Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com
Tính năng COMING SOON: Phòng Chat Thế Giới

Vảy Ngược - Phần 4: Chạy rồi, nên tôi tới đây ‘canh cây đợi thỏ’.

Cập nhật lúc: 2025-07-28 21:41:56

9.

Anh nghiêng gần một chút, trầm ngâm giây lát : “Không bận.”

Nghe , ánh mắt vốn còn tràn đầy mong đợi của liền cụp xuống, môi cũng chu lên cao cao.

“Sau em dậy sớm .”

Bố Tống và Tống Nhiên cùng một nghề, đều là cảnh sát, nên nhà họ Tống luôn sống trong khu tập thể dành cho cán bộ ngành.

Nếu chúng chuyển về đó sống, thì chỗ của Tống Nhiên sẽ gần hơn, còn thì xa hơn. Bình thường bộ tới trường chỉ mất vài phút, giờ e rằng chen chúc tàu điện ngầm như dân văn phòng mất .

Điều đáng sợ hơn nữa là… dậy sớm.

Tống Nhiên bật khe khẽ, đưa một ly nước ấm: “Sau đưa em .”

cắn miệng ly đáp.

Sáng hôm tỉnh dậy thì là chín giờ rưỡi.

Lúc lững thững rửa mặt thì thấy Tống Nhiên đang sắp xếp đống đồ dưỡng da của .

“Dậy ?” Tay vẫn ngừng, giục : “Trong bếp tiểu long bao em thích, rửa mặt xong thì ăn sáng.”

gật đầu, với lấy bàn chải bơm sẵn kem, nhét miệng.

Thấy Tống Nhiên đang chọn mặt nạ cho , đánh răng lúng búng dặn : “Lấy cho em hai miếng trị mụn, gần đây cằm em nổi mụn.”

Anh gật đầu, nhét túi mỹ phẩm của mấy món đồ skincare giúp dịu da.

Tới nhà Tống thì là mười một giờ trưa. Bố Tống đang nấu ăn, còn Tống thì gọi qua cạnh bà.

“Tống Nhiên nhà bắt nạt con chứ?”

, lắc đầu: “Nếu mà bắt nạt con, con méc từ sớm ~”

Vừa chuyện, Tống kể về Tống Nghiên.

“Tống Nghiên ngốc lắm, mãi vẫn chẳng thứ.”

“Thằng nhóc Lý Diễm , nhà cửa gia thế rõ ràng, thật lòng với nó, thế mà nó cứ tìm khác.”

Tối đến, khi rửa mặt xong, và Tống Nhiên mỗi một nửa giường.

Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333

Nói thật lòng thì, mấy ngủ chung giường đó, giờ cùng giường với những thấy ngượng mà còn cảm thấy thoải mái.

nghiêng, thò đầu , hạ giọng thì thầm dò hỏi: “Tống Nhiên, ngủ ?”

“Chưa.”

nhích sát một chút, đôi mắt lấp lánh như : “Em kể chuyện gossip~”

Anh im lặng một lúc : “Muộn .”

rúc gần, ôm lấy tay lắc lắc: “Nói mà~ mà~”

Anh thở dài, bắt đầu kể…

10. 

Hai tuy chỉ cách năm tuổi, nhưng Lý Diễm là lớn lên cùng Tống Nghiên cũng chẳng sai.

Lý Diễm là bạn nối khố của Tống Nhiên, nhưng hai theo hai hướng nghề nghiệp khác .

Một cảnh sát, một luật sư.

Tống Nghiên khi còn nhỏ vốn luôn bám theo Tống Nhiên, nhưng từ lúc gặp Lý Diễm, cô trở thành “cái đuôi nhỏ” mà Lý Diễm thể cắt đứt.

Suốt ngày gọi “ ơi, ơi” với Lý Diễm.

Sau , Lý Diễm học ngành luật, thi đỗ một trường đại học ở tỉnh bên cạnh. Lúc đó Tống Nghiên mới học lớp tám, nhưng ngậm bút, âm thầm hạ quyết tâm sẽ theo học luật.

Niềm tin kéo dài mãi đến khi cô thi đại học.

Thời điểm đó, Lý Diễm học lên năm nhất cao học, cuối cùng cũng “nở hoa”, bắt đầu hẹn hò với một bạn cùng lớp. Phải đến sát ngày nộp nguyện vọng, Tống Nghiên mới tin .

Nghe đến đây, khẽ thở dài: “Thật ôm lấy Tống Nghiên của thời điểm .”

Người con trai mà thích suốt bao lâu, chỉ cách một vài bước chân nữa thôi là thể sánh vai bên , mà ngay lúc đang ngập tràn hy vọng, tin trong lòng.

dám tưởng tượng tâm trạng của Tống Nghiên lúc sẽ , khi chọn một ngôi trường ngược hướng chỉ để chạy trốn cảm xúc đó.

Lý Diễm sai, Tống Nghiên cũng sai, sai… là ở thời điểm.

chỉ tự an ủi như . Cứ xem như là… thời gian, khiến họ bỏ lỡ .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/vay-nguoc/phan-4-chay-roi-nen-toi-toi-day-canh-cay-doi-tho.html.]

Tống Nhiên xoay , vỗ vỗ lưng , tiếp tục kể.

Sau khi đại học, Tống Nghiên như biến thành một khác, lao những mối tình hời hợt, chút chân thành.

Như một kiểu trả đũa, nhưng giống như đang chứng minh điều gì đó.

Sau đó, những chuyện “oanh liệt” của Tống Nghiên cuối cùng cũng lọt tới tai Lý Diễm. Anh bỏ công việc, cả đêm tàu cao tốc đến thành phố nơi cô sống.

Anh : “Tống Nghiên, em nên như .”

Anh : “Tình yêu là công cụ để chứng minh điều gì cả.”

Anh nhiều, còn Tống Nghiên chỉ gật đầu, trả lời lấy một câu.

Sau khi Lý Diễm rời , Tống Nghiên sống yên một thời gian dài. đến cuối cùng, cô ném một quả bom, khuấy động mặt hồ đang yên ả.

Tống Nghiên trở thành du học sinh trao đổi, sang nước Y, nơi cô yêu thích nhất.

Một là tận năm năm.

Năm năm, thể xảy nhiều chuyện.

mở miệng, giọng mang theo vài phần tiếc nuối: “Lý Diễm… rốt cuộc là thích cô ?”

Nếu thích thì yêu khác? Nếu thích, thì những hành động của bây giờ là vì điều gì?

vùi đầu n.g.ự.c Tống Nhiên, giọng nặng nề: “Tống Nhiên, đừng giống Lý Diễm.”

11.

Sáng hôm tỉnh dậy, vẫn giữ nguyên tư thế đêm qua trong lòng Tống Nhiên. Chỉ là… tay đang ôm chặt cổ , chân cũng yên phận mà gác lên .

Mặt đỏ bừng, lén lút thu tay chân về.

Tất cả đều do câu chuyện kể tối qua quá đỗi tiếc nuối, khiến vô thức gần hơn.

Rửa mặt xong xuống lầu thì thấy Lý Diễm đang ghế sofa.

Đôi mắt vốn đang vô hồn của bỗng sáng rực lên.

Chào hỏi xong, xuống sofa bên cạnh, dùng ánh mắt đầy tò mò thấu lòng chằm chằm .

Có lẽ ánh của quá nóng bỏng, Lý Diễm đang cúi đầu xem điện thoại cũng liên tục ngẩng lên.

Chỉ cần mở miệng là hỏi hết đầu đuôi ngọn ngành. lúc đó, một bàn tay bỗng che mắt , theo là giọng của Tống Nhiên.

“Tống Nghiên ?”

Lý Diễm cất điện thoại: “Chạy , nên tới đây ‘canh cây đợi thỏ’.”

Tống Nhiên gật đầu, sát cạnh , đưa tay kéo tay qua nghịch ngợm.

chu chu môi, đầu về tivi đang chiếu SpongeBob. Mãi cho đến khi cảm giác Tống Nhiên đang vuốt ve ngón áp út của , mới chợt sực tỉnh.

Mối quan hệ mật giữa và Tống Nhiên gần đây dường như… quá mức tự nhiên, quá đỗi gần gũi.

Trên đường về nhà, sẽ chủ động nắm tay .

Khi rảnh rỗi, nghịch tay .

Tối ngủ, sẽ ôm lòng.

chẳng phản đối gì cả, thậm chí còn cảm thấy vấn đề gì.

Từ cầu thang vang lên tiếng bước chân chạy xuống rầm rập. Tống Nghiên mặc đồ ở nhà, gương mặt ửng hồng, trông vẻ vô cùng phấn khích.

“Chị dâu chị dâu! Em phát hiện một tiệm đang hot, chiều nay tụi nha!”

Giọng Tống Nghiên lập tức im bặt khi thấy Lý Diễm, chỉ còn bất đắc dĩ chớp chớp mắt với cô .

“Chào… chào buổi sáng…”

Tống Nghiên lắp ba lắp bắp chào hỏi, chân thì từng bước, từng bước lùi về phía đầy cẩn trọng.

“Thì là… em gọi em về ăn cơm…”

“Em tr…”

“A Nghiên,” Lý Diễm lên, “Anh chuyện với em.”

Tống Nghiên vốn định từ chối, nhưng Tống  bước từ trong chặn họng:

“Nó hẹn thì cứ , lén lút trốn tránh thế coi .”

“Con sinh cái miệng là để , trốn tránh cách giải quyết vấn đề.”

Có lẽ là lời Tống thuyết phục, cũng thể vì thấy vẻ mặt nghiêm túc của Lý Diễm, cuối cùng Tống Nghiên cũng gật đầu đồng ý.

 

Loading...