Vân Tranh Ký Bạch - Chương 5
Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385
24
Câu nói còn chưa dứt, Giang Ký Bạch đã lật người đè tôi xuống, tư thế này có chút nguy hiểm.
Anh ấy nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt sâu thẳm.
Hai tay chống bên đầu tôi.
Tôi thử đẩy anh ấy ra, nhưng không nổi.
“Nếu có chuyện gì thì nói thẳng ra đi được không? Đừng chỉ chống tay mà không lên tiếng, anh không mệt nhưng tôi mệt đấy.”
Giang Ký Bạch như bị tôi chọc cười, cánh tay khẽ cong, sau đó trán anh ấy tựa lên trán tôi.
“Vân Tranh, em thật là chậm hiểu, anh thể hiện rõ ràng thế rồi mà em còn phải hỏi, phá hỏng bầu không khí em giỏi nhất đấy.”
Tôi nhất thời á khẩu.
“Vậy câu trả lời của anh là gì?”
“Thích.”
Đồng tử tôi hơi giãn ra, trước khi hỏi câu này, tôi cũng đã nghĩ đến khả năng đó.
Nhưng khi Giang Ký Bạch thực sự thừa nhận, tôi vẫn cảm thấy thế giới có chút huyền ảo.
Dù sao trước đó, anh ấy chưa từng thể hiện rõ là thích tôi.
“Thật không?”
Giang Ký Bạch cọ nhẹ vào chóp mũi tôi, rồi nói:
“Còn thật hơn vàng. Vân Tranh, em đúng là không tin anh mà.”
Khi nói câu này, giọng anh ấy đầy vẻ ấm ức.
Cún con trà xanh*?
“Giang Ký Bạch, anh nói đàng hoàng đi, đừng cọ tôi.”
Khóe môi Giang Ký Bạch cong lên thành một nụ cười xấu xa, đầu gối anh ấy khẽ cọ lên chân tôi qua lớp chăn, sau đó chóp mũi lại cọ vào mũi tôi.
“Cọ chỗ nào? Trên hay dưới?”
“……”
Tốc độ này sao lại nhanh quá vậy?
Tôi dùng sức lật anh ấy xuống giường rồi ngồi dậy.
Thở mạnh hai cái, suýt nữa thì nghẹt thở.
Nhìn người đàn ông vẫn đang cười, tôi giơ chân đá anh ấy một cái.
“Cút ra ghế sô pha mà ngủ.”
(*) "Cún con trà xanh" là cách nói vui về những người có vẻ ngoài đáng yêu nhưng thực chất rất giảo hoạt.
25
Giang Ký Bạch rất nghe lời, ôm gối và chăn ra ngoài, nhưng vẫn không quên phát huy đặc tính “cún con trà xanh” của mình.
Anh ấy đứng ở cửa, tội nghiệp nhìn tôi.
“Thật sự phải ra ngoài ngủ à?”
Tôi dựa vào tủ đầu giường, không chút lưu tình mà nói:
“Không có gì để bàn cả, ra ngoài ngủ đi, bây giờ tôi không muốn nhìn thấy anh.”
Thế là Giang Ký Bạch đành ôm chăn đi ra ngoài.
Chờ anh ấy đóng cửa lại, tôi lập tức nhón chân chạy đến khóa cửa.
Kết quả là lại nghe thấy giọng anh ấy.
“Bảo bối, giữa người với người chẳng lẽ không có chút tin tưởng nào sao?”
Bị anh ấy gọi một tiếng “bảo bối”, tai tôi có hơi nóng lên, nhưng nhanh chóng điều chỉnh lại.
Tôi dựa vào cửa nói:
“Với người khác thì có sự tin tưởng cơ bản, nhưng với anh thì không, dù sao anh cũng là người có tiền án.”
“Ồ, vậy thì chúc ngủ ngon.”
Tôi không thèm trả lời Giang Ký Bạch, lại quay về giường nằm. Nhưng đến lúc nằm xuống, mặt tôi mới chậm rãi nóng lên.
Dùng mu bàn tay chạm vào mặt, trong lòng thầm mắng Giang Ký Bạch mấy câu, rồi mới dần dần chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau thức dậy, tôi vẫn chưa biết phải đối mặt với Giang Ký Bạch thế nào.
Vừa mở cửa ra, liền nghe thấy thứ gì đó rơi xuống đất, sau đó là tiếng rên trầm thấp của anh ấy.
Tôi vội vàng đẩy cửa ra xem.
Trước tiên nhìn thấy Giang Ký Bạch đang ngồi bệt dưới đất, rõ ràng có chút ngơ ngác.
Anh ấy ngồi trên chăn, tóc hơi rối, một tay chống ra sau, một tay ôm eo.
Thấy tôi đi ra, còn chưa đợi tôi cười nhạo, anh ấy đã tội nghiệp nói trước:
“Tối qua anh ngủ suýt gãy lưng luôn rồi. Anh thì không sao, nhưng nếu lưng anh không tốt, sau này em có thể không được hạnh phúc đâu.”
26
Những lời quan tâm vừa định nói lập tức nghẹn lại trong cổ họng.
Giang Ký Bạch đúng là, ở đâu cũng có thể “lái xe”* được!
“Tôi đâu có quan tâm, nếu anh lưng không tốt, thì tôi đổi sang người có lưng tốt là được.”
Tôi nhìn thấy sắc mặt Giang Ký Bạch, rõ ràng trầm xuống với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường, cứ như tôi vừa nói gì đó rất tổn thương anh ấy vậy.
“Em đúng là một người phụ nữ nhẫn tâm.”
Giang Ký Bạch từ dưới đất đứng dậy, rồi gấp chăn gọn gàng.
Tôi chậm rãi uống một ly nước ấm.
“Fan của anh có biết hình tượng thật sự của anh sau lưng như thế nào không?”
Giang Ký Bạch thành thạo đeo tạp dề, chuẩn bị làm bữa sáng.
Nghe tôi hỏi, anh ấy không để ý lắm, chỉ nói:
“Họ chỉ cần biết anh là người chuyên nghiệp trong công việc là được, đâu cần biết anh sau màn thế nào. Chỉ cần em biết là đủ rồi.”
Tôi không nói gì, lặng lẽ nhìn Giang Ký Bạch nấu ăn.
Bữa sáng rất nhanh đã xong.
Chủ đề tối qua, chúng tôi đều không nhắc lại, vẫn đi làm như bình thường.
Chỉ là lúc tan làm, Giang Ký Bạch chủ động đề nghị đến đón tôi.
Nhưng tôi không muốn lắm, với độ nổi tiếng của anh ấy, chắc chưa đến dưới công ty tôi đã bị nhận ra, đến lúc đó lại bị mọi người vây xem cùng anh ấy.
“Anh có cách, đến lúc đó em cứ đợi anh là được.”
Mặc dù cảm thấy Giang Ký Bạch đang nói khoác, nhưng tôi vẫn chờ dưới công ty lúc tan làm.
Không đợi được Giang Ký Bạch, lại đợi được đối tác cũ của công ty.
Vì phép lịch sự, tôi vẫn trò chuyện với đối phương vài câu.
Nhìn thấy thời gian không còn sớm, tôi vừa định gọi hỏi xem Giang Ký Bạch đã đến chưa, thì phía sau liền vang lên giọng nói của anh ấy.
“Vân Tranh!”
Tôi quay đầu lại, liền nhìn thấy Giang Ký Bạch đã trang bị kín mít.
(*) “Lái xe” là tiếng lóng ám chỉ những câu nói mang ý nghĩa ẩn dụ về chuyện người lớn.
27
Tôi khẽ gật đầu với đối tác để tỏ ý xin lỗi.
“Người đến đón tôi rồi, tôi không làm mất thời gian của anh nữa.”
Nói xong, tôi liền đi về phía Giang Ký Bạch. Ai ngờ người này lại còn khiêu khích, trừng mắt lườm người ta mấy cái.
Tôi cảm thấy mất mặt, vội vàng kéo Giang Ký Bạch sang một bên.
“Anh lườm người ta làm gì?”
Giang Ký Bạch không tỏ vẻ gì, tay xoay vô lăng một cách bình tĩnh.
“Người ta định đào góc tường của anh, chẳng lẽ anh không được lườm hai cái sao?”
Tôi nghẹn lời, không biết phải giải thích thế nào về thân phận của người kia.
Lúc tôi định lên tiếng giải thích thì lại không tìm được cơ hội thích hợp, hơn nữa cũng đã về đến nhà.
Thế là chuyện này cứ thế mà qua đi.
Trong nhà, cơm nước đã được Giang Ký Bạch chuẩn bị xong, toàn là những món tôi thích ăn.
Bầu không khí có phần ngột ngạt, tôi định nói gì đó để phá vỡ sự căng thẳng, nhưng Giang Ký Bạch lại lên tiếng trước.
“Tuần sau anh phải vào đoàn phim rồi.”
“Hả? Ồ, vào thì vào thôi, dù gì anh cũng chơi ở nhà lâu rồi.”
Giang Ký Bạch nghiến răng nghiến lợi nhìn tôi, ánh mắt tràn đầy vẻ bất lực.
“Vân Tranh, em đúng là chậm hiểu!”
Tôi vô tội nhìn anh ấy, sao lại lôi tôi vào chuyện này nữa rồi?
Giang Ký Bạch cúi đầu ăn cơm thật nhanh, sau đó đặt đũa xuống.
Giọng nói không có chút khí thế nào:
“Ăn xong thì em rửa bát.”
“Ồ.”
Sau đó anh ấy đi ra ngoài, tôi còn chưa kịp phản ứng xem vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Hôm nay tâm trạng Giang Ký Bạch d.a.o động mạnh thật.
Không lẽ là tới kỳ sinh lý của đàn ông?
Nghĩ kỹ lại, hình như cũng có lý đấy chứ.
Ăn xong, tôi rửa bát, rồi đi tắm và lên giường.
Nghĩ đến bộ dạng mất ngủ của Giang Ký Bạch tối qua, tôi vẫn mềm lòng, ôm chăn của anh ấy về phòng.
28
Mặc dù sau khi kết hôn, tính cách của anh ấy thay đổi rất nhiều, nhưng tôi không thể phủ nhận rằng—
Tôi thật sự có rung động với Giang Ký Bạch.
Bất kể là khi tuổi trẻ mới biết yêu, hay là sau khi chia xa nhiều năm như bây giờ.
Nếu thực sự không thích, thì lúc trước khi bố tôi dùng quỹ đầu tư để ép buộc, tôi đã không thể nào thỏa hiệp được.
Tình cảm thanh mai trúc mã thay đổi, thường bắt đầu từ sự xa cách không một tiếng động.
Vừa suy nghĩ, tôi vừa nằm trên giường sắp ngủ.
Bỗng nhiên cảm thấy có thứ gì đó đè lên người mình.
Mơ màng mở mắt ra, liền nhìn thấy Giang Ký Bạch với đôi mắt đỏ hoe.
Còn nồng nặc mùi rượu nữa.
Anh ấy đã đi uống rượu à?
“Buổi chiều hôm nay cái gã kia là ai?! Nếu anh không hỏi, có phải em thật sự không định giải thích không? Vân Tranh, em đúng là đồ tra nữ*.”
Tôi: ???
“Buổi chiều chỉ là đối tác làm ăn thôi, tình cờ gặp nhau nên nói mấy câu xã giao. Giang Ký Bạch, anh là học sinh tiểu học à?”
Giang Ký Bạch ngang ngược nói:
“Anh đã nói là anh thích em! Đàn ông có vợ thì có quyền ghen!”
Ơ kìa, nói nghe cũng tự hào ghê.
“Anh nói thích tôi thì là thích tôi? Anh thích tôi từ bao giờ? Trước đây anh còn nói có ch ết cũng không cưới tôi cơ mà!”
Giang Ký Bạch liếc tôi một cái, sau đó cúi đầu dụi vào hõm cổ tôi.
“Anh thích em từ rất lâu rồi, từ nhỏ đã thích. Nhưng không dám nói, dù sao trước đây cũng từng làm không ít chuyện đáng ghét, hơn nữa em cũng đã nói rõ là sẽ không thích anh. Anh sợ.”
Tôi mạnh mẽ đẩy Giang Ký Bạch ra, nhưng chẳng mấy chốc anh ấy lại dính lại.
“Thế tại sao bây giờ lại dám nói rồi?”
“Bởi vì em cũng thích anh.”
Tôi sững sờ.
Sao anh ấy biết được?!
“Lúc ngủ em rất thích ôm anh, còn hay gọi tên anh, thỉnh thoảng còn ‘sờ tay sờ chân’ nữa. Tất cả đều là bằng chứng em thích anh!”
Nhưng mỗi sáng thức dậy, tôi vẫn nằm trên chăn của mình cơ mà?
“Là anh bế em trở lại.”
Giang Ký Bạch dường như biết tôi đang nghĩ gì.
Bất ngờ áp sát, nhẹ nhàng hôn lên môi tôi.
“Trước đây là anh sai. Sau kỳ thi đại học, anh đã nhận ra tình cảm của mình dành cho em. Nhưng anh biết nếu tỏ tình lúc đó, chắc chắn sẽ bị em từ chối. Thế nên anh nghĩ, nếu tốt nghiệp rồi vẫn còn thích em, vẫn không quên được em, thì anh sẽ trở về tìm em.”
“Không ngờ em lại ra nước ngoài làm việc. Sau khi em quay lại, cả hai chúng ta đều bận rộn, may mà còn có ‘trợ thủ đắc lực’.”
“Anh đúng là biết tính toán thật.”
“Thế nên có thể từ hôn nhân thương mại trở thành vợ chồng thực sự không?”
“Xem biểu hiện của anh đã.”
“Xem biểu hiện của anh? Biết rồi.”
“……”
“Giang Ký Bạch! Không được hôn chỗ đó! Không được cọ!”
[Toàn văn hoàn.]