Viêm Thần
Chương 60: 60: Man Khí
Minh Tuấn rời khỏi, ong chúa cắn chặt càng bực tức bay đi nơi nào không rõ.
Mỗi kẻ một ngả, chẳng biết sau này còn đụng mặt nhau nữa không.Thân ảnh người thanh niên tóc đỏ đơn độc giữa rừng cây lá kim xanh đậm âm u ẩm ướt.Hắn lẩm bẩm:"Đột phá Nguyên Hoàng sao? Quá lâu! Phải tìm cách khác."Từ lúc bị Lâm Hiên truy đuổi đến mức nhảy xuống vực để thoát thân thì chỉ còn hai tháng nữa Thiên Nguyên Long Quả sẽ chín, nếu hắn về quá thời gian chắc chắn lỡ mất cơ hội tuyệt vời cho các nàng thăng cấp.Minh Tú, Minh Nguyệt, Minh Như chiến lực chưa mạnh, tự ý đi tranh giành Thiên Nguyên Long Quả khẳng định không được, thậm chí mang vào nguy hiểm càng lớn.Xà......xà.......xà......Trên ngọn cây gần đó, song nhãn đỏ au lạnh lẽo phát sáng tựa đèn lồng, sát khí và tà khí xung quanh vô cùng nặng, đậm đặc.
Cái lưỡi màu đen thò ra thụt vào cùng bốn chiếc răng nanh vừa dài vừa nhọn rất ghê rợn.
Hiển nhiên đây là mãng xà.Thứ xuất hiện trong mắt rắn là Minh Tuấn.
Nó đang đói và nó coi Minh Tuấn như bữa ăn giàu chất dinh dưỡng.Mãng xà chườn cơ thể khá to, đầy hoa văn, chuẩn bị tiếp cận và xử đẹp con mồi.Xào xoạc......xào xoạc......Thân người nó ít nhất phải hơn chục mét luồn lách qua các bụi cỏ rậm rạp."Hử!", với kinh nghiệm chiến đấu lâu năm, Minh Tuấn quá dễ dàng phát hiện có kẻ đang tiến đến, hơn nữa kẻ đó còn chẳng thèm che dấu khí tức.Phừng! Phừng!Sắc mặt Minh Tuấn đột nhiên cứng đơ, trợn to mắt, biểu lộ cực kì nghiêm túc, Nguyên khí cuộn trào, Viêm Thú Thánh Diễm bùng cháy nơi hai cánh tay, sẵn sàng cho trận đánh rồi."Luồng khí này.......thật sao trời? Ở hòn đảo hẻo lánh như vậy cũng có?", hắn tự nói tự nghe.Xà........Rất nhanh, mãng xà đã ở trước mặt người thanh niên, cái cổ ngóc cao nhìn chằm chằm hắn."Rắn? Không thể nào! Tỷ lệ thấp tới vậy mà vẫn ra được sao?", Minh Tuấn kinh ngạc tới tột độ.Mãng xà tu vi Nguyên Linh Đại tinh......hay chính xác hơn thì phải là Man Linh Đại tinh.Trên thế giới đâu chỉ có mỗi Đấu khí và Nguyên khí mà còn xuất hiện nhiều loại khí đặc biệt, hiếm và mạnh mẽ khác.Như chúng ta đã biết, Nhân Loại dùng Đấu khí, gọi Đấu Giả.
Nguyên Thú sở hữu Nguyên khí, gọi Nguyên Giả.Hôm nay, dưới sự chứng kiến của Minh Tuấn, ta được thấy một loại khí nữa là Man khí.Những chủng tộc không thuộc Nhân Loại, không thuộc Nguyên Thú sẽ mang Man khí, giả dụ như Nhân Xà Tộc.Nhân Xà Tộc......tên như ý nghĩa, nửa người nửa rắn, chẳng thể xếp vào Nhân Loại, cũng chẳng thể xếp vào Nguyên Thú.
Nhân Xà Tộc được xếp vào Man Thú, hay gọi Man Giả.Man Thú chia cấp bậc tương tự Nguyên Thú và Nhân Loại gồm: Man Sĩ, Man Sư, Đại Man Sư, Man Linh, Man Vương, Man Hoàng,......Man khí trời sinh luôn luôn áp đảo Nguyên khí và Đấu khí.
Chiến cùng cấp, một Man Vương sẽ ăn đứt Nguyên Vương hay Đấu Vương.Tuy nhiên, thiên địa có sự cân bằng, Man khí mạnh thế đấy, nhưng chủng tộc Man Thú rất ít.
Nguyên Thú và Nhân Loại yếu hơn lại đông đảo hơn.
Ông trời cho cái này sẽ lấy cái khác, chẳng thể có hết được.
Nếu không, Man Thú đã độc chiếm Đại Lục lâu rồi.Trường hợp của mãng xà thì hơi chút khác biệt.
Minh Tuấn khẳng định nó là Nguyên Thú song lại sở hữu Man khí hùng mạnh chứ không phải Nguyên khí thông thường.Điều này chỉ có một khả năng duy nhất......Nguyên Thú cùng Man Thú giao phối với nhau, đời con sẽ mang hai đặc điểm của bố và mẹ.
Hoặc Man Thú mang Nguyên khí, hoặc Nguyên Thú mang Man khí, xác xuất năm mươi năm mươi.Và mãng xà thuộc trường hợp Nguyên Thú mang Man khí.Nhưng......cái khiến Minh Tuẩn chẳng thể tin nổi là tỷ lệ ra đời con cực kì thấp, gần như bằng không phần trăm, vạn năm trước hắn cũng chưa từng nghe từng thấy qua, nay gặp rồi."Giờ sao? Tính ăn ta hả?", hắn hất cằm tỏ ý khiêu khích:"Thế thì không dễ đâu!"Minh Tuấn kinh ngạc chứ chẳng e ngại Man khí của đối phương, bởi Thánh Hỏa - Viêm Thú Thánh Diễm - có sức mạnh vượt trội hơn Man khí rồi.
Vụt!Mãng xà nheo cặp mắt mổ một phát, muốn nhất chiêu cạp chết con mồi, nhanh chóng, gọn gàng.
Ầm!Minh Tuấn đâu đơn giản, yếu đuối như vậy, bật người nhảy lên né tránh, đồng thời phun lửa phản công:"Vương Thuật Sơ tinh - Viêm Thú Hống!"Phừng!Hỏa diễm đỏ đen nóng rực chiêu sáng không gian thiêu đốt mà đến.
Trước mắt có lửa, mãng xà không hề tỏ ra sợ hãi hay lao núng, Man khí dồn tới phần đuôi, xoay thân quét ngang như chiếc roi da khổng lồ quật mạnh.Viu! Vút!Man khí đối chọi trực diện với Viêm Thú Thánh Diễm, triệt tiêu lẫn nhau, phút chốc, hỏa diễm liền tiêu tán giữa thiên địa.
Bịch!Minh Tuấn tiếp đất, giữ khoảng cách vừa đủ cùng kẻ địch, thầm nói:"Đòn quất đuôi sánh ngang Vương Thuật Sơ tinh.
Không.....trên cơ một bậc."Man khí yếu thế hơn thì làm sao có thể đánh tan Thánh Hỏa dễ dành như vậy? Nếu chiến cùng cấp, mãng xà chưa phải đối thủ Minh Tuấn.
Nhưng tình huống đây thì khác, tu vi Minh Tuấn kém mãng xà tới tận mấy bậc, hiển nhiên cũng cho ra kết quả khác.Mãng xà tấn công tiếp, lao đến thật nhanh, mổ phát thứ hai.
Minh Tuấn không lùi, không né, tung cước hung hăng mà đá."Vương Thuật Sơ tinh - Viêm Thú Cước!"Ầm!Hai chiêu va chạm, khí lãng quét ngang làm vài cái cây gần đó bật gốc, mãng xà cùng người thanh niên tóc đỏ đều văng ngược về sau.
Mãng xà lắc lắc cái đầu choáng váng, rỉ máu đỏ tươi.
Minh Tuấn nhăn mặt, chân trái run run, tiên huyết chảy dàn dụa còn nghe thấy tiếng xương nứt vỡ nho nhỏ.
Qua chiêu vừa rồi, ai hơn ai đã quá rõ ràng rồi.....nhưng.....hơn không nhiều.
Mãng xà biết lần này đụng trúng con mồi khó xơi, ánh mắt đỏ kia tràn đầy rung động quan sát tỉ mỉ đối phương.
Đại Nguyên Sự Cực tinh lại làm cho một Man Linh Đại tinh bị thương? Quá khó để tin tưởng! Quá vô lý!Đừng tưởng mãng xà chưa hóa hình người mà cho rằng trí tuệ nó thấp.
Nó tư duy khá tốt chứ không hoàn toàn làm mọi việc theo bản năng đâu.Ấy thế, con rắn nào dễ bỏ qua cho hắn? Con mồi càng khó xơi thịt càng ngon, nó càng muốn được ăn.
Mãng xà nhe răng, nọc độc màu đỏ nhạt nhỏ giọt rơi xuống đất vang tiếng xèo xèo nổi cả gai ốc.
Nọc độc kia như axit ăn mòn mọi thứ vậy."Nọc độc đó.....lẽ nào......", Minh Tuấn sực nhớ ra điều gì đó.Hắn quan sát con rắn thật kĩ.
Mình rắn thuần một màu cam đậm cùng những đường nét hoa văn hắc sắc cực kì tinh tế, đẹp đẽ.
Họa tiết rất giống với quả trứng đã nở khi hắn bắt gặp khung xương khổng lồ cách đây không lâu.
Minh Tuấn đoán mãng xà này khả năng cao là con của Nguyên Thú rắn kia, nhưng chẳng biết là bố hay mẹ thôi.
Phụt!Mãng xà phun tia kịch độc đỏ nhạt.
Minh Tuấn tránh sang bên cạnh ngay, hắn chưa ngu đến nỗi đi đối kháng thẳng với loại độc nguy hiểm này.Xèo!Vị trí người thanh niên vừa đứng nháy mắt hóa thành chất lỏng nhớt nháp đặc sệt thấy mà ghê.Con rắn há chiếc miệng khá to táp tới hắn.
Khợp! Rầm!Một thân cây gãy đôi liền bị ăn mòn.
Còn Minh Tuấn thì đã nhảy ra xa chục mét.
Mặc dù chân trái bị thương đấy, tốc độ giảm đi đôi chút nhưng chưa thể tạo nên trở ngại quá lớn cho hắn, hầu như không ảnh hưởng nhiều đến sức chiến đấu.
Chưa kể hắn còn ba viên Đại Nguyên Đan nữa cơ mà.
Song chẳng thể dùng phung phí được.Minh Tuấn quyết định khi nào bản thân thụ thương quá nghiêm trọng, cần thời gian tự hồi phục lớn thì mới nuốt Đại Nguyên Đan.Mãng xà bật thân thể lên cao, nọc độc từ dạng lỏng biến thành dạng khí, thở một hơi đầy độc hại.
Nó hiểu tấn công kiểu kia không thể trúng mục tiêu nên đổi sang kiểu đánh lan, đánh bao quát cả vùng rộng lớn, xác xuất trúng con mồi sẽ cao hơn.
Nhưng.....độc tố lại bị giảm độ nguy hiểm đi khá nhiều.
Không gian vài cây số như bị bao phủ bởi một lớp sương mù màu đỏ nhạt, mọi thứ bên trong dần tan chảy, cây cối úa tàn, cực độ kinh khủng.Minh Tuấn cười nhạt.
Hỏa luôn khắc độc.
Màn sương đỏ này tưởng chừng rất ghê gớm nhưng đối với hắn lại chẳng có tý sát thương nào hết.Vừa nãy, độc cô đọng, dù Thánh Hỏa cũng không thể đốt nổi, giờ độc hóa khí, tản ra, mỏng đi, không đáng sợ nữa.
Viêm Thú Thánh Diễm bọc toàn thân như một lớp màng chắn bảo vệ hắn khỏi độc tố của mãng xà.
Hắn phản công ngay, trảo lửa khổng lồ ngưng tụ chộp tới con rắn thối tha.
Phừng!Mãng xà chứng tỏ mình đáng gờm, nháy mắt, một quả cầu bằng độc đã ở trước miệng, nó bắn mạnh.Bùm!Quả cầu độc đục thủng hỏa trảo, thế công không giảm, hung hăng mà đến.Ánh mắt người thanh niên biến đổi, điên cuồng vận chuyển Nguyên khí chạy đi thật xa, càng xa càng tốt.Bùm!Quả cầu chạm đất liền nổ tung, các tia chất độc văng tung tóe khắp nơi, dây vào đâu chỗ đó bị ăn mòn.
Rầm! Rầm! Rầm!Rất nhiều cái cây lớn ầm ầm đổ rụp làm mặt đất hơi hơi rung rung."Nguy hiểm quá!", Minh Tuấn ầm thầm lau mồ hôi.Chỉ cần dính phải chút ít loại độc đỏ nhạt kia thôi cũng đủ đau đớn tới tận xương rồi.
"Thật khó chịu!", hắn nhíu mày.Độc vốn đã không dễ đối phó, nay lại còn được ngưng tụ từ Man khí nữa càng thêm phần lợi hại.
"Hiện tại muốn triệt để đánh bại con rắn cam này e rằng không được.", hắn nói.Thực lực hai bên có chênh nhau một ít, cứ đánh triền miên so chiêu như vậy, càng về sau hắn càng bất lợi.
Mặc dù nếu Minh Tuấn chết thì mãng xà cũng trọng thương nặng nề.
Nguyên khí của hắn dồi dào nhưng cấp bậc vẫn chỉ là Đại Nguyên Sư Cực tinh, năng lượng làm sao sánh bằng một Man Linh Đại tinh có thể chiến vượt cấp với Man Vương Sơ tinh chứ?Viêm Thú Thánh Diễm mạnh nhưng phải cần thời gian để phát triển.
"Tốt nhất nên rút lui.", hắn đưa ra quyết định nhanh chóng.Mãng xà đánh bại được người thanh niên tóc đỏ song chưa chắc truy đuổi được hắn.
Minh Tuấn đủ tự tin chạy thoát khỏi đối thủ.
Bất đắc dĩ quá, hắn có thể kết liễu luôn con rắn bằng mấy viên hạt châu xanh dương.
"Chào nhé! Khi nào ta tới tìm ngươi sau.", hắn nói."Ngươi tính chạy đi đâu? Mạng ngươi và ngọn lửa đỏ đen kia phải để lại đây."Âm thanh khàn khàn hơi yếu ớt phát ra từ mãng xà.
Điều đáng chú ý.....con rắn không hề mở miệng..