy do phu nhân lo liệu chu nhưng cửa hiệu là của Từ gia, cơ nghiệp cũng thuộc Từ gia. Phu nhân dẫu lao tâm khổ tứ, sợ rằng cũng chỉ là dệt gấm cho , chẳng bao nhiêu lợi lộc về .”
Hắn rõ ràng đang ám chỉ: chỉ là phụ nhân nội viện, quyền thế chẳng , tay dựng nghiệp cũng là dựa thể diện phu gia.
Một khi Từ Thế Khôn dắt Liễu Như Mi trở về, kẻ lợi cùng là ai, há chẳng rõ ràng?
Ta dừng tay, chuỗi toán bàn bàn cũng dừng , giọng trầm xuống:
“Vậy ý của Tào chưởng quỹ là thức thời, sớm đem sổ sách và con dấu giao cho Đông gia?”
Sổ sách giả do lập, nay bày ngay mặt .
Hắn lập tức quýnh quáng, chẳng còn dám giở trò, quỳ ngay xuống mặt :
“Không dám! Không dám!”
Tát lấy tát để mấy cái lên mặt , mới rõ:
“Ý tiểu nhân là nếu phu nhân chẳng màng đến sủng ái, chi bằng nhân lúc Đông gia vắng mặt, đem mấy cửa hiệu ế ẩm bán , thu lấy bạc mà giữ bên . Cho dù Liễu Như Mi mị hoặc thế nào, chung quy cũng chẳng thể sánh với !”
Hắn quả là hiểu lòng , quan tâm tranh sủng trong phòng, chẳng buồn để ý tình ý nam nhân đặt nơi ai, chỉ quan tâm trong tay cầm bao nhiêu ngân lượng.
Mà sở dĩ bày kế cho , chẳng qua là rửa tay sạch sẽ, rút lui êm .
Cửa hiệu bán , sổ sách đốt sạch, còn bằng chứng, thể tiêu d.a.o tự tại, dù bám Từ gia nữa cũng vẫn sống phong lưu.
Hắn còn thêm:
“Phu nhân yên tâm, chuyến , lý do tiểu nhân chuẩn sẵn. Hiện giờ Thượng Châu phía Đông loạn tặc quấy phá, khi nào thương nghiệp sẽ ảnh hưởng. Chi bằng sớm xử lý, chuyển sản nghiệp xuống phía Nam. Tin rằng Đông gia hiểu chuyện, sẽ chẳng trách cứ phu nhân .”
Tính toán chu , mưu lược kín kẽ.
Chiếc gối đặt cạnh đầu, nếu gối hóa thời thế.
Ta chọn hết thảy khế ước các cửa hiệu của Từ gia tại Thượng Châu theo như lời , giao cả tay :
“Lời chưởng quỹ chí . Vậy việc bán sản nghiệp , giao quyền cho ngươi.”
Hắn như đặc xá, vội vàng quỳ xuống khấu đầu ngừng.
Ngoài miệng cảm tạ đại ân cứu mạng, mặt úp xuống đất chẳng che nổi vẻ đắc ý thầm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/van-thuong/7.html.]
Chắc chắn nghĩ lừa một phụ nhân mới chập chững học buôn bán như , chẳng qua chỉ lo liệu sổ sách thường ngày, hiểu chuyện lật tay một cái kiếm bạc là ở khâu mua bán sản nghiệp.
Mai dù Từ Thế Khôn phát giác, cũng chẳng hề hấn gì.
Dù còn mũi chịu sào. Chỉ cần sửa vài lời cung giả, đổ hết lên đầu là xong.
O Mai d.a.o Muoi
Quả là kế sách vẹn .
Chỉ tiếc ngờ, phu thê vốn là chim cùng rừng, đến lúc nguy hiểm cũng sẽ bay mỗi một ngả.
Hắn sai, chỉ là nhắc nhở một điều:
Thay vì giữ mặt mũi cho Từ gia, chi bằng nhổ sạch tận gốc, khiến bộ cơ nghiệp mang họ Vệ!
11
Quả như trời giúp.
Ngày khi bán xong hết cửa hiệu, đưa cả nhà rời xuống phía Nam, loạn tặc quả thật đánh Thượng Châu.
Ba tháng , hoa đào tàn, hải đường chuẩn khoe sắc.
Từ Thế Khôn cùng Liễu Như Mi mới chậm rãi trở , gặp tại Tuyền Châu.
Khi sớm mua sắm xong nhà cửa, điền trang, xe ngựa đấy, một mảnh thiếu.
Hắn khen:
“Phu nhân cực khổ . Nhờ nàng xa trông rộng, mới khiến gia nghiệp tổn thất vô ích.”
Ta hao tổn bao tâm lực, liền đem những khó khăn nhọc nhằn trong mấy tháng kể , còn đúng lúc để bà tử bưng thuốc bổ tới, ngửa đầu mà uống cạn.
Rõ ràng là ngụ ý: lo toan việc đến mệt mỏi sinh bệnh, mãi khỏi.
Từ Thế Khôn chẳng hỏi han nửa lời, chỉ lạnh nhạt đáp: “Khổ cho nàng .”
Chỉ một câu như thế, coi như thù lao cho nửa năm tận tâm giữ nghiệp.
Mũi cay xè, giọng bi ai nghẹn ngào:
“Hóa trong lòng quan nhân, chỉ đáng giá bấy nhiêu lời ?”
Từ Thế Khôn ngẩng đầu lên, chạm ánh mắt , oán hận lẫn lửa giận cháy bỏng.
Hắn lập tức chột , ngón tay lật sổ kế toán cũng run rẩy.
Cuối cùng, chẳng còn lòng nào mà xét sổ, chỉ vội vã đến gần, nắm lấy tay đặt bàn:
“Nàng trông coi đại nghiệp, trong ngoài chu thật cực nhọc. Chỉ là vốn vụng về, chẳng lấy lời nào nàng vui lòng thôi.”
“Nói đến đống sổ sách , một coi cũng buồn tẻ. Hay là đêm nay nghỉ chỗ nàng, phu thê cùng tính toán, phu nhân thấy ...?”
Lâu ngày gặp, tất chút hứng thú mới lạ. Ta cũng tự trang điểm tỉ mỉ, tuy diễm lệ như Liễu Như Mi nhưng cũng mang vẻ mặn mà khó cưỡng.
Từ Thế Khôn rót lời mật ngọt bên tai, tay cũng theo đó mà luồn áo lót, gỡ dần xiêm y.
Lúc lửa tình sắp bốc cháy, nha phái hầu hạ Liễu Như Mi bất ngờ lao :
“Không lão gia! Liễu di nương chắc là quen phong thổ, kêu đau bụng ngớt, xin lão gia mau đến xem!”