Vật Chơi - Chương 12
Cập nhật lúc: 2025-07-11 03:05:19
26
Sau khi trở về Trường An, Phó Trạch Nghiễn phong thưởng và chuyển đến phủ tướng quân của để sinh sống.
Bên phía Phó Tuân Ngôn, năng lực của vẫn kém cỏi như , ngoài việc tìm cách kìm hãm Phó Trạch Nghiễn thì chẳng thể gì phe của Tam hoàng tử.
Không còn hỗ trợ kết nối nhân mạch và tài nguyên như kiếp , đời thể lặp vinh quang xưa.
bắt cóc.
Ngay giữa phố lớn Trường An, dù hộ vệ cùng, vẫn bắt .
Liên Y thậm chí còn thương ở cánh tay vì bảo vệ .
Ta nghĩ rằng kẻ tay hẳn là Lý Uyển hoặc phe của Thái tử, nhưng ngờ, đó là Phó Tuân Ngôn.
Ám vệ mà Phó Trạch Nghiễn sắp xếp cho gần như gi/ế//t sạch.
Ta trói giường, mắt bịt kín.
Phó Tuân Ngôn nhẹ nhàng tháo dải lụa che mắt , đôi tay thon dài của nâng niu nó như bảo vật.
Ta khẽ nheo mắt, cố thích ứng với ánh sáng chói lòa.
Phó Tuân Ngôn , khóe môi vẽ lên nụ nhẹ, trong ánh mắt lạ lẫm hiện lên sự si mê nóng bỏng.
Ta lạnh lùng , hỏi: “Sao? Bắt để báo thù cho công chúa của ngươi ?”
Dạo , sứ giả Tây Vực đến thăm, để bàn chuyện giao bang, thảo luận hôn sự giữa Trưởng công chúa Lý Uyển và hoàng tử Tây Vực.
Danh tiếng của Lý Uyển thối nát khắp nơi, sứ giả Tây Vực tất nhiên cũng qua, nhưng hôn nhân liên quan đến quan hệ hai nước, thể từ hôn là từ .
Thế nên, giúp họ một tay.
Hôm đó, lão hoàng đế cùng Thái tử đưa sứ giả Tây Vực dạo trong ngự hoa viên, tình cờ bắt gặp Lý Uyển đang thẳng tay hành hạ một vị hoàng tử sủng ái.
Nhờ , Tây Vực lý do chính đáng để hủy hôn, còn cũng trả mối thù năm xưa khi nàng hạ dược .
Lão hoàng đế mất hết thể diện, dân chúng oán than khắp nơi, thậm chí còn gõ trống Đăng Văn để tấu trình. Các đại thần liều mạng dâng tấu lên, lão Thừa tướng trung thành đến cùng trực tiếp quỳ c.h.ế.t để can gián.
Cuối cùng, Lý Uyển giam lỏng vô thời hạn trong phủ công chúa.
Lúc , các quân cờ cài trong cung đủ dùng, vô cách khiến Lý Uyển mất mặt, nhưng vẫn giữ chút lương tâm, đến mức hạ dược nàng như kiếp .
Phó Tuân Ngôn xong, chỉ khẽ khổ: “Uyển Uyển, nàng thấy nơi quen ?”
Ta đảo mắt xung quanh.
Giường … tấm bình phong … thứ nơi đây đều quen thuộc đến đáng sợ.
Nơi giống hệt căn phòng của chúng trong kiếp .
“Ta mất ba năm để tái tạo Lâm phủ như . Từ nay, đây sẽ là nhà của chúng .”
Ta sự cố chấp trong mắt mà sởn cả gai ốc.
“Ngươi mất ba năm chỉ để chuyện ?”
“Phó Tuân Ngôn, và ngươi sớm còn cái gọi là ‘nhà’ nữa. Tỉnh táo !”
Hắn cúi mắt, môi cong lên, như một vị bồ tát cúi đầu từ bi, như một con quỷ đang dụ dỗ khác sa ngã.
“Vậy nàng nhà với ai? Với Phó Trạch Nghiễn ?”
“Ta nàng đang chờ đến cứu, nhưng đám ám vệ của nàng xử lý sạch. Ngay cả lớp bột quang áo nàng cũng xóa hết. Sẽ ai tìm nơi .”
“Ngươi điên ?”
27
Phó Tuân Ngôn đưa tay định chạm mặt , lập tức né tránh. Hắn khựng , ánh mắt thoáng ảm đạm.
Hắn kiềm chế cảm xúc, chỉ lặng lẽ chỉnh vạt áo .
“Dù nàng mắng điên rồ hèn hạ cũng . Chỉ cần nàng ở bên , biện pháp chính là kỳ mưu bất bại.”
“Uyển Uyển, nàng ? Thực , đây là kiếp thứ ba của chúng .”
Hắn như chìm thế giới của riêng , , nhưng dường như đang xuyên qua để một thứ gì khác.
“Kiếp đầu tiên chính là t//ự s/á,t.”
“Khi đó, kiêu ngạo và cốt cách của Phó Tuân Ngôn Lý Uyển nghiền nát. Nàng đối xử với một phần, càng thấy đau đớn vì quá khứ một phần. Ta hạnh phúc một phần, thì nỗi nhục nhã và căm hận cũng lớn hơn một phần.”
“Dù nàng chuộc khỏi phủ, vẫn mãi là một món đồ chơi của Lý gia. Ta bắt buộc yêu nàng , chỉ như , mới cảm thấy vẫn là một Phó Tuân Ngôn trong sạch.”
“Xin , Uyển Uyển, kiếp đó thể từ biệt nàng đàng hoàng.”
“Hết kiếp , sống thời điểm khi chúng đính hôn.”
“Lần , liên lụy đến nàng nữa, nên từ chối hôn ước. Nàng gì, chỉ thản nhiên chấp nhận. Khoảnh khắc đó, cảm thấy trống rỗng.”
“Sau đó, Lý Uyển tiếp tục nhắm , và kết cục thì nàng cũng đấy. Một món đồ chơi thể lên nổi vũ đài.”
“Nàng đính hôn với Phong Dương. Ta và Lý Uyển cũng mặt trong lễ đính hôn đó. Nàng vẫn rực rỡ như thế, còn sống hơn khi . Lúc thấy nàng bên cạnh , g//i.ế/t ngay tại chỗ.”
“Hắn xứng. Nàng vốn nên thuộc về .”
“Chính kiếp thứ hai khiến thấu lòng . Ta t//ự s/á/t một nữa, để bắt đầu kiếp thứ ba của chúng .”
Hắn , nhưng thấy một giọt nước mắt lặng lẽ lăn xuống từ khóe mắt .
“Kiếp , chúng đáng lẽ hạnh phúc viên mãn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/vat-choi/chuong-12.html.]
Ta lạnh nhạt cất lời: “Có lẽ ý nghĩa của kiếp chính là để rõ ngươi, để bao giờ lặp sai lầm.”
Bạn đang đọc truyện do Lộc Phát Phát dịch hoặc sáng tác. Follow để nhận thông báo khi có truyện mới nhé! Mình sẽ lên tằng tằng tằng đó
“May mà đây là kiếp cuối cùng, rốt cuộc gì sai, mà dây dưa với ngươi đến tận ba đời?”
“Thả . Đây là cơ hội cuối cùng của ngươi, Phó Tuân Ngôn.”
Hắn chậm rãi ngẩng lên, đôi mắt đỏ rực mà lạnh lẽo:
“Trừ khi ch/.ế.t.”
“Ta sẽ gi/ế//t Phó Trạch Nghiễn, như nàng sẽ cam tâm ở bên , đúng ?”
Một vẻ quyết tuyệt thôi.
khẽ :
“Nếu ngươi gi//ế//t canh ba, thì đến canh năm, nhất định xuống theo . Ngươi đấy, .”
28
Ta ba ngày ăn uống gì.
Phó Tuân Ngôn từ thủ đoạn, lấy tính mạng của bộ phủ để uy hiếp.
Quen bao năm, giờ mới nhận vị thừa tướng dung mạo như thần tiên cũng thể vô liêm sỉ đến mức đó.
Ta nhạt: "Ngay cả mạng còn cần, bận tâm đến hậu sự? Kiếp nợ nhà họ Lâm, đợi xuống hoàng tuyền, sẽ bù đắp cho họ."
Ta tiếp tục tuyệt thực, đánh cược xem mềm lòng .
Đến ngày thứ năm, Phó Tuân Ngôn bắt Đỗ thần y đến. Chính vì hành động , Phó Trạch Nghiễn cũng theo dấu vết mà tìm nơi giam giữ .
Lúc tìm thấy , ánh mắt Phó Trạch Nghiễn lạnh như băng, chút d.a.o động, bế thẳng lên xe ngựa.
Ta đó là dấu hiệu đang giận dữ, liền kéo tay áo .
Hắn xoa đầu , trầm giọng : "Yên tâm, chừng mực."
Sau đó, xoay bước về phía Phó Tuân Ngôn, ánh mắt sắc lạnh như lưỡi kiếm.
Bên ngoài xe ngựa vang lên tiếng quyền cước nặng nề. Ta lấy chiếc bánh hoa đào mà Phó Trạch Nghiễn chuẩn cho .
Xe ngựa về đến phủ, Chiêu Tài đợi sẵn ở cửa hông. Nghe thấy tiếng động bên ngoài, y vội vã chạy . Tiến Bảo lập tức kéo y , nghiêm giọng:
"Giữ bình tĩnh! Còn về ."
Chiêu Tài giận dữ đ.ấ.m lên đầu Tiến Bảo: "Bình tĩnh cái đầu ngươi!"
"A! Ca, đánh nữa!"
29
Lần , phe Thái tử mất sự giúp đỡ của Phó Tuân Ngôn nên nhanh chóng sụp đổ.
Tam hoàng tử như gió cuốn bão giật, dễ dàng quét sạch chướng ngại.
Ngày lão Hoàng đế đột tử vì đan dược, liền suất lĩnh binh mã vây bắt Thái tử cùng phe cánh, xé tan chiếu thư truyền ngôi ngay mặt họ.
Sau khi thành công, Tam hoàng tử tống giam Thái tử và Hoàng hậu hoàng lăng. Khi , Phó Trạch Nghiễn mới kể cho chuyện năm xưa mẫu phi Tam hoàng tử Hoàng hậu hại ch//ế/t.
Lý Uyển từ sự kiện sứ giả Tây Vực đến nay vẫn rời khỏi phủ, nên về cuộc chiến đoạt vị.
Tam hoàng tử hạ lệnh, để các nam sủng trong phủ công chúa tùy ý quyết định ở.
Sau khi hồi phục, liền tống Phó Tuân Ngôn đến phủ công chúa.
Lý Uyển sớm còn phong thái tôn quý của trưởng công chúa, khắp đầy vết sẹo do những nam sủng trong hậu viện của nàng trả thù.
Nàng xõa tóc, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt tối tăm u ám. Thấy , nàng vẫn cố gắng giữ uy thế công chúa.
Nàng vung tay, hất tung bộ thức ăn bàn, khiến bà v.ú bên cạnh giật nảy .
Nàng gào lên với : "Ta là trưởng công chúa Lý Uyển! Lâm Uyển, gi/ế//t các ngươi!"
Ta liếc Phó Tuân Ngôn đang ám vệ áp giải, chậm rãi :
"Có lẽ, cái gọi là 'tam thế' mà ngươi từng , đến kiếp , chúng cuối cùng đều viên mãn. Lý Uyển, vĩnh viễn thuộc về ngươi ."
"Phải , chuyện của Liên Y vẫn tính sổ với ngươi."
Ta hiệu cho thị vệ của Phó Trạch Nghiễn tiến , rút thanh kiếm bên hông . Trong nháy mắt, m.á.u từ cánh tay Phó Tuân Ngôn trào như suối.
Hắn chớp đôi hàng mi vương đầy máu, sắc đỏ thấm dần da thịt, ban đầu nóng hổi, nhanh chóng trở nên lạnh lẽo, chảy xuống đất, đông cứng thành những vệt màu đỏ sậm.
Hắn run rẩy gọi: "Uyển Uyển..."
Dùng hết sức vùng khỏi gông xiềng, bàn tay run run vươn về phía tà váy .
Dưới chân , vết m.á.u vỡ vụn như mạng nhện, tựa hồ một chiếc bẫy trời đất vô hình.
Ta thản nhiên lùi một bước, , thèm hai bọn họ nữa.
Lúc rời khỏi phủ công chúa, trời hửng sáng. Trên bầu trời vẫn còn vài ngôi khi tỏ khi mờ. Không khí lạnh buốt, gió rét quất mặt đau rát, ngay cả thở cũng dường như đóng băng.
Xe ngựa Lâm phủ đợi sẵn bên ngoài. Phó Trạch Nghiễn thẳng tắp bên cạnh xe.
"Liên Y, Chiêu Tài và Tiến Bảo chuẩn sẵn một bàn đầy món Hồ Nam mà nàng thích ở tửu lâu."
Ta nắm lấy bàn tay ấm áp mà đưa , khẽ :
"Về nhà thôi."