Vân Vu
Chương 1
01.
Ta đứng bên cạnh bộ phượng bào lộng lẫy.
Tỳ nữ Thanh Hà bên cạnh mỉm cười nói: “Nương nương, bộ phượng bào này là do bệ hạ định chế riêng cho người, người mặc vào nhất định sẽ rất kinh diễm.”
Sở Thác Cương trước đây đã từng hứa với ta, đợi khi hắn lên ngôi Cửu Ngũ Chí Tôn, sẽ phong ta làm hoàng hậu.
Giờ đây hắn đã trở thành thiên tử cao quý.
Hắn loan tin bên ngoài, ngày mai sẽ tổ chức đại điển phong hậu.
Những năm qua hắn chinh chiến nam bắc, bên cạnh chỉ có một người nữ nhân là ta.
Nghĩ đến đây, vị trí hoàng hậu này hẳn là của ta.
“Phụt…”
Phía sau vang lên tiếng cười nhạo.
Ngay sau đó, nữ nhi của quốc sư, Thẩm Hy Nhiễm cùng tỳ nữ đi đến.
Ánh mắt của nàng ta lướt qua bộ phượng bào, cười khẽ nói: “Vân Vu, ngươi sẽ không cho rằng bộ phượng bào này là Thác Cương chuẩn bị cho ngươi chứ?”
Ta hỏi lại: “Nếu không thì sao?”
Thẩm Hy Nhiễm vuốt ve hoa văn chim phượng bay về tổ được thêu bằng chỉ vàng trên phượng bào, khóe mắt nàng ta đầy vẻ kiêu ngạo: “Thác Cương còn chưa nói với ngươi sao? Đại điển phong hậu, là tổ chức cho ta.”
Ta lắc đầu: “Không thể nào, hắn rõ ràng đã hứa với ta…”
Lời còn chưa dứt, sau lưng vang lên tiếng thông truyền của thái giám: “Hoàng thượng giá đáo…”
“Bệ hạ, người đến rất đúng lúc~” Thẩm Hy Nhiễm tiến đến, chu môi nói: “Vân Vu vừa nói chỉ có nàng ta mới xứng đáng làm hoàng hậu của ngài, vậy thiếp là gì?”
Sở Thác Cương nắm tay Thẩm Hy Nhiễm, đôi mày lạnh lùng mang theo chút dịu dàng: “A Nhiễm, hoàng hậu của trẫm chỉ có thể là nàng.”
“Còn nàng ta…” Sở Thác Cương nhìn ta, ánh mắt đột nhiên trở nên lạnh lùng: “Không xứng.”
Ta không thể tin nhìn Sở Thác Cương: “Thác Cương, ngươi muốn lập Thẩm Hy Nhiễm làm hậu? Trước đây không phải ngươi đã nói, đời này sẽ chỉ có một nữ nhân là ta hay sao?”
Hắn cười khẽ: “Vân Vu, ngươi ngu xuẩn đến buồn cười, trẫm chính là thiên tử, há lại sẽ chỉ có một nữ nhân là ngươi?”
“Trẫm đối với ngươi, đã sớm chán ngấy rồi.”
02.
Lòng ta đau nhói, nhớ lại những chuyện xẩy ra trong ba năm qua.
Sở Thác Cương vốn là một vị đại tướng quân, hắn chinh chiến khắp nơi, sống cuộc đời liếm máu trên mũi dao.
Nguyên thân của ta là một loại thảo dược có thể chữa bệnh, phương thức tu hành của ta là chữa bệnh cứu người.
Trước đây khi ta còn là thực vật, sẽ dùng hoa cùng lá cây để cứu người.
Sau khi tu luyện thành hình người, cách cứu người của ta đã biến thành hoan lạc.
Lần đầu tiên Sở Thác Cương bị thương nặng được ta chữa khỏi, hắn liền mang ta bên mình.
Lúc đầu, ta cùng hắn viên phòng cũng chỉ là để chữa thương cho hắn.
Sau này, hắn không bị thương, cũng sẽ dỗ dành ta hoan lạc với hắn, “Vân Vu, ta yêu nàng, nàng cũng thử đặt bản tướng vào trong lòng, được không?”
Hắn dạy ta cách yêu hắn, nhưng giờ đây hắn lại nói đã chán ngấy.
Ta không hiểu, nếu thực sự chán, tại sao tối qua hắn còn mê luyến ta như vậy?
Ta vô thức nhìn chiếc vòng tay vàng trên cổ tay, đó là thứ hắn đã tự tay đeo cho tôi tối qua khi hắn động tình.
Ánh mắt Thẩm Hy Nhiễm trở nên sắc bén, nàng ta ta dùng ngón tay kẹp một lá bùa, miệng lẩm bẩm.
Lá bùa tự bốc cháy, chiếc vòng tay vàng trên cổ tay ta bỗng chốc hóa thành ngọn lửa bùng cháy.
“A ——”
Ta đau đớn hét lên, ngã quỵ xuống đất.
Thẩm Hy Nhiễm nghiêm mặt nói: “Bệ hạ, phụ thân của ta quả nhiên nói không sai, Vân Vu là yêu tinh! Chỉ có thiêu chết nàng ta, mới có thể ngăn cản được dư luận.”
Phụ thân của Thẩm Hy Nhiễm là quốc sư, biết không ít tà thuật.
Hóa ra tối qua, chiếc vòng tay mà Sở Thác Cương tự tay đeo cho ta này, lại là do quốc sư tạo ra.
Hắn và Thẩm Hy Nhiễm cấu kết với nhau, muốn buộc ta lộ ra nguyên hình của mình.
Sở Thác Cương đã biết nguyên thân của ta là thảo tao dược chữa bệnh từ lâu, hắn cũng từng nói qua, hắn không quan tâm đến thân phận của ta.
Nhưng giờ đây hắn lại giả vờ ngạc nhiên, “Thì ra ngươi là yêu tinh, khó trách trẫm lại bị ngươi mê hoặc.”
Hắn nói xong, ra lệnh cho Thẩm Hy Nhiễm: “A Nhiễm, trẫm giao nàng ta cho nàng, nàng cứ sử trí theo ý mình.”
Nụ cười trên khóe môi Thẩm Hy Nhiễm ngày càng sâu: “Nàng ta sợ lửa, vậy thiếp sẽ nhốt nàng ta vào hỏa ngục, đốt nàng ta thành tro!!”
Sở Thác Cương gật đầu: “Được!”
03.
Ta bị giam vào đại lao.
Vết bỏng trên cổ tay tự động chữa lành, hồi phục như ban đầu.
Nhưng chỉ cần bị chiếc vòng tay này còn ở trên tay, tu vi của ta sẽ không thể sử dụng được.
Khi trời sáng, nghi thức đăng cơ hoàng hậu chính thức bắt đầu.
Thẩm Hy Nhiễm ra lệnh cho người châm lửa xung quanh song sắt.
Ta sợ lửa nhất, co ro người lại trốn ở giữa phòng giam, quần áo thấm ướt mồ hôi vì quá nóng.
Cửa đại lao bị người từ bên ngoài mở ra.
Người đến toàn thân áo đen, trên mặt đeo nửa mặt nạ.
Ta nhận ra hắn, hắn là phó tướng của Sở Thác Cương, Kiêu Mộc Xuyên.
Kiêu Mộc Xuyên tiến đến gần ta, dùng áo choàng đã được tẩm nước trước đó quấn lấy ta, “Vân Vu, ta cứu ngươi ra ngoài.”
Hắn nói xong, ôm ta vào lòng, đi ra khỏi hỏa lao.
Khi đến gần cửa lao, lửa bỗng bùng phát dữ dội.
Ta áp mặt vào lòng hắn, sợ hãi đến mức hoa dung thất sắc.
Kiêu Mộc Xuyên sợ ta bị bỏng, ôm ta lui về trung tâm hỏa lao.
Sở Thác Cương cùng Thẩm Hy Nhiễm xuất hiện bên ngoài hỏa lao.
Lễ đăng cơ đã kết thúc, Thẩm Hy Nhiễm khoác lên người bộ phượng bào lộng lẫy.
Sở Thác Cương lạnh lùng nhìn Kiêu Mộc Xuyên, “Mộc Xuyên, ngươi đây là ý gì?”
Kiêu Mộc Xuyên không hề sợ hãi trước nguy hiểm: “Bệ hạ, Vân Vu đã cứu ngài nhiều lần như vậy, sao ngài có thể đối xử với nàng ấy như thế?”
“Ngươi đang chỉ trích trẫm sao?” Ánh mắt Sở Thác Cương lạnh buốt, hắn kiềm chế cơn giận nói, “Trẫm niệm tình nghĩa ngươi trong những năm qua đã đồng cam cộng khổ cùng trẫm, cho ngươi thêm một cơ hội. Buông nàng ta ta ra, ra ngoài chịu phạt!”
“Bệ hạ đối xử với ân nhân cứu mạng như vậy, thật sự khiến lòng người rét lạnh. Nếu bệ hạ nhất quyết muốn thiêu chết Vân Vu, vậy thuộc hạ sẽ chịu chết cùng với nàng!” Kiêu Mộc Xuyên vừa nói, vừa đặt ta xuống đất, dùng tay áo lau đi mồ hôi nóng trên trán ta.
Bản thân hắn cũng bị lửa nóng thiêu đốt, nửa mặt nạ trên mặt càng ngày càng nóng.
Hắn đưa tay cởi mặt nạ ra, ném xuống đất.
Nửa khuôn mặt của Kiêu Mộc Xuyên tuấn tú vô song, nhưng nửa khuôn mặt còn lại lại có một vết sẹo thật dài.
Vết sẹo này là do ba năm trước để lại.
Lần đó, ta nhìn thấy Sở Thác Cương bị thương nặng trước tiên.
Nếu sớm biết có ngày hôm nay, lúc đầu ta không nên cứu Sở Thác Cương, mà là cứu Kiêu Mộc Xuyên rồi.
“Hay cho một câu ‘chịu chết cùng với nàng’, trẫm thành toàn cho các ngươi!” Sở Thác Cương tức giận, dõng dạc ra lệnh: “Người đâu, thêm than!”
Thẩm Hy Nhiễm gọi Sở Thác Cương lại: “Bệ hạ, xin hãy chờ một chút, thêm than cũng chẳng ích gì, chi bằng dội nước vào than lửa, khói bụi còn trí mạng hơn cả lửa.”
Sở Thác Cương cười lạnh: “Có đạo lý, vậy cứ nghe theo lời của hoàng hậu.”
04.
Nước lạnh dội vào than lửa, khói bụi bốc lên mù mịt.
Sở Thác Cương và Thẩm Hy Nhiễm lui ra ngoài đại lao.
Kiêu Mộc Xuyên che chở cho ta, khói độc xộc vào mũi hắn, sắc mặt hắn đã chuyển từ đỏ sang xanh.
Ta ôm hắn, khóc nức nở: “Kiêu Mộc Xuyên, sao ngươi ngốc thế?”
Kiêu Mộc Xuyên thở hắt ra khó khăn, dặn dò lời cuối: “Vân Vu, ta biết nàng lương thiện, nhưng không phải ai cũng đáng để nàng cứu, sau này trước khi cứu người, phải cảnh giác cao độ.”
“Ta hứa với ngươi sau này sẽ không cứu người bừa bãi nữa, nhưng lần này, ta muốn cứu ngươi.” Ta nói rồi cúi đầu hôn lên môi hắn, truyền hơi thở trong lành cho hắn.
Kiêu Mộc Xuyên cả người cứng đờ, tai đỏ bừng.
Hắn né tránh, luống cuống nói: “Đừng như vậy, ta cứu nàng không phải vì muốn đền đáp…”
“Ta không muốn ngươi chết.” Ta ôm lấy khuôn mặt hắn và tiếp tục hôn.
Ba năm qua, Kiêu Mộc Xuyên luôn chăm sóc ta chu đáo.
Ta vốn tưởng hắn tốt với ta vì nể mặt Sở Thác Cương.
Giờ đây nghĩ lại, ta mới ngỡ ngàng nhận ra, hắn đã âm thầm yêu thương ta.
Bên ngoài đại lao, Sở Thác Cương nhìn thấy ta hôn Kiêu Mộc Xuyên, tức giận đá văng chân nến bên cạnh.
Thẩm Hy Nhiễm hùa theo: “Bệ hạ, người nói xem, Vân Vu có chữa thương cho Kiêu Mộc Xuyên như đã từng chữa cho người không?”
Sở Thác Cương siết chặt nắm đấm, gầm lên ra lệnh: “Người đâu, tách bọn chúng ra!”
Thẩm Hy Nhiễm rút từ trong tay áo ra một cây châm lửa, “Bệ hạ hãy từ từ, đây là diêm hỏa bí truyền của phụ thân thiếp, chỉ cần châm lửa, có thể thiêu rụi nàng ta thành tro bụi.”
Sở Thác Cương ra lệnh cho người châm lửa, ném vào hỏa lao.
Ngọn lửa này, không phải là lửa bình thường.
Là loại lửa chuyên dùng để thiêu đốt yêu tinh cỏ cây.
Ta và Kiêu Mộc Xuyên cùng bị ngọn lửa nuốt chửng.
Sở Thác Cương lạnh lùng nhìn ta hóa thành tro bụi, “Vân Vu, giờ đây trẫm không cần phải đích thân chinh chiến, ngươi đã hoàn thành công lao, chết là kết cục của ngươi!”
05.
Vượt qua ngọn lửa hung tàn, ta giống như nhìn thấy bộ dáng Sở Thác Cương lần đầu tiên bị thương.
Hắn máu me bò đến chỗ ta, níu lấy mắt cá chân ta, “Mau cứu ta…”
Đây không phải ảo giác, ta trùng sinh rồi.
Trùng sinh về thời điểm ta lần đầu gặp Sở Thác Cương.
Ta đá văng Sở Thác Cương đi, quay sang đống xác chết tìm kiếm Kiêu Mộc Xuyên.
Má trái của Kiêu Mộc Xuyên bị kiếm chém, vết thương lan ra nửa khuôn mặt.
Ta dùng tay áo lau đi máu trên má hắn, hôn lên vết thương.
Nơi ta hôn qua, vết thương dần dần lành lại.