Vãn Vãn
Chương 4
17
“Muốn chạy trốn sao?”
Tôi giật mình, hồi phục giọng nói trong đầu: “Hệ thống?”
Hệ thống: “Tôi có thể giúp cô, nhưng cô phải cam đoan tuyệt đối không trở về.”
Tôi: “Tôi đi, Thẩm Vọng kia…”
Hệ thống ngắt lời tôi: “Cô đã hoàn thành nhiệm vụ, nam chính tự có nữ chính cứu rỗi.”
“Hơn nữa cô đã quên sao? Thẩm Vọng và nữ chính đã đính hôn. Cô tiếp tục ở lại là muốn làm người thứ ba không thể lộ ra ngoài ánh sáng sao?”
Tôi: “Tôi đi cũng được, nhưng có một vấn đề. Tại sao tôi không thể nói cho Thẩm Vọng biết chân tướng là tôi đã bán đứng anh ấy.”
Hệ thống: “Đây là hành vi phá hư nội dung vở kịch, cô tự nhiên không có cách nói ra miệng được.”
Một giây sau, vòng khóa “click” một tiếng mở ra.
Tôi qua mắt người hầu, tìm được một bộ đồ người hầu ở tầng hầm để thay.
Đi theo một người ra ngoài mua đồ.
Vừa ra khỏi cửa chính, cảnh báo của căn nhà vang lên.
“Cả đám đều là thùng cơm sao? Để cho các người nhìn người, đều là nhìn như thế sao!”
Thẩm Vọng mang theo sự tức giận gầm lên, rõ ràng truyền vào màng nhĩ của tôi.
Tôi vội trốn vào góc.
“Chúng tôi thật sự không nhìn thấy.” Người hầu run rẩy: “Có lẽ Khương tiểu thư chỉ cảm thấy nhàm chán, muốn ra ngoài tản bộ.”
Thẩm Vọng không cho phép người hầu vào phòng tôi, cho nên họ không biết tôi bị Thẩm Vọng khóa lại.
Và tôi không nên bị phát hiện nhanh như vậy.
Trong nháy mắt tôi như nhận ra điều gì đó.
Nhìn quanh phòng tôi có lắp camera.
Mỗi phút mỗi giây của tôi đều ở trong mắt hắn.
Thẩm Vọng nổi giận: “Cô ấy là muốn thoát khỏi tôi, bỏ rơi tôi!”
“Các người mau đi tìm, hôm nay tìm không thấy người toàn bộ con mẹ nó cút cho tôi!”
Tôi lui về phía sau rụt người lại, vừa định tìm cơ hội đi.
Giương mắt đối diện với một gương mặt quen thuộc.
Đó là Hoắc Tái.
Làm sao Hoắc Tái có thể tới làm bảo vệ cho Thẩm Vọng, hơn nữa bộ đồ bảo vệ kia cũng không vừa người.
“Thẩm Vọng, tránh ra!”
Trong nháy mắt vạn vật đều yên tĩnh.
Đến khi tôi kịp phản ứng, máu đã chảy loang lổ.
Thì ra bị đâm là cảm giác này.
Rất đau.
Hoắc Tái bị vệ sĩ ấn ngã xuống đất.
Sắc mặt Thẩm Vọng tái nhợt, ôm tôi cả người run rẩy.
“Khương Vãn, em không thể ngủ! Bác sĩ đâu, xin em đừng ngủ!”
Tôi cố gắng chống đỡ tinh thần, cong môi: “Vậy thì tốt rồi, anh không cần tự mình giết chết tôi.”
18
Mở mắt ra là trần nhà màu trắng, trong không khí tràn ngập mùi nước khử trùng.
Tay tôi bị lòng bàn tay ấm áp bao bọc.
“Em tỉnh rồi.”
Thẩm Vọng cuống quít đứng lên.
Ánh mắt rất đỏ giống như vừa mới khóc.
Cổ họng tôi khô đến hơi đau: “Ngại quá, không chết được.”
Cổ họng Thẩm Vọng nghẹn ngào: “Tại sao phải giúp anh chặn dao?”
“Có thể là anh giúp tôi đỡ chai rượu đi.”
“Anh không muốn nghe những thứ này, anh muốn nghe sự thật!”
Hơi thở Thẩm Vọng bất ổn, giọng nói đè nén:
“Khương Vãn, không phải em không có lương tâm sao? Không quan tâm anh sao?”
“Đây chính là dao, rất nguy hiểm. Tại sao em phải ngăn cản giúp anh!”
Một lúc lâu sau, hắn hỏi:
“Khương Vãn, em thích anh, đúng không?”
Tôi quay đầu không nhìn hắn: “Có thích hay không quan trọng sao?”
“Quan trọng! Rất quan trọng!”
Tôi mím môi: “Không phải anh hận tôi sao?”
Thẩm Vọng như là nghe xong chuyện cười: “Anh hận em? Anh hận em mà mỗi ngày anh còn cung phụng cho em đồ ăn ngon sao.”
“Trong nửa tháng này, anh có ép buộc em không?”
Thẩm Vọng quay mặt đi, giọng nói mang theo chút ấm ức: “Anh cũng chỉ dám nói miệng, em xem anh thật sự ức hiếp em sao?”
“Nhưng anh cho tôi ăn cổ trùng.”
“Anh ngay cả chạm vào em cũng không dám, làm sao dám dùng thứ đó tổn thương thân thể của em.”
“Chỉ là anh muốn hù dọa em, bảo em đừng rời khỏi anh.”
Thẩm Vọng nắm lấy tay tôi, giọng nói rất nhẹ:
“Khương Vãn, sau này chúng ta ở bên nhau thật tốt – -”
Một giây sau, Thẩm Vọng bỗng dưng ôm lấy đầu, khuôn mặt bởi vì đau đớn vặn vẹo đến cực hạn, dồn dập thở dốc.
Tôi vội vàng đứng dậy, miệng vết thương bị kéo nứt đau: “Thẩm Vọng! Anh làm sao vậy!”
“Bác sĩ! Bác sĩ!”
Cửa phòng bệnh bị đẩy ra.
“Hắn không sao.” Tống Doanh đi vào, nhìn hắn đã ngã xuống đất, ” Không nghe lời nên chịu một chút trừng phạt nhỏ thôi.”
19
“Về phần Khương Vãn cô, tôi đã cho cô thân phận mới lại thả cô chạy trốn, cô còn làm cho mình chật vật như vậy.”
Tống Doanh nhìn về phía bụng của tôi, “Cô là nữ phụ ác độc, làm sao có thể động tâm đây?”
“Cô tồn tại chỉ là vì để tô đậm cho tôi thôi, tại sao phải làm trái cốt truyện mà đỡ dao cho hắn chứ?”
Tôi tức giận nói: “Cô rốt cuộc là ai!”
“Tôi là nữ chính, cũng là hệ thống trong đầu cô.”
Tống Doanh kéo ghế ngồi xuống trước mặt tôi: “Hoặc là cô có thể gọi tôi là Tạo Hóa.”
“Cô và Thẩm Vọng chẳng qua chỉ là nhân vật do tôi sáng tạo ra.”
Tống Doanh cúi người, dán vào mặt tôi: “Nếu hiện tại nhân vật mất khống chế, vậy không cần thiết phải tồn tại.”
Tôi nhìn thẳng vào mắt cô ta, lặng lẽ sờ con dao gọt hoa quả trên tủ, “Cô muốn làm gì!”
Con dao biến mất.
“Cô không phản kháng được tôi đâu.” Tống Doanh dừng một chút, nhếch môi, “Đương nhiên là xóa cô, thay thế cô.”
Một giây sau, cơ thể của tôi nhẹ tênh.
Lập tức giống như không trọng lượng bay lên trên.
“Làm sao cô lại có linh hồn!”
Một giây sau cô ta như nghĩ đến điều gì đó.
“Không sao, có linh hồn thì sao? Chỉ cần không ai nhớ rõ cô, một tháng sau cô sẽ tự tiêu tán.”
“Cái chết không phải là kết thúc của cuộc sống, vĩnh viễn bị lãng quên mới đúng!”
Tống Doanh nâng Thẩm Vọng trên mặt đất dậy: “Cô cứ ở những ngày cuối cùng mà nhìn tôi và Thẩm Vọng hạnh phúc ngọt ngào như thế nào đi.”
20
Tống Doanh nói không sai, cô ta và Thẩm Vọng thật sự rất hạnh phúc.
Nửa tháng qua Thẩm Vọng liền trở lên nổi tiếng vì độ cưng chiều mà hắn dành cho Tống Doanh.
Vì cô ta mà tiêu tiền, đánh nhau, đua xe.
Không biết vì sao, tôi bị trói ở bên cạnh Tống Doanh, nhiều nhất có thể cách cô ta ba mét.
Cho nên giờ phút này tôi bị ép ở trong xe nhìn Tống Doanh ôm lấy cổ Thẩm Vọng.
Tống Doanh cười: “Được rồi đừng nóng giận. Em cam đoan sau này quay phim sẽ tránh xa nam diễn viên một chút. Anh cũng đừng giống như hũ dấm chua, chua muốn chết.”
Thẩm Vọng cầm tay cô ta, giọng nói ấm ức: “Chúng ta dời ngày kết hôn đến nửa tháng sau được không? Anh thật sự không muốn đợi thêm một ngày nào nữa.”
Tống Doanh giật mình, không ngờ Thẩm Vọng lại sốt ruột như vậy càng đắc ý.
“Được.”
Tống Doanh nhìn về phía tôi, thẹn thùng hỏi Thẩm Vọng: “Em mua áo ngủ mới, tối nay mặc cho anh xem có được không.”
Buổi tối tôi theo thường lệ bay ra ngoài, chỉ có buổi tối tôi mới có thể cách Tống Doanh hơi xa một chút.
Nhớ tới lời nói ban ngày của Tống Doanh cùng bộ dáng Thẩm Vọng trong khoảng thời gian này rõ ràng nghỉ ngơi không đủ.
Tối nay tôi quyết định đi xa hơn một chút.
Trong lòng nhịn không được mắng, sớm muộn gì cũng nhìn mà không dùng!
Lúc xuống lầu đúng lúc gặp Thẩm Vọng tắm rửa xong, bưng sữa lên lầu.
Mỗi tối Thẩm Vọng đều chuẩn bị sữa cho Tống Doanh, đối với tôi cũng không tốt như vậy!
Thời điểm xuyên qua Thẩm Vọng, tôi phát hiện linh hồn của tôi càng trong suốt hơn một chút.
Thẩm Vọng đã quên tôi, không ai nhớ đến tôi.
Tôi sắp biến mất hoàn toàn.
Thật tốt tôi muốn giải thoát.
21
Hôn lễ đang được chuẩn bị.
Thẩm Vọng đối với Tống Doanh rất tốt, từ trong ra ngoài tất cả đều là nhất.
Sợ cô ta chịu một chút uất ức.
“Có phải cảm thấy rất khó chịu không?” Tống Doanh nhìn bàn đầy trang sức quý báu, “Đáng tiếc, nữ chính là tôi.”
“Đang nói chuyện với ai vậy?”
Thẩm Vọng đến rồi, tôi muốn bay.
Nhưng tôi hiện tại ngay cả bay ba mét cũng làm không được.
Tôi chỉ có thể ở trong phòng, nhìn hai người ngọt ngào.
Tống Doanh nghênh đón, ôm lấy cổ Thẩm Vọng: “Sao anh lại tới đây?”
“Nhớ em.”
“Ngày mai sẽ kết hôn, một đêm cũng nhịn không được sao?”
“Ừ, nhịn không được.”
Tống Doanh liếc tôi, ánh mắt đắc ý: “Anh yêu em như vậy sao?”
Thẩm Vọng không trả lời, nhìn Tống Doanh hỏi ngược lại: “Vậy còn em? Yêu anh không?”
“Đương nhiên! Anh là nam chính của em.”
Thẩm Vọng cong môi, xoa mặt Tống Doanh:
“Vậy em nguyện ý đem trái tim của em cho anh sao?”
Tống Doanh kê chân, dán lên môi Thẩm Vọng: “Đương nhiên! Em sẽ – -”
Lời nói đột nhiên dừng lại.
Tống Doanh trừng mắt, nhìn Thẩm Vọng, không thể tin nổi.
Một con dao cắm vào ngực Tống Doanh.
Thẩm Vọng cầm chuôi dao đâm sâu, mặt không chút thay đổi: “Nếu đã như vậy, thì cho tôi đi.”
Một giây sau, một sức mạnh trở lại cơ thể tôi.
Thẩm Vọng buông dao, chạy về phía tôi, rồi lại không dám chạm vào tôi.
Hắn rụt tay lại: “Có máu, bẩn.”
Mặt Tống Doanh vì đau đớn mà vặn vẹo cực độ: “Sao, sao có thể?”
“Rõ ràng tôi đã sửa chữa trí nhớ của anh, thay thế cô ta.”
“Anh là người dưới ngòi bút của tôi, làm sao có thể thoát khỏi khống chế của tôi?”
Cơ thể Tống Doanh dần dần trở nên trong suốt.
Một màn hình xuất hiện trên đầu cô ta:
[Bởi vì yêu sinh ra ý thức mãnh liệt, đạt được quyền chủ động.]
[Nữ phụ ác độc Tống Doanh, công lược thất bại.]
22
Thẩm Vọng mua lại nhà cũ của Khương gia.
Đó là nơi tôi đã sống với thời thơ ấu của hắn.
Tôi nằm trên đùi hắn, lật quyển nhật ký của hắn.
“Thẩm Vọng, anh thật sự là biến thái nha, âm thầm mơ ước em 10 năm.”
“Mười năm, anh làm sao chịu đựng được?”
“Nhịn không được.” Thẩm Vọng khom lưng hôn nhẹ vành tai tôi, “Cho nên anh thường nằm mơ.”
Tôi đứng dậy, túm lấy cổ áo hắn cắn: “Trong mơ em cũng cắn anh như vậy sao?”
“Không phải.” Thẩm Vọng xoay người đè eo tôi, quấn chân tôi lại: ” Là như vậy.”
Tôi đẩy hắn ra, ngồi dậy: “Khoảng thời gian đó anh với Tống Doanh rất vui vẻ.”
Thẩm Vọng từ phía sau ôm lấy eo tôi, cằm dựa vào đầu vai tôi:
“Anh không chạm vào cô ta, trong sữa mỗi ngày đều bỏ thuốc ngủ.”
“Vậy anh mỗi ngày thoạt nhìn mệt mỏi như vậy.”
Lực đạo bên hông không ngừng siết chặt, giọng Thẩm Vọng khàn khàn: “Anh đang tìm cách đưa em trở về.”
Tôi xoay người, nhìn về phía Thẩm Vọng: “Làm sao anh biết, cô ta không phải em?”
Thẩm Vọng cầm tay tôi: “Yêu một người là dựa vào bản năng, mà không phải ký ức.”
Từ nhỏ đến lớn, tôi đều không có cách nào thích ứng với bầu không khí ngại ngùng này.
Tôi quay mặt đi, cố ý nói sang chuyện khác: “Thẩm Vọng tuy rằng hiện tại anh có tiền có thế, em thì hai bàn tay trắng, nhưng anh đừng nghĩ em sẽ lấy lòng anh.”
“Em không cần lấy lòng anh.”
Thẩm Vọng nghiêng người, hôn lên khóe mắt tôi:
“Anh sẽ vĩnh viễn thuần phục em.”
“Thật vậy sao?”
Tôi cong cong môi, đứng dậy nhấc chân giẫm lên đùi hắn.
Dẫm đi dẫm lại.
“Đây là anh tự nói nha.”
Thẩm Vọng nắm lấy mắt cá chân của tôi.
Đôi mắt đen kịt, yết hầu lăn lộn:
“Vâng, chủ nhân của tôi.”
(Hết)