Vờ Ấu Trĩ
Chương 34: C34: Chương 34
"Chị làm gì thế! Nhòe son tôi rồi!"
Mã Tịnh Tịnh vội vàng lấy gương và son trong túi ra trang điểm lại, vừa trang điểm vừa hỏi: "Chị đã thương lượng với cảnh sát Hạ rồi hả? Sao hôm nay anh ấy cũng ở đây thế?"
Dụ Ấu Tri: "Không biết."
"Vậy anh ấy chỉ đơn giản tới đây chơi thôi ư?" Mã Tịnh Tịnh không hiểu: "Kỳ lạ, mấy người đều là nhân viên công chức, sao vừa nãy cô còn than nghèo, mà anh ấy lại có thể tới hộp đêm cao cấp như vậy?"
"Tôi không so được với anh ta." Dụ Ấu Tri mím môi nói: "Anh ta làm cảnh sát chỉ là cậu chủ đi trải nghiệm cuộc sống, tôi mới thật sự là nhân viên công chức đây."
Động tác thoa son tạm dừng, Mã Tịnh Tịnh hỏi: "Cậu chủ? Trong nhà cảnh sát Hạ rất có tiền sao?"
"Có quyền." Dụ Ấu Tri nói: "Có tiền thì đều muốn có quyền, nhưng có quyền chắc chắn sẽ có tiền."
Mã Tịnh Tịnh sửng sốt chớp mắt, sau một lúc lâu mới nói: "Tôi còn tưởng anh ấy chỉ có diện mạo khá giống công tử thôi, không ngờ là thật hả? Oa, chẳng trách lúc bình thường anh ấy kiêu ngạo như vậy, thì ra do có vốn để kiêu ngạo."
Quần áo thường ngày của cảnh sát Hạ đều rất bình thường, cũng chẳng lái xe sang gì, thậm chí không đẳng cấp bằng hai chiếc Porsche của cô ta, trên người càng không nhìn thấy có thứ đồ đắt tiền gì, không khác cảnh sát hình sự phổ thông là mấy.
Cô ta đi theo Chu Vân Lương vài năm, tầm mắt cao hơn rất nhiều, ví dụ như việc cô ta nhìn thoáng cái đã có thể nhận ra, bộ đồ tây trên người Hạ Minh Sầm rất đắt.
"Vậy điều kiện gia đình anh ấy tốt như thế, ăn no mặc ấm, nếu chỉ vì muốn trải nghiệm cuộc sống thì làm gì chả được, sao cứ phải là làm cảnh sát?"
Công việc cảnh sát này nghe có vẻ rất anh hùng, rất vẻ vang, nhưng đắng cay mặn ngọt trong đó là thứ người thường khó có thể tưởng tượng được, Mã Tịnh Tịnh trước khi bị đưa tới nơi tạm giam đã ở cục cảnh sát một khoảng thời gian, những cảnh sát đó rất bận rộn, đừng nói đến ăn, ngay cả thời gian ngủ cũng không có, lượng công việc như vậy, làm gì có thời gian chăm chút bản thân gọn gàng sạch sẽ.
May mà ông trời ưu ái, khuôn mặt đó của Hạ Minh Sầm cho dù có suy sụp có lạnh nhạt đi nữa thì vẫn đẹp trai.
"Sao tôi biết được."
Mã Tịnh Tịnh thở dài: "Chị thật sự không thân với cảnh sát Hạ nhỉ, dù sao lúc bình thường tán gẫu vài câu về chuyện gia đình là có thể nghe ngóng được ít nhiều chứ."
Ngụ ý là trách cô quá lạnh lùng.
Nửa khuôn mặt của Dụ Ấu Tri giấu dưới kính đen, lộ ra nửa mặt dưới không gợn sóng, đối mặt với sự oán giận của Mã Tịnh Tịnh, khóe môi không thay đổi chút nào.
"Cô còn không biết nhiều bằng tôi." Mã Tịnh Tịnh hất cằm, chỉ về phía Hạ Minh Sầm vừa vào thang máy, cùng với cô gái khác bên cạnh anh: "Về phần cô gái đó trước đây tôi từng gặp rồi, chắc chắn cô ta có tình ý với cảnh sát Hạ."
Tịch Gia sao?
Tuy không biết Mã Tịnh Tịnh gặp Tịch Gia ở đâu, nhưng quả thực cô ta nói không sai.
Tịch Gia có tình ý với Hạ Minh Sầm, phàm là người không mù đều có thể nhìn ra.
Vật đổi sao dời, những năm này Tịch Gia không hề rời đi, luôn luôn ở bên cạnh Hạ Minh Sầm, tim người thì vẫn là thịt, dưới sự kiên trì như vậy, dù là đầu đá có lẽ cũng bị hâm nóng rồi.
Có lúc Dụ Ấu Tri đứng ở góc độ của Tịch Gia mà suy nghĩ, Tịch Gia ghét cô, cô có thể hiểu được.
Con người đều ích kỷ, thanh mai trúc mã cùng nhau trưởng thành từ nhỏ đột nhiên bị một người con gái tâm cơ ăn nhờ ở đậu cướp mất, nếu cô là Tịch Gia, cô đã sụp đổ từ lâu.
Tất cả cảm xúc đều giấu dưới kính, Dụ Ấu Tri mang giọng điệu hứng thú bừng bừng: "Phải vậy không?"
Mã Tịnh Tịnh quan sát cô: "Mấy người không đi chào hỏi một cái thật sao? Có thể gặp nhau ở đây là duyên phận đó chứ?"
Dụ Ấu Tri không cho cô ta bất cứ phản ứng nào.
Mã Tịnh Tịnh nhìn chằm chằm cặp kính đen của cô vài giây, cuối cùng không thể không thừa nhận bản thân chỉ là nội gián, căn bản không có tài trinh thám thiên bẩm.
Mà tiếp sau đó, Mã Tịnh Tịnh cảm thấy có lẽ bản thân làm gián điệp cũng không thích hợp lắm.
Cô ta quả thực đã đưa được Dụ Ấu Tri vào đây, dựa vào kỹ năng diễn xuất và sự tự tin của bản thân, nhưng hộp đêm này thật sự quá lớn, hai người lần đầu tiên tới, hoàn toàn không quen thuộc với đường đi ở đây, lại sợ bị lộ tẩy nên thậm chí không dám gọi nhân viên tới dẫn đường, thế là chỉ có thể lởn vởn ở đây giống như ruồi không đầu(*), nỗ lực mò kim đáy bể.
(*) một phép ẩn dụ cho một người nào đó đang lao đi xung quanh một cách điên cuồng.
"Toi rồi, tôi tưởng rằng chỉ cần vào là có thể tìm được người."
Dụ Ấu Tri thở dài một hơi, hỏi: "Cô có biết anh ta hẹn người ta lúc mấy giờ không?"
Mã Tịnh Tịnh lắc đầu.
"Bây giờ thời gian còn sớm." Dụ Ấu Tri nhìn điện thoại: "Có lẽ anh ta chưa tới."
Tiệc xã giao giữa đàn ông, trừ bàn rượu ra thì là giường, vì vậy đều thích sắp xếp thời gian vào buổi tối.
Tuy hộp đêm này nhìn rất cao cấp, nhưng đêm đến có kinh doanh da thịt hay không, Dụ Ấu Tri không dám bảo đảm.
Suy cho cùng nơi càng hào nhoáng mĩ lệ, bên trong càng dễ thốt nát.
Vừa nãy cô đã nhìn thông tin số tầng trong thang máy, tầng cao nhất của hộp đêm này chuẩn bị cho khách VIP, Chu Phỉ chủ động đặt địa điểm xã giao là ở đậy, vậy có lẽ anh ta là khách quen của hộp đêm này, thế nên các phòng trên tầng cao nhất, có lẽ có phòng của anh ta.
Mã Tịnh Tịnh chớp mắt, lúng ta lúng túng hỏi: "Vậy bây giờ chúng ta làm thế nào? Cứ ở đây đợi anh ta tới sao?"
"Đừng đứng ở đây vòng vo nữa, vòng vo một trăm vòng cũng vô dụng," Dụ Ấu Tri nói: "Chúng ta lên tầng cao nhất xem thử."
Khi bản thân không có chút manh mối nào, lựa chọn thông minh nhất đương nhiên là đi theo đồng đội, Mã Tịnh Tịnh nghe lời lập tức đi theo.
Hai người lên tầng cao nhất, hành lang không có người, chỉ có một chiếc xe dọn vệ sinh, nhân viên dọn vệ sinh đang dọn dẹp trong phòng.
Hộp đêm không giống với quán rượu thông thường, một gian phòng chỉ thuộc về một vị khách, đại đa số khách đều có chỗ ở của riêng mình, tới đây chỉ là để nghỉ ngơi vui chơi nên đương nhiên sẽ không ở đây mỗi ngày, vì vậy những phòng này không cần quét dọn thường xuyên.
Quét dọn vào thời gian này, có lẽ là do chủ nhân gian phòng tối nay sẽ ở đây.
Dụ Ấu Tri đi đến bên cạnh xe dọn vệ sinh, thuận thế mở cửa phòng nhìn một cái, đẩy cánh tay Mã Tịnh Tịnh nói: "Để biết gian phòng này có phải của Chu Phỉ hay không phải dựa vào cô rồi."
Mã Tịnh Tịnh lập tức tự tin ưỡn ngực: "Nhìn tôi đây."
Sau đó lộc cộc giẫm giày cao gót đi vào, chất vấn hỏi nhân viên dọn vệ sinh: "Chồng tôi đâu?"
Nhân viên ngỡ ngàng nhìn Mã Tịnh Tịnh.
Mã Tịnh Tịnh nhìn bốn phía xung quanh, không đợi nhân viên phản ứng kịp đã đi khắp nơi trong phòng một lần.
"Quý cô, cô làm gì thế! Ở đây không được tùy tiện đi vào!"
Mã Tịnh Tịnh mặt kiêu ngạo nói: "Phòng của chồng tôi tại sao tôi không thể tùy ý vào? Nói, chồng tôi và con hồ ly tinh kia đâu! Có phải bọn họ biết trước tôi tới đây nên chạy rồi không?"
Nhân viên dọn vệ sinh cũng có thể coi là người từng thấy qua sóng to gió lớn, bởi thế chỉ cần nghe câu chất vấn này của Mã Tịnh Tịnh, cô ấy lập tức hiểu ra.
Lại là một phu nhân tới bắt gian.
Cô ấy lập tức thay đổi xưng hô, cung kính nói: "Phu nhân, tôi luôn dọn dẹp vệ sinh ở đây, khách còn chưa tới, có phải cô tìm nhầm phòng rồi không?"
Mã Tịnh Tịnh hỏi: "Đây không phải là phòng của Chu Phỉ sao?"
Nhân viên dọn vệ sinh đã làm ở đây khá lâu, tên chủ nhân mỗi gian phòng VIP đều ghi nhớ, là để phòng khi đụng phải thì có thể gọi được tên khách ra, thể hiện tính chuyên nghiệp của hộp đêm bọn họ.
"Tổng giám đốc Chu đã kết hôn rồi?"
Mã Tịnh Tịnh không hề sợ hãi, vô cùng thông minh đẩy lời nói trở lại.
"Anh ta đăng ký thông tin ở chỗ hộp đêm các người là chưa kết hôn đúng chứ? Ha, đàn ông đều thích dùng chiêu này để giảm cảm giác tội lỗi của bản thân, cưới rồi thì sao có thể dễ dàng cho anh ta vụng trộm ở đây chứ?"
Nói rồi lại nói, thậm chí cô ta còn hơi kích động, diễn càng hăng, lại đột nhiên méo miệng như muốn khóc.
"Lúc đầu khi lấy tôi nói bao nhiêu lời ngon ngọt, cái gì mà em là người phụ nữ cuối cùng của anh, bây giờ thì sao, tôi mang thai không đáp ứng được nhu cầu của anh ta, anh ta lập tức không chờ đợi được mà đi tìm người đàn bà khác! Mới kết hôn có bao lâu đâu!"
Dụ Ấu Tri ở bên cạnh nghe cũng muốn vỗ tay cho Mã Tịnh Tịnh.
Nhân viên vệ sinh là phụ nữ, tự nhiên sẽ thiên vị phụ nữ hơn, đàn ông có tiền không có mấy ai không vụng trộm bên ngoài, vụng trộm xong còn tìm cớ cho bản thân, nói tuổi tác thiếu phụ trong nhà lớn rồi không có sức hấp dẫn.
Phu nhân Chu vừa trẻ vừa đẹp, như bây giờ mang thai mà vẫn giữ được dáng người tốt như vậy, thế mà vẫn không giữ được trái tim tổng giám đốc Chu.
Đàn ông quả nhiên không phải là thứ tốt!
Nhân viên dọn vệ sinh vẻ mặt đau khổ nhìn Mã Tịnh Tịnh, giọng điệu an ủi nói: "Phu nhân, cô đừng đau lòng, đây không phải phòng của tổng giám đốc Chu, phòng của anh ta ở phía đối diện."
Mắt Mã Tịnh Tịnh sáng lên, biểu cảm càng đau lòng: "Được, vậy tôi tới đối diện tìm anh ta! Cô giúp tôi mở cửa đi!"
"Tổng giám đốc Chu hiện tại chưa đến đâu!" Người nhân viên nói: "Phu nhân, hiện tại cô có đi cũng không tìm thấy anh ta!"
Dụ Ấu Tri thở dài, giả thành dáng vẻ chị em tốt vô cùng tức giận.
"Được, nếu anh ta vẫn chưa tới, vậy chúng tôi ở phòng này đợi anh ta tới, bắt gian tại giường!" Cô nhìn nhân viên dọn vệ sinh nói: "Phiền cô mở cửa giúp tôi."
Nhân viên dọn vệ sinh có hơi do dự: "Cái này..."
Mã Tịnh Tịnh cứng rắn gạt hai giọt nước mắt, thảm thương nói: "Chị à, chúng ta đều là phụ nữ, cầu xin cô, cô có thể giúp tôi được không? Tôi nhất định phải bắt được chứng cứ anh ta đi quá giới hạn, có chứng cứ, anh ta muốn chối cũng chối không được, mà tôi sẽ có thể có nhiều hơn một phần đảm bảo."
Nhân viên dọn vệ sinh thở dài một tiếng: "Chị cái gì chứ, tôi có thể làm dì của cô còn được."
"Ơ? Không phải chị sao?"
"Cũng sắp năm mươi rồi!"
"Tôi tưởng rằng chị nhiều nhất là ba mươi mấy thôi!"
Nói qua nói lại, dưới cái rắm cầu vồng(*) của Mã Tịnh Tịnh và du thuyết(*) của Dụ Ấu Tri, nhân viên dọn vệ sinh bị tẩy não thành công.
(*)Rắm cầu vồng, một câu cửa miệng trên Internet và là cụm từ phổ biến trong giới hâm mộ, lần đầu tiên trở nên phổ biến vào năm 2017. Nó có nghĩa là người hâm mộ khoe khoang thần tượng của họ, những người đầy kho báu và lợi thế, nghĩa đen là ngay cả thần tượng cũng đánh rắm và thổi nó thành cầu vồng mà mặt không biến sắc.
(*)du thuyết (Thời xưa gọi chính khách đi thuyết khách là du thuyết, đi đến các nước, dựa vào tài ăn nói của mình thuyết phục vua các nước áp dụng chủ trương của mình.)
Ý ban đầu của Dụ Ấu Tri là, dù sao lát nữa nhân viên dọn vệ sinh cũng phải đi quét dọn phòng của Chu Phỉ, cửa phòng sớm muộn vẫn phải mở thôi, mở sớm hay mở muộn đều như nhau, cô ấy chỉ dọn vệ sinh mà thôi, còn về phần ai đó nhân lúc cô ấy dọn vệ sinh mà lẻn vào, không có liên quan gì đến cô ấy, tới lúc đó bọn cô cũng sẽ không nói là nhân viên mở cửa giúp.
Nhân viên dọn vệ sinh nào đã được trải nghiệm trò chơi chiến tranh tâm lý của kiểm sát viên, vì vậy đành mở cửa.
Mã Tịnh Tịnh vừa bước vào phòng đã đi thẳng đến giường phòng ngủ, vẻ mặt đau khổ nói:"Chồng tôi ở trên cái giường này cùng người đàn bà khác..."
Lời cuối cùng không nói hết, cô ta lại ôm mặt khóc lóc.
Mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh, nhân viên dọn vệ sinh trừ mở cửa giúp ra thì không làm gì, cô ấy còn những phòng khác phải quét dọn, sau khi nhanh chóng quét dọn căn phòng này xong, cô ta để lại cho Mã Tịnh Tịnh thẻ phòng rồi mới rời đi.
Người vừa đi, Mã Tịnh Tịnh lập tức khôi phục lại bình thường.
"Chị kiểm sát, thấy thế nào?"
Lời này của Dụ Ấu Tri là khen thật: "Oscar năm sau không có cô tôi không xem."
Mã Tịnh Tịnh lộ ra biểu cảm như đã đạt giải ảnh hậu, trên miệng khiêm tốn giả dối: "Quá khen quá khen, tôi định đợi ngồi tù xong sẽ đi phát triển ở giới giải trí, dù giới giải trí đủ loại chuyện xấu, nhưng chỉ cần xinh đẹp, ngưu quỷ xà thần gì đều có thể làm loạn ở đó."
Hai người lại dạo một vòng trong phòng của Chu Phỉ, hầu như không tìm được vật gì quan trọng.
Dụ Ấu Tri lục ngăn kéo, quả nhiên không có cái gì.
Cũng phải, hôm nay bọn họ có thể tìm được phòng của Chu Phỉ đã tính là khá thuận lợi, làm sao có thể may mắn tới bước này được nữa.
Hai người ở trong phòng chờ một lát, đợi tới khi màn đêm hoàn toàn buông xuống, nhìn ra ngoài cửa sổ, đã có mấy chiếc siêu xe ở trước cổng hộp đêm,
Mã Tịnh Tịnh nhận ra một chiếc Maybach 680 màu đen trong đó.
"Ê ê ê, đó là xe của Chu Phỉ! Biển số xe 777, tôi nhớ rất rõ."
Có biển số xe đó chắc chắn là xe của Chu Phỉ, hôm nay Mã Tịnh Tịnh đã lập được công rất lớn, Dụ Ấu Tri kêu cô ta đợi ở đây trước, một mình cô xuống dưới lầu là được.
Nhưng nói gì Mã Tịnh Tịnh cũng không chịu, đòi đi theo Dụ Ấu Tri.
"Chị không thể dùng tôi xong thì vứt nhá, hơn nữa dù đây là phòng của Chu Phỉ, lỡ đâu thứ tự xã giao của anh ta và người đàn ông khác không giống nhau, việc đầu tiên là đem đàn bà tới đây vào thẳng chủ đề thì phải làm sao? Nếu anh ta mà nhìn thấy tôi ở đây, tôi không chết cũng bị lột da."
Dụ Ấu Tri ngẫm nghĩ thấy đúng, hiện tại Mã Tịnh Tịnh là đồng đội của cô, dù đồng đội có là con ghẻ vẫn không thể nói bán là bán.
Hơn nữa cô cảm thấy Mã Tịnh Tịnh không phải con ghẻ gì, mà khá thông minh lanh lợi.
Dụ Ấu Tri dắt tay cô ta: "Được, vậy đi theo tôi."
Mã Tịnh Tịnh: "Được, chắc chắn tôi sẽ không kéo chân cô."
Dù sao đã lừa được thẻ phòng, bất cứ lúc nào cũng có thể quay lại.
Vì để phòng ngừa đụng mặt ở thang máy, hai người cố ý đi cầu thang thoát hiểm, khi tới lầu một vừa hay thấy Chu Phỉ ở trong vòng vây của mấy người đi vào hộp đêm.
Hai người trốn sau cây cột trong góc tối, Dụ Ấu Tri móc máy ảnh đã chuẩn bị từ sớm ra chụp mấy tấm chỗ Chu Phỉ.
Trước khi Dụ Ấu Tri vào đây đã đe dọa nhân viên đưa bọn họ tới, rằng nếu nói cho Chu Phỉ biết thì sẽ khiến bọn họ mất việc, vì vậy hiện tại Chu Phỉ không biết có hai cô gái ở trong góc tối đang quan sát nhất cử nhất động của anh ta.
Hôm nay Chu Phỉ mặc đồ Tây màu đậm, lộ ra dáng người cao to chín chắn, cái tên gian thương Chu Vân Lương này tuy nhân phẩm không ra gì, nhưng gen thật sự không tệ, bằng không lúc đầu Mã Tịnh Tịnh cũng không lựa chọn quyến rũ ông ta từ trong đám đàn ông già có tiền làm kim chủ của mình.
Nhìn có vẻ người anh ta phải tiếp đãi còn chưa tới, ở đại sảnh chờ một lúc rồi cùng mấy người của mình vào thang máy trước.
Cửa thang máy đóng lại, Dụ Ấu Tri đi tới quan sát số thang máy, cuối cùng xác định Chu Phỉ lên lầu ba.
Cô đưa Mã Tịnh Tịnh vào một thang máy khác lên lầu ba theo.
Phòng trên lầu ba đều là phòng riêng, cách âm rất tốt, những phòng bao không có người đều tắt đèn, Dụ Ấu Tri không xác định được Chu Phỉ ở phòng nào, chỉ có thể tìm từng phòng.
Kết quả mới tìm được hai phòng, Chu Phỉ lại đi ra khỏi phòng bao của anh ta, dọa Dụ Ấu Tri và Mã Tịnh Tịnh giật mình, vôi vàng đẩy nhau trốn vào trong góc.
Chu Phỉ đứng ở cửa thang máy đợi, móc điện thoại ra nghe, không biết ai đang gọi điện thoại cho anh ta.
Hai cô gái lén lút thò cái đầu ra.
"Tạm thời người ta có việc cần xử lý, muộn chút nữa mới tới, tôi lên lầu chơi trước." Chu Phỉ nói: "Đưa rượu của tôi đây lên, ừ, nhanh chút."
Mã Tịnh Tịnh nói thầm với Dụ Ấu Tri: "Người anh ta cần chiêu đãi vẫn chưa đến, làm sao đây?"
"Trước tiên cô ở đây trông chừng, thấy có người vào phòng bao lập tức thông báo cho tôi!" Đợi Chu Phỉ vào thang máy, Dụ Ấu Tri mới nói: "Tôi đi theo Chu Phỉ lên trên xem thử."
"Được."
Tầng trên của các phòng riêng là quán bar tự vận hành của hộp đêm, hộp đêm này đã cân nhắc đến mọi lứa tuổi của các hội viên, vừa có phòng riêng để uống trà tám chuyện, vừa có quán bar mà người trẻ tuổi thích nhất.
Nhưng quán bar ở đây không giống với các quán bar trên phố, không có những thanh niên ăn mặc lưu manh, cũng không có nhạc DJ đinh tai nhức óc.
Trên loa là loại nhạc Jazz có tiết tấu nhanh, đại đa số mọi người đều ăn mặc xa xỉ, ngọn đèn mờ ảo nhưng không quá u ám.
Dụ Ấu Tri ngồi ở quầy bar, ghế trên quầy bar khá cao, ngồi cao một chút dễ điều tra.
Điều không tốt duy nhất là đối diện với bartender, bartender đẹp trai hỏi cô muốn uống gì.
"..."
Có phải sẽ rất đắt không.
Nhưng hôm nay cô ăn mặc phú quý như vậy, mà tên những loại rượu này lại vô cùng kì quặc, chỉ nhìn tên căn bản không biết là loại rượu gì.
Cô chỉ có thể tùy tiện gọi một loại: "Angel Iris đi."
"Được chứ, đây là loại rượu rất có giá trị, hợp nhất với kiểu người đẹp như em." Bartender nói: "Em ký hóa đơn không?"
Ở đây gọi rượu đa số đều ký hóa đơn sau đó tới cuối tháng thì thanh toán, Dụ Ấu Tri lại không phải hội viên, có chút đau lòng cho ví tiền của mình, chỉ có thể nói: "Không cần, tôi thanh toán luôn."
"Được, người đẹp chỉ cần quét mã là được, 1180."
"..."
Một ly rượu một ngàn tệ, thế giới của người có tiền thật đáng sợ.
Tiền ăn tháng này lại phải giảm rồi.
Tư thế pha rượu của bartender rất đẹp trai, không lâu sau một ly rượu có màu xanh trắng pha lẫn nhau được đưa cho cô, bên trên còn có một quả cherry đỏ tươi.
Dụ Ấu Tri uống luôn một hớp, mùi vị không tệ, là vị kiểu ngọt ngọt.
Một ngàn tệ, không uống cạn thì quá có lỗi với bản thân, không lâu sau ly rượu đã bị cô tiêu diệt một nửa.
Khi uống rượu đồng thời cô cũng đang ở góc tối quan sát Chu Phỉ, bên cạnh Chu Phỉ có hai người phụ nữ, một lúc anh ta nói thì thầm với người này, một lát lại chơi đùa tóc người kia, ngồi hưởng thụ phúc người Tề(*)
(*)số phận hạnh phúc của người đàn ông nước Tề (đã có vợ và có vợ lẽ)
Xem ra thật sự lên đây giết thời gian, Dụ Ấu Tri thu hồi tầm mắt.
"Người đẹp, nhìn em khá lạ mặt, lần đầu tới hả?"
Lúc này hai người đàn ông ăn mặc chỉnh tề ngồi xuống hai vị trí bên cạnh cô, Dụ Ấu Tri cười, gật đầu: "Đúng đó."
"Vậy vận may của hai anh tốt rồi, em vừa tới đã gặp được anh." Một người đàn ông trong đó cười nói: "Bọn anh mời em một ly nhé?"
"Không cần đâu." Cô chỉ vào ly rượu bên cạnh tay: "Tôi đang uống rồi."
"Nồng độ cồn của loại này khá cao, em đã sắp uống hết rồi, xem ra tửu lượng của em không tệ nhỉ, uống thêm một ly không sao đâu, xem như chúng ta kết bạn."
Nói xong người đàn ông giơ tay về phía bartender, lại gọi một ly rượu.
Dụ Ấu Tri sửng sốt, nồng độ cồn của loại rượu này rất cao sao? Sao cô không cảm thấy gì nhỉ.
"Người đẹp sao cứ đeo kính đen mãi thế, mắt làm sao à?"
Nhân lúc Dụ Ấu Tri sững sờ, một người đàn ông trong đó cười híp mắt vươn tay ra gỡ kính của cô xuống.
Vừa nãy chỉ nhìn thấy dáng người, hiện tại hai người đàn ông có thể đánh giá kỹ mặt cô, ánh mắt dừng lại trên đôi mắt hạnh kia rất lâu.
Ăn mặc nhìn có vẻ rất ăn chơi, nhưng lại có một đôi mắt vô cùng sạch sẽ, đồng tử nhạt màu, nhìn vô cùng ngây thơ, sau khi nhiễm chút rượu thì càng có vẻ hấp dẫn khó hiểu.
Không có kính râm che chắn, Dụ Ấu Tri hoảng hốt, mím môi: "Phiền trả kính lại cho tôi."
Người đàn ông giấu kính ra đằng sau, cười híp mắt nói:"Em thêm Wechat của anh, anh trả kính lại cho em."
"..."
Ở hộp đêm cao cấp như vậy mà cũng có loại bắt chuyện thấp kém thế này, quả nhiên đàn ông không phân địa vị, đều hèn hạ.
Dụ Ấu Tri không muốn dây dưa nhiều, xuống ghế muốn rời đi, kính không cần thì thôi.
Kết quả cô đã đánh giá thấp sức mạnh của ly rượu ngọt kia, mới đầu uống quả thực không cảm thấy gì, giống như nước ngọt vậy, uống xong cả ly rượu mới cảm nhận được, bình thường cô rất ít khi đi giày cao gót, lảo đảo một cái suýt thì ngã.
Hai người đàn ông ôi chao một tiếng, vội vàng đỡ lấy cô.
Tay một người trong đó nhân cơ hội mà đặt lên eo cô, toàn thân Dụ Ấu Tri run cầm cập, muốn kêu anh ta buông ra, nhưng cái tay kia lại thuận theo đường eo của cô sờ nhẹ một cái.
Đm.
Dụ Ấu Tri lập tức xách cái tay kia lên ném ra, giành lấy kính trong tay người đàn ông đó rồi nhanh chóng đeo lên, lúc này đã không thể tính toán xem vừa nãy có phải là quấy rối hay không nữa, bỏ của chạy lấy người mới là thượng sách.
Hơn nữa ồn ào to như vậy, lỡ đâu gây sự chú ý với Chu Phỉ thì lợi bất cập hại.
Cô vừa đi được hai bước, cổ tay chợt bị người đàn ông vừa rồi sờ eo cô kéo lại.
Vừa nãy động tác vô tình sờ eo hiển nhiên đã khiến người đàn ông có chút phấn khích, chắc chắn không dễ dàng thả cô đi như vậy.
"Trả kính cho em rồi, phải thêm Wechat chứ nhỉ?"
Cô bị hai tên đàn ông chặn lại, đã không còn rảnh rỗi quan tâm Chu Phỉ nữa, chưa kể có thể uống rượu ở đây đều là những tên nhà giàu không thiếu tiền, mạng lưới quan hệ trong vòng luẩn quẩn này khá phức tạp, không ai muốn đắc tội nhau, vì thế một người con gái xinh đẹp lạ mặt bị chặn không cho đi ở trước mắt bao người, lại không thu hút sự chú ý mấy.
Do rượu mạnh, lại cộng thêm tâm trạng khó chịu do bị làm phiền, ngay cả sức lực để giả dối với bọn họ cũng không có.
"Đừng đụng vào tôi, cẩn thận tôi bắt hết các người."
Bộ dáng này của cô không khác gì con thỏ nhỏ nhe răng trợn mắt giả bộ hung dữ, loại đàn ông thích kiểu này lập tức càng hứng thú.
"Bắt đi đâu thế?" Giọng điệu người đàn ông lỗ m ãng: "Bắt lên giường của em hả? Vậy anh tình nguyện lựa chọn chịu trói."
Kết quả bốn chữ tình nguyện chịu trói vừa nói ra, vai một người đàn ông trong đó đau nhói, còn chưa phản ứng kịp, cả người đã bị túm ra đằng sau, lảo đảo ngã nhào trên mặt đất.
Dụ Ấu Tri cũng không phản ứng kịp, tập trung nhìn, kinh ngạc chớp mắt.
Hạ Minh Sầm?
Người đàn ông còn lại nhìn chằm chằm đầu sỏ gây chuyện, mắng chửi: "Con mẹ mày làm gì đó!"
"Mày còn không cút thì tao thật sự phải làm gì đó!"
Hạ Minh Sầm lạnh lùng nói, lập tức cởi áo ngoài và cúc áo ra, rồi dùng một tay nới lỏng cổ áo, khởi động khớp cổ, đây là động tác chuẩn bị đánh nhau.
Người đàn ông chỉ muốn trêu chọc em gái xinh đẹp một chút, không ngờ lại chọc phải phiền phức, không muốn ở nơi như thế này đánh nhau mất mặt, bèn vội vàng đỡ đồng bọn ở trên mặt đất chạy đi.
Đợi người chạy rồi, Dụ Ấu Tri lại không biết mở miệng như thế nào:"..."
Hôm nay cô ăn mặc như vậy, nhân vật không muốn đụng mặt nhất chính là Hạ Minh Sầm.
Làm thế nào đây, hay là cứ vậy rời đi?
Đang lúc cô đấu tranh tư tưởng, Hạ Minh Sầm nhàn nhạt hỏi: "Có sao không?"
Hả?
Hình như anh không có phản ứng gì với cô.
Có lẽ thật sự không nhận ra cô, chỉ là đơn giản ra tay trượng nghĩa mà thôi.
Nếu là lúc bình thường Dụ Ấu Tri chắc chắn không nghĩ như vậy, nhưng hiện tại bởi vì uống rượu, đầu óc quay cuồng, thế nên ý thức không minh mẫn lắm.
Cô nghĩ phong cách ăn mặc xinh đẹp hôm nay và lúc bình thường hoàn toàn không giống nhau, còn đeo thêm một cặp kính đen to, không nhận được là đương nhiên.
Dũng khí khó nói rõ nào đó dưới sự thôi thúc của men rượu đã đạt đến đỉnh điểm, thế là cô quyến rũ nói: "Cảm ơn anh đẹp trai, tôi không sao."
Hạ Minh Sầm im lặng vài giây, phút chốc sau nhướng mày, lập tức cà phất cà phơ trả lời: "Đừng khách khí chứ người đẹp."
- -------
Lời tác giả:
Phát ngôn to gan chút! Mã Tịnh Tịnh nhiều nhất chỉ là nữ phụ tốt nhất,còn thật sự biết diễn nhất vẫn là tiểu thiếu gia của chúng ta!