Vị Hôn Phu Ngốc Nghếch Của Tôi - Chương 5
Cập nhật lúc: 2025-07-11 01:22:23
11
thật sự hiểu chia tay nữa.
Muốn công ty thì bảo vệ chặn , cách liên lạc đều chặn hết.
Mượn điện thoại gọi, thấy giọng cúp máy ngay lập tức.
hết cách, chỉ vò đầu bứt tai.
Rốt cuộc tự tưởng tượng là thế của ai ?
Nhớ đầu gặp ở đại học, rõ ràng là theo đuổi mà.
Lần đầu mua khuyên tai, vẫn còn đang theo đuổi .
Hôm đó dạo phố, chỉ một đôi khuyên tai hỏi .
sợ mất trai sắp , liền quyết định chiều theo gu thẩm mỹ của .
Ra sức khen đôi khuyên tai đó.
Anh im lặng xong, liền mua luôn đôi khuyên tai xỏ lỗ tai.
Vậy mà cuối cùng, chuyện thành coi là thế ?
Nghĩ đến ngày mai là lễ ký kết hợp đồng.
liền vực dậy tinh thần, tập trung chuyện .
Trong lòng vẫn luôn một suy đoán mơ hồ, ngày mai sẽ xác thực nó.
12
Ngày hôm , đại diện các bên tề tựu tại địa điểm tổ chức - trường trung học cũ.
Trước khi ký hợp đồng, đề nghị ôm một cái theo phép lịch sự.
Ngay giây phút đó, suy đoán trong lòng chứng thực.
Người ôm hồi trung học, .
Dáng thể phát tướng, nhưng chiều cao thể thấp nhiều như chứ?
Anh hiểu: "Cô định giở trò gì?"
"Lát nữa sẽ ."
Vừa dứt lời, một đám mặc đồng phục ập .
Lâm Thành tình nghi huy động vốn trái phép và trốn thuế, áp giải điều tra.
Cả hội trường xôn xao, trấn tĩnh bảo trợ lý đưa bản hợp đồng khác chuẩn sẵn.
Tuyên bố công ty sẽ quyền tài trợ cho hoạt động quyên góp từ thiện.
Kết thúc, mệt mỏi duỗi .
Trợ lý hì hì với :
"Chị Thư, em hình như thấy rể, chắc chắn cũng thấy chị ngầu lắm đó."
ngẩn , quanh tìm kiếm bóng hình quen thuộc.
"Lạ thật, em thấy ở đây mà."
Tòa nhà học ngày xưa cải tạo thành khu thí nghiệm, bình thường ít học sinh lui tới.
Mang một tâm trạng khó tả, bước đến cửa lớp học cũ.
Bóng lưng Du Cẩn tầm mắt.
đoán: "Anh thích em từ hồi cấp ba đúng ?"
Anh chậm rãi xoay , phủ nhận.
"Giờ em nên ở bên an ủi Lâm Thành , còn rảnh đến tìm ?"
Nhìn vẻ mặt ghen tuông của , nổi ý trêu chọc.
"Em trốn đến đây đấy."
Dưa Hấu
Đáy mắt đỏ ngầu.
"Rốt cuộc em xem là gì?"
nhịn liếc mắt.
"Anh , nãy mới xem nửa chừng đau lòng bỏ chạy đấy chứ, thấy bắt ?"
Nhìn cái công ty của là loại ăn chân chính .
Cho nên ám chỉ với bạn bè trong giới.
Nếu thật sự chút vấn đề nào sổ sách, thì cũng coi như bản lĩnh.
Du Cẩn ngẩn , thể tin hỏi : "Hả?”
"Không em cứu đấy chứ? Em mơ , hồi đưa tiền cho là hết tình hết nghĩa ."
: "..."
Chết dở, não của vị hôn phu lớn đến mức thường thể bì kịp thì ?!
13
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/vi-hon-phu-ngoc-nghech-cua-toi/chuong-5.html.]
Trên xe, và mắt lớn trừng mắt nhỏ, giằng co.
"Em nghĩ nát óc cũng hiểu, rốt cuộc vì cho rằng bản là thế của ?"
Anh mím chặt môi, cuối cùng cũng mở miệng:
"Hồi cấp ba, thích đeo loại khuyên tai .”
"Đôi đầu tiên mua, cũng một đôi y hệt."
tức giận đến mức vỗ mạnh trán một cái.
"Đầu óc chó gặm ? Năm lớp mười hai em mù , mù đó! Em căn bản trông thế nào!"
Anh rụt cổ , dám cãi.
"Vậy sớm?"
Anh: "Anh cũng lòng tự trọng chứ bộ."
chịu thua.
Thì một thể vì lòng tự trọng mà cam tâm tình nguyện thế nhiều năm như .
Sau khi giải thích rõ ràng, lệnh cho tối nay về nhà.
Du Cẩn nắm chặt vô lăng, giọng điệu tủi :
"Anh chẳng sợ em đột ngột đòi chia tay ?”
"Đợi về nhà, em nhất định đốt hết đống khuyên tai treo đầy tường ."
...
Bạn thể chờ đợi nữa, hẹn đến quán cà phê để tám chuyện.
Sau khi kể đầu đuôi câu chuyện, cô tặc lưỡi kinh ngạc.
"Thảo nào chẳng bao giờ hỏi tại tái khám sức khỏe, hóa từ lâu ."
ăn bánh ngọt, lặng lẽ gật đầu.
"Vậy tò mò ai là gửi thư và ôm năm đó ?"
Nhớ lá thư tràn ngập lời chúc phúc và động viên, hề liên quan đến tình yêu, cùng với cái ôm ngắn ngủi nhưng đầy sức mạnh.
lắc đầu.
"Không cần thiết, chỉ cần Lâm Thành là ."
14
Sắp đến ngày cưới, chúng hẹn gặp bố Du Cẩn để bàn bạc chi tiết.
Hình như quan hệ giữa họ lắm, ngày thường Du Cẩn ít khi dẫn về nhà cũ.
Sau khi gặp mặt, đề nghị tìm vài tấm ảnh hồi nhỏ của Du Cẩn để chiếu trong hôn lễ.
Bố Du Cẩn ấp úng dậy tìm kiếm, nhưng cuối cùng chỉ tìm vài tấm ảnh chụp Du Cẩn trong các sự kiện trao giải.
"Có tấm nào đời thường hơn ạ?"
Hai họ cứng đờ tại chỗ.
Du Cẩn nổi, châm chọc:
"Hai họ gì ."
Nói xong, kéo đến một căn nhà khuất trong hậu viện.
Nghe đây là nơi bà nội từng ở khi còn sống.
Anh xổm xuống một chiếc tủ thấp, cẩn thận mở ngăn kéo.
Lục tìm một cuốn album ảnh cũ.
Bên trong là ảnh hồi nhỏ của Du Cẩn.
"Chắc là chỉ nhiêu đây thôi."
nhận lấy album, chỉ bốn chữ lớn nguệch ngoạc khắc nóc tủ:
"Cẩn Cẩn độc quyền."
giả vờ vô tình hỏi: "Trong đồ của ?"
"Ừ, hồi đó còn trẻ con."
nhớ đến tấm ván mỏng màu xanh lục thoáng thấy, :
"Em quên áo khoác , lạnh."
Du Cẩn hiểu ý ngay, về nhà chính lấy áo khoác cho .
mở ngăn kéo .
Ở góc bên một bảng chữ nổi và một cây bút khắc chữ nổi.
Bên đè một xấp giấy dày.
Trên đó khắc đầy chữ nổi.
đưa tay vuốt ve, từng câu từng chữ quen thuộc đến tận xương tủy.