Viễn An
Chương 3
7
Đợi đến khi về nhà đóng cửa, ca ca mới nói thật với chúng ta, người cữu cữu kia là cữu cữu họ, nhà ngoại ruột của đại tẩu đã không còn ai, nếu không cũng sẽ không để tẩu ấy bị ngược đãi.
Ngày thành hôn, ca ca thấy cách làm của Kiều phủ liền sợ có chuyện này, liền nhờ huynh đệ trong quân doanh đi đón người cữu cữu họ này.
Còn về những rương đồ cưới của cữu cữu, bên trong đều là đồ lấp đầy số lượng nhưng tờ danh sách đồ cưới kia lại được hát vang khi vào phủ của chúng ta, những thứ trên đó cũng thực sự đã được nhập kho.
Là ca ca dùng sính lễ bù vào, ca ca làm lớn chuyện này, là muốn cho người ngoài biết, đại tẩu có người nhà mẹ đẻ chống lưng, cũng là mang theo đồ cưới gả đến, người ngoài không thể chế giễu tẩu ấy.
Còn một câu nữa, là sau khi đại tẩu về phòng ca ca mới nói, ca ca nói theo gia phong Kiều gia, sau này sợ rằng sẽ có họa, nếu nhà họ đối xử tốt với đại tẩu, vậy chúng ta sẽ giúp đỡ, nếu đối xử không tốt với đại tẩu, vậy hôm nay làm như vậy cũng coi như cắt đứt quan hệ với Kiều gia.
Ta nhìn ca ca, có chút xa lạ hỏi: “Ca ca, huynh thật sự là ca ca của ta sao? Huynh trở nên thông minh quá, giống như lời nói vừa rồi trước Kiều phủ, trước kia huynh chắc chắn không nói ra được.”
Ca ca xoa đầu ta: “Ngốc ạ, muội tưởng quân doanh chỉ dựa vào nắm đấm sao? Ở đó còn có rất nhiều lão hồ ly cầm bút, không thông minh một chút, ta ngay cả binh lính dưới quyền cũng không nuôi nổi.”
Ta thầm nghĩ trong lòng, trách không được, bây giờ huynh cũng giống như một con hắc hồ ly.
Mẹ nghe xong, có chút đau lòng chuyển chủ đề, chỉ mắng Kiều lão đầu không phải thứ gì, con gái ruột cũng đối xử tệ bạc như vậy, mắng xong, ôm ta nói: “May mà người chết sớm là cha con, nam nhân đều không có lương tâm, nếu ta ở trên trời nhìn thấy cha con đối xử với con như vậy, nhất định sẽ dùng một tia sét đánh chết ông ta.”
Ta vội vàng che miệng mẹ phi phi phi
, cha ở trên trời phù hộ ta và ca ca lớn lên tốt như vậy, không phải là loại lão hỗn đản như nhà họ Kiều.
8
Sau ba ngày lại mặt, tinh thần của đại tẩu rõ ràng không giống trước, nàng ấy bắt đầu rảnh tay quản gia, ta và mẹ mới biết, những ngày này trong nhà đã bị lấy trộm không ít đồ.
Đại tẩu để cho tất cả người hầu tập hợp ở trong sân, bày sổ sách kiểm kê trước mặt Lý thẩm, nói: “Trước kia khố phòng là do thẩm quản, ta muốn hỏi thẩm một chút, trong bộ trang sức này thiếu mất chiếc vòng tay?”
Lý thẩm là cùng chúng ta từ trong thôn đến, mẹ vô thức giải thích: “Bà ấy không biết chữ, con đưa cho bà ấy xem bà ấy cũng không hiểu được.”
Đại tẩu cười với mẹ: “Không sao, con dâu đã vẽ hình, bà ấy nhìn vào là hiểu ngay.”
Ta thò đầu ra xem, trên sổ sách mỗi hàng chữ bên cạnh đều có hình minh họa, nhìn giống như đồ vật ta thấy trong kho.
Lý thẩm cũng cười đáp lời: “Vợ của Đại Thụ à, ta hiểu gì về vòng tay không vòng tay chứ, có phải là mấy ngày nay con ở trong khố phòng khiêng ra khiêng vào làm rơi ở đâu không?”
Đào ma ma đứng sau đại tẩu, hừ một tiếng thật mạnh: “Lý thẩm, thiếu phu nhân nể mặt gọi bà một tiếng thẩm, không phải để bà kiêu ngạo làm trưởng bối, ở trong phủ, xin hãy gọi chủ tử là lão phu nhân, tướng quân, tiểu thư và thiếu phu nhân.”
Mẹ há miệng muốn nói, bị ta từ phía sau kéo lại.
Lý thẩm thấy mẹ không nói, mới miễn cưỡng nói: “Thưa thiếu phu nhân, ta không biết chiếc vòng tay này ở đâu.”
Đại tẩu ngẩng đầu nhìn bà ta một cái, nhàn nhạt nói: “Nếu thẩm đã không biết, vậy Đào ma ma, bà hãy dẫn mấy người đến phòng của thẩm ấy tìm xem đi, có lẽ là thẩm nhớ không tốt nên lỡ mang về rồi.”
Lời này vừa thốt ra, Lý thẩm bắt đầu nổ tung, giống như ở trong thôn, ngồi phịch xuống đất bắt đầu khóc lóc: “Lý Quỳnh Hoa, lúc trước chính là bà cầu xin ta đến, bây giờ con dâu bà có ý gì, đây là coi ta như kẻ trộm sao, nhà họ Tống các người giàu có rồi thì đối xử với bà con quê như vậy sao?”
Lý Quỳnh Hoa là tên của mẹ ta nhưng lúc trước lên kinh mẹ không hề cầu xin bà ta, là bà ta biết ca ca sắp làm quan, ngày ngày ngồi ở nhà ta than thở không sống nổi, mẹ không đành lòng hỏi một câu có muốn đến không, bà ta lập tức đi theo.
Bà ta vừa đi theo, một số người trong thôn có chút gan dạ cũng đi theo, mẹ không tiện thiên vị người này người kia, liền sắp xếp cho tất cả mọi người làm việc trong phủ.
Thúy Hoàn cái miệng nhỏ cay độc này, tiến lên nói: “Bà không cần ở đây giả vờ giả vịt, ta đi lục soát phòng của bà, nếu không lục ra được đồ thì ta quỳ xuống dập đầu xin lỗi bà nhưng nếu lục ra được, bà theo ta đi gặp quan, bà dám không?”
Lý thẩm vừa nghe thấy quan, mặt trắng bệch, ngã vật xuống đất không nói lời nào.
Nhưng Thúy Hoàn không buông tha bà ta, tiếp tục nói: “Bà chỉ thấy chiếc vòng tay này ở quê ít thấy, lão phu nhân không quen đeo, mới dám trộm lấy, lại còn lợi dụng lão phu nhân tin tưởng bà, tùy tiện nhét vào trong phòng, cho nên mới không dám để ta lục soát đúng không.
“Ngoài ra, tiền mua thức ăn, vải may quần áo, bà sợ là đã ăn đến béo phì rồi đúng không.”
Lý thẩm không phải là người dễ bị dọa, sắc mặt bà ta đã nói lên tất cả nhưng dù sao cũng là người cùng quê, mẹ có chút cầu tình nhìn đại tẩu.
Mẹ đã hứa với ca ca, khi đại tẩu quản gia, chúng ta không được can thiệp.
Ca ca nói, quản gia có học vấn của quản gia, người hầu cũng có tâm tư cẩn thận, nếu mẹ mở lời, đại tẩu không chỉ khó xử, sau này có chuyện gì nữa, những người đó còn lấy mẹ ra để áp chế đại tẩu, như vậy quyền quản gia của đại tẩu sẽ trở thành hữu danh vô thực.
9
Cho nên mẹ không mở lời nói nhưng đại tẩu hiểu được ánh mắt của mẹ, nàng đóng quan định tội: “Thẩm là người cùng quê của phu quân, ta tin rằng thẩm chỉ là nhất thời hồ đồ, Tống phủ chúng ta sẽ cho thẩm, cho tất cả mọi người một cơ hội, ngày mai trước khi mặt trời lặn, chỉ cần trả lại đồ cho khố phòng là không truy cứu nữa, nếu vẫn không hối cải, vậy thì chỉ có thể đi gặp quan.”
Ta đau lòng nhìn thấy, khi nghe xong lời đại tẩu, rất nhiều người đều thở phào nhẹ nhõm, đây là đã trộm nhà ta bao nhiêu đồ.
Đợi mọi người đi hết, mẹ mới vô hồn ngồi xuống nói: “Lúc trước nghĩ đến bà ấy quen biết với ta mấy chục năm, tin tưởng bà ấy mới để bà ấy quản, sao lại thành ra như vậy?”
Đại tẩu nghe xong lời này, trực tiếp quỳ xuống nói: “Là con dâu khiến mẹ đau lòng, con dâu đáng lẽ nên từ từ nhưng bây giờ tình hình đặc biệt, nếu nội trạch không dọn dẹp sạch sẽ, cũng sẽ xảy ra chuyện lớn.”
Đại tẩu nói tình hình đặc biệt, là do cha nàng ấy tấu sớ ca ca ta kiêu ngạo, không kính trọng bề trên, đức hạnh không xứng làm quan, vì chuyện này, văn quan và võ quan đang cãi nhau kịch liệt.
Mẹ biết, chỉ là nhất thời không chuyển đổi được tâm tư, ta lén nói với đại tẩu, bảo nàng ấy đừng lo lắng, ta có cách trị bệnh tâm lý này của mẹ.
Ngày thứ hai, ta cùng mẹ ngồi xổm quanh khố phòng, nhìn từng người thúc bá thím, nha hoàn gã sai vặt không ngừng mang đồ vào kho, trâm vàng, nhẫn, hoa tai, thứ gì có giá trị đều có, kẻ to gan nhất, còn dám giấu cả một chiếc vòng tay vàng to bằng ngón tay.
Mẹ đau lòng lắm, chủ động gõ cửa phòng đại tẩu nói: “Con dâu, quản, con lập tức quản những người đó cho ta.”
10
Quá trình quản lý của đại tẩu, ta đều được theo cùng.
Đại tẩu nói những thứ này nữ nhi gia nhất định phải học, tẩu ấy chính là vì không có ai dạy nên mới chịu thiệt, những thứ này đều là tẩu tự học trộm, ngày đối chất với Lý thẩm là lần đầu tiên tẩu thực sự thực hành, lúc không có ai nhìn thấy, tay tẩu đều run rẩy.
Đại tẩu mới mười tám tuổi, thật không dễ dàng gì.
Nhưng tẩu ấy thực sự làm rất tốt.
Người làm trong nhà vốn chia làm hai loại, một loại là trước khi chúng ta đến, ca ca đã mua, còn một loại là người thân từ quê lên cùng chúng ta, mẹ nói họ không phải người làm, chỉ có thể coi là đến giúp đỡ.
Đại tẩu đã đưa tất cả những người cùng quê ra khỏi phủ, những người đã từng trộm cắp, tẩu cho tiền đuổi về quê nhưng vẫn còn rất nhiều người trong sạch, đại tẩu đã mở một cửa hàng bên ngoài, sắp xếp họ vào đó.
Đại tẩu nói với mẹ rằng ở trong hậu viện lâu rồi, không phải người làm cũng thành người làm nhưng ra ngoài làm ăn, đó là dựa vào bản lĩnh kiếm tiền, sau này vào phủ, vẫn có thể dựa theo tình cảm ở quê mà đối xử với nhau.
Còn những người có khế ước bán thân trong phủ, đại tẩu chọn một người không thừa nhận mình ăn trộm, đánh một trận trước mặt mọi người, nói nếu còn lần sau sẽ bán đi, dù sao phủ cũng sắp mua người mới rồi, mọi người đều ngoan ngoãn.
Mẹ không xem cảnh đánh người, bà không chịu được, hỏi đại tẩu: “Cẩn Nương à, người làm nhất định phải mua sao? Đều là người như nhau, để người ta trở thành nô lệ, trong lòng ta không đành.”
Trước đây, những người hàng xóm đều giúp đỡ trong sân viện của mẹ, thỉnh thoảng mẹ cũng làm cùng, mẹ sợ người khác tự xưng là nô tỳ trước mặt người.
Vì vậy, đại tẩu đã dẫn chúng ta đến chợ người, trong một cái sân nhỏ xíu, đứng đầy những người già trẻ lớn bé, có những đứa nhỏ, nhìn mới chỉ năm sáu tuổi.
Có một cô nương trông bằng tuổi ta khá lanh lợi, kéo góc áo mẹ quỳ xuống nói: “Lão phu nhân, người thật tốt bụng, người hãy mua con và muội muội con đi, con có thể làm mọi việc, chúng con không muốn đến những nơi bẩn thỉu.”
Mẹ vén tay áo cô nương đó lên, toàn là những vết roi đánh của chủ trước, sau lưng cô nương còn giấu một cô bé chỉ mới đến thắt lưng cô.
Đại tẩu tiến lên nói: “Con biết mẫu thân lương thiện, không muốn biến người ta thành nô tịch nhưng người không biết những chuyện bẩn thỉu trong hậu viện, có rất nhiều người hầu bị hành hạ như vậy bị bán ra ngoài, chúng ta mua họ, ít nhất có thể đảm bảo họ không phải chịu khổ trong phủ, nếu đi nơi khác thì không chắc nữa.”
Mẹ im lặng, ta cũng im lặng, chúng ta không biết những người hầu trong phủ đệ như thế nào nhưng chúng ta đã từng nghèo đói và chịu khổ ở nông thôn, đã từng thấy những người bán con gái, nếu những người đó có thể được bán đến phủ của chúng ta thì dường như đó thực sự là một con đường không tệ.