Về Phía Mặt Trời
Chương 3
13
Chị đẹp sao mãi vẫn chưa về nhỉ?
Hay là phim hay quá, khóc lóc đến nỗi ngất xỉu trong nhà vệ sinh?
Chị đẹp thật là tâm hồn nghệ sĩ, cái phim tào lao thế này cũng có thể cảm động được.
Chị chờ chút, em đến cứu chị đây.
Phim này có nhiều chỗ buồn, nhà vệ sinh rạp chiếu phim cũng nhiều.
Mở cửa ra, không có ai, gọi một tiếng.
“Chị ơi, chị có đây không?” Không ai trả lời, chị đẹp không có ở đây.
Mở cửa lại, không có ai, gọi một tiếng.
“Chị ơi, chị có đó không?”
Có người trả lời: “Ôi, em gái, làm ơn giúp chị một việc.”
Không phải chị đẹp, đóng cửa.
Hừm, giấy vệ sinh của tôi chỉ dành cho chị đẹp dùng thôi.
Mở cửa buồng vệ sinh nữ cuối cùng, vẫn không có ai.
“Chị à, chị có đây không?”
Vừa quay đầu, tôi đã bị 2 tên đàn ông chặn đường.
“Em gái, mấy anh ở đây, cần giúp gì không bé?”
Cái gì? Chỉ bằng các anh mà cũng dám mơ tưởng đến chị đây?
Ba chớp mắt, tôi đã hạ gục đối phương.
Ngẩng đầu lên, chạm vào ánh mắt của tên tra nam.
Ôi trời, nhân vật của mình sụp đổ rồi! (#”A”)
Tôi lau mặt, bình tĩnh lại nào, chắc cậu ta chưa kịp thấy gì đâu?
14
Thấy thanh mai đi lâu không về, nhỏ trà xanh đứng dậy định đi vào nhà vệ sinh.
“Đi làm gì vậy?”
“Giúp cậu ấy đi vệ sinh à?”
Tôi nhìn xung quanh hai bên chỗ ngồi trống trải, cũng đứng dậy đi theo.
Xem phim một mình là đại biểu cho sự cô đơn.
Cười chếc mất, sao tôi có thể không có ai đi cùng chứ?
Nhìn dòng người qua lại tấp nập, tôi bỗng cảm thấy nguy hiểm.
Loại trà xanh này, kỹ năng đều tập trung vào diễn xuất, rất dễ bị chú ý.
Nghĩ vậy, tôi bèn bước nhanh hơn, và đúng lúc đó tôi nhìn thấy trà xanh đè hai người đàn ông xuống đất đấ.m cho một trận.
Không ngờ nhỉ, nội hàm của nhỏ này cũng khá phong phú đấy, vừa bạch liên vừa trà xanh vừa hắc hóa.
Lúc nãy còn lo lắng cho cậu ta, bây giờ chắc tôi phải lo cho bản thân mình nhiều hơn rồi.
Cậu ta chống một tay lên vai tôi, tay kia chống bên cạnh đầu tôi.
Mặt tối sầm lại, nghiến răng nghiến lợi.
“Có phải cậu không nhìn thấy gì đúng không?”
Tôi gật đầu.
Cậu không biết đâu, vừa nãy đột nhiên lóe lên ánh sáng trắng, tôi có kịp nhìn thấy gì đâu.
Nghe lời hứa của tôi, cậu ta buông tay, thay vào đó là vẻ mặt rưng rưng muốn khóc.
“Chị đẹp mất tích rồi, phải làm sao đây? Tôi lo quá.”
Học tuồng Tứ Xuyên à?
Các cụ hay bảo “một nghề cho chín còn hơn chín nghề”, hôm nay tôi mới được mở mang tầm mắt.
Còn chuyện thanh mai mất tích.
Tôi chợt nhớ ra một quán ăn đen chuyên treo đầu dê bán thịt chó ở gần đây.
Tôi đoán cậu ấy phải ở đó.
Vì vậy, sau khi giải cứu một người bạn học bị mắc kẹt trong nhà vệ sinh nữ, chúng tôi đi thẳng sang phía bên kia đường.
Từ xa đã thấy bóng hình người bạn thơ ấu nhẫn tâm của tôi, kẻ đã bỏ vợ bỏ con (nói đùa thôi).
Có biết hôm nay tôi đã trải qua những gì không?
Kết quả là vừa đến nơi, cậu ấy đã mắng tôi tét đầu.
“Tại sao cậu không dẫn em gái nhỏ đi xem phim tử tế hả!”
Ôi, ai cũng bắt nạt tôi!
15
Chẳng biết tên trúc mã đã làm gì khiến em gái nhỏ bé này tủi thân đến vậy, còn đòi tôi phải dỗ dành mới nín.
Lũ đàn ông vô dụng, đồ tồi!
Tôi đã nhìn thấu bản chất của đàn ông rồi, tất cả đều là những kẻ lăng nhăng.
Hẹn nhau mai gặp mà giờ đã sang mốt rồi vẫn biệt vô âm tín, có biết người ta đã chờ đợi suốt cả ngày dài thêm mười một tiếng và bốn mươi hai phút hay không? Lời đàn ông như lời ma quỷ, có quỷ mới tin cậu!
Lúc đó cậu ấy nói khiến tim tôi đập loạn nhịp, hóa ra không phải rung động lòng người mà là do tôi có bệnh mới đúng ….
Mọi người thấy tôi lẩm bẩm lầm bầm, đều nghĩ tôi bị một tên khốn lừa tình, trở thành góa phụ oan ức.
Ngay cả em gái nhỏ cũng đến an ủi tôi cẩn thận, tưởng rằng tôi đã phải chịu cú sốc nào đó.
Người đời cười tôi quá điên rồ? Tôi cười họ không nhìn thấu.
Chờ đến khi các bạn nhìn thấy mặt anh ấy đi, sẽ biết vì sao tôi lại điên cuồng như vậy.
Và rồi ngày ấy rốt cuộc cũng tới.
Khoảnh khắc anh chàng đẹp trai đó bước vào lớp học cùng tiếng chuông báo giờ vào lớp, cả lớp bỗng chốc náo nhiệt hẳn lên.
Các nữ sinh ngạc nhiên trước nhan sắc của anh ấy, các nam sinh ngạc nhiên trước sự ngạc nhiên của các nữ sinh.
Trên bục giảng, trai đẹp tự giới thiệu một cách tự tin, đĩnh đạc, trong khi học sinh bên dưới gõ phím với tốc độ bàn tay sinh tử.
Chỉ cần nghe tiếng rung của điện thoại, tôi cũng biết họ đang điên cuồng đến mức nào.
Ngay cả khi nữ chính dễ thương chuyển đến cũng không có phản ứng lớn như vậy.
Khi anh ấy nói câu “Hẹn gặp lại ngày mai”, tôi đã biết anh ấy chính là học sinh chuyển trường sắp đến lớp chúng tôi.
Dù sao, một người đẹp trai như vậy đã nổi tiếng khắp trường từ lâu, không thể nào tôi chưa từng gặp.
Là người duy nhất trong lớp biết info trai đẹp, lòng hư vinh của tôi được thỏa mãn vô cùng.
Thấy chưa, một anh chàng đẹp trai như vậy, tôi quen anh ấy đó.
Cái gì, muốn xin WeChat của người ta à?
“Không có gì đâu, tôi không có~”
Thôi được rồi, tôi không phải là người duy nhất.
Sau giờ học, tôi nhanh chóng đứng dậy, muốn chào anh ấy trước các bạn nữ.
Nhưng không ngờ, có người còn nhanh hơn tôi.
Nhìn kỹ, hóa ra là em gái nhỏ của chúng ta.
Tôi tốt bụng giúp em theo đuổi nam thần trường, sao em lại có thể như vậy được chứ!
Đã có c.hó rồi mà còn tranh giành với tôi.
Quả nhiên hào quang nam chính vô địch à?
Sai rồi, sai rồi.
Hai người họ hình như có quen nhau.
Tôi suy nghĩ cẩn thận một chút.
Anh chàng đẹp trai này, có phải là, hơi giống, nam phụ si tình!
Được rồi, tôi không hề bị em gái dễ thương phản bội.
Nhưng tâm trạng tôi lúc này hơi phức tạp.
Giống như khi bạn tìm được một chiếc bàn có vị trí tuyệt vời trong nhà hàng đông đúc, vừa định ngồi xuống thì lại thấy đã có người chiếm chỗ.
Đồng thời, bạn phát hiện ra mình cố gắng giới thiệu đối tượng cho bạn thân, nhưng cô ấy lại có nguồn lực tốt hơn mà giấu giếm không cho bạn biết.
Có thể nói đây là một mũi tên kép giáng vào cả tình bạn và tình yêu.
16
Không sao cả, chẳng qua là nam phụ si tình thôi.
Bản chất si mê của tôi không cho phép tôi từ bỏ anh chàng đẹp trai chất lượng cao ngay trước mắt.
Con người có thể chiến thắng số phận.
Ngay cả khi là một câu chuyện ngôn tình học đường lỗi thời, tôi cũng có thể biến nó thành một câu chuyện nữ phụ trọng sinh.
Vừa né tránh những hàng bàn ghế và đám đông người bằng kỹ thuật di chuyển như rắn, tôi cuối cùng cũng đến bên cạnh em gái đáng yêu.
Sau đó, tôi khoác tay lên vai em gái nhỏ, quay lại mỉm cười với anh chàng đẹp trai.
“Bạn học này, thật trùng hợp nhỉ.”
Anh ấy trả lời: “Không trùng hợp.”
Chẳng lẽ câu tiếp theo sẽ là “Tôi đang đợi em đây” à?
Lòng người quắn quéo!
“Tôi thấy cậu quen biết cậu ấy,” anh ấy chỉ vào em gái nhỏ, “nên biết rằng tôi sẽ chuyển đến lớp này.”
Tôi thầm khen anh ấy thông minh!
Có người có thể thông qua sáu người xung quanh mà quen biết toàn cầu, nhưng cũng có người sắp sửa phá hủy mạng lưới quan hệ chất lượng cao của tôi.
Cảm ơn anh chàng đẹp trai và em gái dễ thương đã cho tôi thấy sự chênh lệch của thế giới.
“Hóa ra hôm đó anh cũng ở hiệu sách à? Nhưng trong mắt em chỉ có chị đẹp, không chú ý đến anh.”
Em tưởng nói vài lời hay là có thể dỗ dành tôi quay lại à?
Không, em đã đánh mất tôi rồi!
“Em còn định giới thiệu WeChat của anh cho chị ấy cơ.”
Cho em cơ hội chuộc lỗi đó, mau bình thân!
Cái gọi là “gần nước được tiên.”
Có mối quan hệ thân thiết với em gái, tôi phải tranh thủ cày điêm thiện cảm của ảnh trước tất cả mọi người.
Chẳng thấy mấy bạn nữ đằng sau kia à, tất cả bọn họ ánh mắt lấp lánh như sói vồ mồi, như kiểu 8 trăm năm rồi chưa được gặp trai hay sao á.
17
Khi nhìn thấy thanh mai ôm tập đề thi thử đại học, tôi biết ngay cậu ấy lại đang lén lút ôn tập sau lưng tôi.
Con mọt sách này, đáng chếc!
Vì vậy, tôi quyết tâm phải bỏ xa thanh mai trong kỳ thi tháng lần này.
Lén lút ôn tập, rồi tặng cho cậu ấy một cú tát “thực tế” vang dội.
Sau đó, dựa vào điểm số xuất sắc của mình, cười hả hê tên học dốt trà xanh kia.
Tôi muốn nói với họ đu sai idol rồi!
Cái tên mà các cậu tôn sùng ấy thậm chí còn thi không bằng tôi!
Nhưng thực tế đã cho tôi một cái bạt tai đau điếng.
Không ngờ, học sinh mới chuyển đến đó lại giành mất vị trí đầu bảng của tôi, hơn nữa còn bỏ xa tôi.
Kết quả là cậu ta được tất cả các bạn nữ, bao gồm cả trà xanh với thanh mai, theo đuổi.
Chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên, tôi chỉ là lỡ sẩy chân thôi!
Lần tới, tôi nhất định sẽ lấy lại vị trí số một rồi giẫm đạp lên cậu ta.
Lúc đó, trà xanh nói với tôi:
“Các trường tư thục như trường cậu không tham gia kỳ thi liên trường, nên cậu không biết cũng là chuyện bình thường thôi, anh ấy từng thi đỗ thủ khoa toàn thành phố đó.”
Chết tiệt, làm sao mà so sánh được!