Vì Tôi, Câu Chuyện Này BE Rồi!
Chương 3
Không vì gì cả, chỉ để làm mất mặt ông ta.
Có người nói: Phải ngốc đến nhường nào mới được cho tiền mà không cần như thế?
Thế nhưng ngày ngày phải đối mặt với một người đàn ông phụ tình, một kẻ thù như thế thì ai lại muốn làm cha hiền con thảo với ông ta?
Các người làm được không?
Nói chung, tôi chịu thôi.
So với kế thừa tiền, tôi muốn khiến ông ta mất thể diện, không có kết cục tốt đẹp hơn.
Đời này ông ta chú trọng nhất là mặt mũi, còn tôi vốn là người vẫy vùng trong bùn lầy, thấy nhiều cảnh lòng người ấm lạnh, da mặt sắp dày đến độ đóng kén rồi.
Trong club đêm cao cấp nhất Thượng Hải, thường xuyên gặp được một loạt bạn làm ăn của Phương Kiến Quốc, còn cả những ông chủ mà họ dẫn đến.
Bọn họ muốn vờ như không quen tôi, tôi lại cố tình tiếp cận chào hỏi, mắt đưa mày lại, ca hát nhậu nhẹt với các khách hàng nữ đáng tuổi chị, thậm chí tuổi mẹ tôi.
Không lâu sau, chuyện này cứ thế truyền tới tai Phương Kiến Quốc.
Chiêu này có tác dụng kỳ diệu. Chưa tới mấy tháng, ông ta đã bị chọc tức đến nghẹn tim chảy máu não, phải nằm vào phòng ICU.
Khoảng thời gian ấy, tôi chính là chủ đề máu chó hàng đầu trong giới doanh nhân Thượng Hải.
Sức khỏe Phương Kiến Quốc sa sút, tinh thần cũng bị kích động nặng nề, doanh nghiệp dần dần không còn khởi sắc.
Sau đó, ông ta dặn thư ký khóa hết thẻ của tôi, muốn cắt đứt quan hệ với tôi.
Chẳng sao, nào phải tôi chưa từng trải qua những ngày tháng nghèo nàn.
Vả lại, tôi cũng định rời khỏi.
Vốn tôi không muốn nói với bất cứ ai, không hiểu sao Phó Thần Nhan lại biết.
Cô ấy gọi cho tôi, kêu tôi chờ cô ấy, cô ấy có chuyện rất quan trọng muốn nói với tôi.
Nếu tôi nghe xong vẫn muốn chạy thì cô ấy cũng hết hy vọng, không ngăn tôi nữa.
Sau hồi lâu do dự, tôi vẫn không chờ cô ấy.
Cô ấy lái xe tới với tốc độ rất nhanh, sốt ruột đến mức mặt đầy nước mắt, còn muốn lao ra sân ga nhưng bị nhân viên túm chặt cứng.
Tay cầm điện thoại của tôi run run, moi móc vô số lần, cuối cùng cũng gỡ được thẻ SIM.
Tôi không sợ gì ngoài việc gặp cô ấy xong sẽ không muốn đi nữa.
Lòng tôi luôn đinh ninh cô ấy không nên ở bên tôi, huống hồ tôi còn phải tìm mẹ tôi.
Đó là lần cuối tôi gặp cô ấy.
Nhưng tôi luôn bị thôi thúc, đặc biệt chú ý những tin tức về cô ấy.
Biết cô ấy thi đỗ vào đại học tốt nhất vùng. Biết sau khi cha cô ấy qua đời, ở khoảng thời gian cô ấy yếu ớt nhất, Hồ Nhất Lỗi theo đuổi cô ấy mãnh liệt, cuối cùng ôm được người đẹp về.
Nếu chuyện quá khứ cứ kết thúc tại đây, tôi thề cùng lắm mình chỉ hơi buồn bã, không ghen tuông chút nào.
Mãi tới khi tôi lướt thấy một video ở vòng bạn bè.
Trong video ấy, Hồ Nhất Lỗi ngậm thuốc lá, ôm vai một cô gái trẻ khác, kiêu ngạo cười nói: “Món ăn ngon đến mấy mà ăn mãi thì cũng chán ngấy thôi.”
“Phụ nữ cũng vậy.”
“Phó Thần Nhan có tốt đến mấy thì đồ chơi của cô ấy cũng chẳng nạm vàng.”
Đám đàn ông trong phòng cười sằng sặc với vẻ mặt đáng khinh.
Chỉ có tôi lặng lẽ siết chặt nắm đấm.
Cô ấy không tới thì tôi cũng phải đi tìm cô ấy.
Điều duy nhất khiến tôi do dự chính là liệu cô ấy có chê một người lăn lộn thành ra nông nỗi này như tôi không.
Nhưng cô ấy lại hành động trước tôi một bước, cứ thế lao đến.
10.
Tôi lái xe đưa Phó Thần Nhan tới ngõ nhỏ, ăn mì trộn tương chính thống của Bắc Kinh.
Vớt ra để ráo nước, trộn với nước sốt đậu tương được chao qua dầu xong trở nên đặc sệt kết dính.
Cô ấy ăn ‘rồn rột’ đầy đã ghiền, khóe miệng cũng dính nước sốt.
Ăn xong, tương dính hết lên mặt.
Tôi híp mắt, chấm khăn giấy vào nước, kiên nhẫn tỉ mỉ lau khô giúp cô ấy.
Cô ấy ngước mắt. Khoảnh khắc đối diện nhau, cô ấy lại vội vã dời ánh nhìn, cứ như thể người nhiệt tình nóng bỏng đêm ấy chẳng phải mình.
Cơm nước xong, tôi và cô ấy sóng vai đi trong ngõ nhỏ.
Cô ấy hỏi tôi: “Anh đã tìm được mẹ chưa?”
Tôi khẽ lắc đầu.
Có điều, tôi hiểu bà. Với tính cách của bà, chuyện tự sát sẽ không xảy ra. Một người phụ nữ chưa kết hôn đã có con, lại nghiến răng nuôi lớn tôi tại vùng nông thôn nơi nước bọt đủ dìm chết con người.
Đến những điều đó còn nhẫn nại được thì chuyện khác là cái thá gì.
Tôi nghĩ chắc chắn là do tôi làm tổn thương bà sâu sắc, nói ra những lời quá đáng trong tình huống không biết gì về hoàn cảnh tổng thể, thậm chí còn động tay động chân.
Qua vài năm, tôi sớm đã hối hận.
Tôi bỏ vô vàn công sức tìm kiếm bà. Bao giờ tìm được, tôi nhất định phải xin lỗi bà tử tế.
Bà vốn không phải bồ nhí. Dẫu người khác có chửi bới bà thì thứ mà bà và Phương Kiến Quốc thiếu chẳng qua vẫn chỉ là tờ đăng ký kết hôn màu đỏ kia, bồ nhí cái gì chứ?
Có trách cũng trách bà quá hiểu và đồng cảm với người ta, đầu tiên là để Phương Kiến Quốc rời đi, sau đó lại lén lút nối lại duyên xưa với ông ta.
Sao bà ngốc thế?
Quả nhiên phụ nữ không thể săn sóc, nhường nhịn quá.
Tôi nhìn thoáng qua Phó Thần Nhan đang sóng vai đi cùng mình, trong lòng nổi lên gợn sóng.
Hiện giờ, cô ấy đã chủ động tiến 99 bước với tôi, theo lý tôi lên bước nốt bước cuối cùng.
“Đừng về Thượng Hải, về bên anh đi, ở lại Bắc Kinh.”
Cô ấy nghiêm túc ngẫm nghĩ, hỏi: “Vậy anh nghỉ việc được không?”
Tôi cười trêu ghẹo: “Em nuôi anh sao?”
Cô ấy nhỏ giọng nhưng kiên quyết: “Được chứ.”
Tôi ôm lấy vai cô ấy, dừng bước, nhẹ nhàng in dấu một nụ hôn lên má cô ấy: “Đồ ngốc.”
Ánh mặt trời ban trưa lướt qua gò má cô ấy, hàng mi kia khẽ rung rinh, đến đôi tai cũng đỏ rực, sợi lông tơ trên vành tai nhuốm sắc vàng kim nhạt dưới nắng, giống hệt đào mật đã chín rục.
Sang chiều, tôi tranh thủ nhìn qua vòng bạn bè của Hữu Phỉ. Cô nàng đang bận ăn nhậu chơi bời, giơ hồ lô ngào đường tạo hình đủ kiểu tại quán bar. Có người chụp ảnh cho cô ấy, còn có bàn tay nâng ly rượu cạn với cô ấy, nói chung chắc chắn không phải đi một mình.
E là Hồ Nhất Lỗi.
Đang xem thì tin nhắn của cô nàng tới, nói với tôi rằng mau tóm gọn bên kia đi, cô nàng chơi đủ rồi sẽ về Thượng Hải với Hồ Nhất Lỗi.
Tôi đáp: Trước khi đi hãy gặp lần nữa, cầm tiền của cô về.
Tắt máy, tôi thầm nghĩ: Lát nữa sẽ đi xin thôi việc.
Kết quả bị Hồ Nhất Lỗi dẫn người chặn đường tại con hẻm nhỏ.
“Một thằng đàn ông cứ cho tiền là ngủ được như mày cũng có mặt mũi ở bên Phó Thần Nhan?”
“Người đàn bà tao chán cũng chẳng đến lượt mày vơ lấy.”
“Bởi vì mày không xứng.”
Hắn ta vươn tay hòng bóp mặt tôi, lại bị tôi vặn ngược lại.
Sực nhớ tay phải hắn ta bị thương, tôi tung chân sút thẳng, hắn ta đau đến tru tréo.
Mấy người khác thấy tình hình không ổn thì bao vây giữ chặt cánh tay tôi, sút thẳng vài cú vào bụng tôi.
Tôi đau đến gập người. Đúng lúc này, điện thoại trong túi đổ chuông.
Hồ Nhất Lỗi nhấn nghe, giọng Phó Thần Nhan vang lên loáng thoáng: “Đàm Nhất Duy, sao anh về muộn thế? Cơm chiên của em sắp nhảy khỏi nồi rồi đây này.”
Hồ Nhất Lỗi hít sâu một hơi: “Nhan Nhan, anh đến đón em, về Thượng Hải với anh đi.”
Đầu dây bên kia im lặng vài giây: “Sao lại là anh? Đàm Nhất Duy đâu?”
Đôi mắt hẹp dài của cậu ta nhìn tôi đầy xấu xa: “Đừng tìm thằng đó nữa, em bị nó bẫy mà chẳng biết.”
“Em biết không. Nó nhận tiền, cố tình chia rẽ chúng ta. Em không nghĩ xem nó đang làm gì. Bọn người đấy thì thật lòng được chắc?”
Nói rồi, giọng điệu hắn ta dịu xuống: “Nhan Nhan, em ngẫm kỹ lại đi. Trước đây thằng đó toàn trốn tránh em, sao giờ bỗng dưng chủ động rồi?”
Tôi vùng vẫy, hắn ta cầm điện thoại đi ra xa.
“Nếu em không tin thì hãy tìm trong nhà cậu ta. Có một chiếc túi Chanel. Ừ, cùng mẫu với em, có phải bên trong có rất nhiều tiền đúng không?”
“Có người phụ nữ lì lợm bám riết anh. Anh ngó lơ cô ta, thế là cô ta nghĩ ngợi chệch hướng…”
Vài phút sau, hắn ta cúp máy.
Đi đến trước mặt tôi, móc ra một xấp tiền ném vào mặt tôi.
Sau đó cười đắc chí trước ánh mắt hung tợn của tôi.
“Mày chớ hiểu lầm, tiền này không phải tao cho.”
“Phó Thần Nhan cho mày đấy. Cô ấy nói mấy ngày nay mày hầu hạ khá lắm, cho chút tiền boa cũng hợp lý.”
11.
Sau khi cúp máy, Hồ Nhất Lỗi ném điện thoại của tôi xuống cái hồ đằng sau.
Tôi không mang tiền mặt. Khi chạy thẳng về nhà, Phó Thần Nhan đã đi rồi.
Chiếc tạp dề kia bị ném bừa lên ghế, trên ghế còn có chiếc túi Chanel đựng tiền mặt kia.
Cơm chiên Dương Châu tôi thích nhất đã được làm xong, tiếc rằng nó nguội lạnh rồi.
Điện thoại mất nên tạm thời không liên hệ được với Hứa Phỉ kia.
Không biết cô nàng làm ăn ra sao.
Tôi tức tốc đặt một tấm vé đi Thượng Hải.
Chuyến bay sớm nhất sẽ hạ cánh vào rạng sáng ngày mai.
Thượng Hải là nơi tôi không muốn trở về nhất. Dù sao nơi đó cũng cất chứa quá nhiều ký ức khó chịu.
Tôi lim dim trên máy bay. Chỗ ngồi gần động cơ nên rất ồn.
Muốn ngủ, rồi lại không ngủ được.
Ngập trong đầu óc toàn là khuôn mặt Phó Thần Nhan.
Có hình ảnh hồi đi học, cô ấy ném mẩu giấy cho tôi, có cả cảnh cô ấy thường xuyên dúi đủ loại quà vặt và văn phòng phẩm vào ngăn bàn tôi.
Nhớ cảnh cô ấy bóp giọng thỏ thẻ: “Đàm Nhất Duy…”
Nhớ tới gương mặt đầy nước mắt suy sụp khi đến nhà ga của cô ấy.
Còn tôi chỉ biết dằn ép tình cảm trong tim xuống, nỗ lực thể hiện gương mặt mình tĩnh quá độ.
Nếu cô ấy sống tốt, nếu cô ấy không tới tìm… thì khả năng trọn đời này tôi cũng không đặt chân lên Thượng Hải thêm lần nào nữa.
Lần này, tôi quyết tâm dứt khoát, muốn dẫn cô ấy đi.
Xuống máy bay, tôi đến nhà họ Phương trước.
Phương Kiến Quốc chưa chết, trận ốm năm xưa để lại di chứng liệt nửa người cho ông ta, đi đâu cũng cần xe lăn.
Thấy tôi, vẻ mặt ông ta rất đỗi phức tạp.
Chỉ hỏi một câu: “Sao mày vẫn còn mặt mũi trở về?”
Tôi quan sát người phụ nữ vô cùng giỏi giang đằng sau ông ta, cười khẽ: “Tôi thấy việc kinh doanh của ông khởi tử hoàn sinh, xem ra ông đã tìm được một thư ký rất giỏi.”
Ông ta khinh thường: “Sau khi cắt đứt quan hệ với mày, việc kinh doanh của tao tốt hay xấu cũng không liên quan đến mày.”
Tôi lại gần, cúi người nói vài câu bên tai ông ta. Nét mặt ông ta thoáng thay đổi.
Nửa tiếng sau, tài xế của Phương Kiến Quốc dẫn tôi tới nhà họ Phó.
Vẫn là căn biệt thự trong trí nhớ, chỉ có ngô đồng hai bên đường là cao lên rất nhiều.
Rất nhiều năm về trước, tôi cũng từng lén tới đây.
Hồi ấy, cây vẫn chưa cao như vậy, còn thấy được căn phòng tỏa ánh đèn ấm áp ở tầng hai của cô ấy.
Hồi ấy, ai ai cũng nói rằng tôi không xứng. Chính tôi cũng thấy mình không xứng.
Tôi không dám nói nhiều với cô ấy, sợ cô ấy bị liên lụy vì dính líu tới tôi.
Sau đó, người cha thương yêu cô ấy nhất qua đời, tôi từng lén qua một lần.
Tôi tần ngần dưới nhà cô ấy hồi lâu, mãi đến khi thấy Hồ Nhất Lỗi đỡ cô ấy đã uống đến say mèm về.
Cô ấy gục trên vai hắn ta khóc không thành tiếng: “Tôi không còn cha nữa rồi.”
“Từ nay về sau, tôi không còn cha nữa rồi…”
Vầng trăng trên trời lạnh lẽo, nhuốm màu bạc lên mặt đất tựa phủ đầy sương giá.
Cô ấy nghẹn ngào, chỉ lặp đi lặp lại một câu: “Lại thêm một người tôi yêu thương rời xa tôi.”
“Vì sao những người tôi yêu thương cứ lần lượt rời xa tôi vậy?”
Hồ Nhất Lỗi thương xót vỗ về lưng cô ấy: “Nhan Nhan, anh sẽ không rời xa em, anh sẽ mãi mãi đối xử tốt với em, chỉ đối xử tốt với mình em thôi.”
Chân tôi như mọc ra hai cái đinh, đính chặt tôi tại đó, cuối cùng không bước ra nổi bước nào nữa.
Trong lòng chỉ quanh đi quẩn lại một suy nghĩ: Chỉ cần cô ấy sống tốt, chỉ cần cô ấy hạnh phúc là được. Tôi hà cớ phải quan tâm hạnh phúc ấy do ai đem đến?
Nhưng hiện giờ, tôi hối hận rồi.
Bởi tôi không yên tâm với hạnh phúc người khác đem đến cho cô ấy.
12.
Không lâu sau, Hồ Nhất Lỗi lái xe tới.
Tôi nghe hắn ta dựa vào cửa xe gọi điện cho Phó Thần Nhan.
“Cục cưng ơi, anh muốn gặp em, em cho anh nhìn cái đi?”
Không biết Phó Thần Nhan ở đầu dây bên kia nói gì mà ngữ điệu hắn ta bắt đầu nóng nảy.
“Phó Thần Nhan, anh nhớ mình từng nói với em rồi. Khi anh đã cho em nấc thang… thì tốt nhất em hãy xuôi đường mà xuống.”
“Cha em mất rồi. Đừng quên công ty anh bây giờ là cổ đông lớn của công thương nghiệp Phó Thị.”
“Sao nào, lâu lâu ăn chán thịt cá không được thay đổi khẩu vị à? Anh chỉ chơi đùa với mấy cô đó thôi, lần này chẳng phải em cũng tới Bắc Kinh tìm đàn ông hay sao? Hai ta hòa nhau.”
“Trong ba phút, anh muốn em xuất hiện trước mặt ta.”
Tôi đi tới, vỗ vai hắn ta.
Vào khoảnh khắc cậu ta sửng sốt, tôi rút điện thoại khỏi tay cậu ta: “Ngoài trời lạnh, em đừng ra.”
“Đi ngủ sớm chút đi.”
Khuôn mặt Hồ Nhất Lỗi bắt đầu méo xẹo: “Đ*t, mày chui ra từ chỗ nào đấy?”
“Lần trước dạy dỗ mày chưa đủ đúng không?”