Vợ Bầu Ngốc Nghếch Của Thái Tử Gia Bắc Kinh
Chương 2
3.
Tim tôi đập nhanh.
Tôi mở to mắt xem tin tức “Cô vợ ngọt ngào của anh Lục bởi vì ăn dưa mà bị nhận nhầm thành bạn gái của nam thần” đứng đầu bảng hotsearch.
Tên của Lục Trạm liên tục được nhắc đến.
Tôi sợ đến mức không dám làm gì nên quyết định trốn trong biệt thự sang trọng của anh làm đà điểu.
Nhớ tới năm ngoái, đó là thời điểm đen tối nhất trong cuộc đời tôi.
Chuỗi vốn của gia đình tôi đột nhiên bị đứt và đã phá sản chỉ sau một đêm.
Bố mẹ tôi bỏ trốn ra nước ngoài chỉ trong một đêm, để lại tôi một mình.
Mọi người đều cười đùa, nói rằng Lục Trạm nhất định sẽ bỏ rơi tôi.
Thái tử gia Bắc Kinh sao có thể cưới một đứa con gái phá sản?
Vốn dĩ việc liên hôn thương mại chỉ đơn giản là sự kết hợp lợi ích, nếu như không còn tiền thì cũng sẽ kết thúc.
Tôi đối với điều này rất rõ ràng.
Nghề nghiệp của tôi cũng là trong giới giải trí, thực ra tôi đang đánh cá trong vòng tròn, đóng những bộ phim đến chóa đều chướng mắt, loại phim tổng tài bá đạo .
Nhưng chính tại năm này, tôi phát hiện ra mình có thai.
Đó là con của Lục Trạm.
Tôi đang ở trong phòng ngủ, nhìn que thử thai từ từ hiển thị 2 vạch đỏ.
Cảm xúc phức tạp.
Tôi đã suy nghĩ kỹ rất lâu trước khi đưa ra một quyết định quan trọng.
Tôi, Lạc Hoan Hoan, không phải là loại người sau khi mang thai liền lựa chọn im lặng chịu đựng tất cả ủy khuất một mình rời đi.
Tôi đã nghĩ kĩ, muốn tìm anh để ngả bài.
Vấn đề rất dẽ để giải quyết.
“Đưa cho tôi ít tiền, để tôi ôm bụng bầu trực tiếp cút đi. Tôi làm được.”
Dù sao anh ấy cũng không yêu tôi.
Ngày hôm sau, tôi chuẩn bị tinh thần và lấy hết dũng khí đến công ty của Lục Trạm để tìm anh.
Một đường thông suốt.
Trong văn phòng tổng giám đốc.
Người đàn ông đang ngồi trên chiếc ghế xoay bọc da màu đen, mặc vest và đi giày da, dáng vẻ cao ráo lạnh lùng, trông rất đẹp trai.
“Sao em không nghe điện thoại của anh?”
Lục Trạm vì tôi đột nhiên đến công ty tìm anh, vừa nhìn thấy tôi, anh ấy liền sững sờ.
Trên thực tế, sau khi gia đình tôi phá sản, Lục Trạm không hề cắt đứt quan hệ với tôi ngay lập tức mà ngược lại, anh ấy còn tích cực thể hiện tình cảm với tôi hơn trước một cách khác thường.
Anh ấy thậm chí còn đưa tôi đến một cuộc đấu giá đồ trang sức của giới hào môn với tư cách là vợ sắp cưới của anh ấy.
Trên cơ bản thì tôi hiểu được.
Anh ấy chỉ không muốn vứt bỏ tôi ngay lúc đầu sóng ngọn gió này, hủy hoại danh tiếng của mình.
Suy cho cùng, một người dù giàu có đến đâu thì vẫn cần thể diện.
Thế nên sau lần đó tôi đã hoàn toàn hiểu ra và thái độ của tôi với anh cũng trở nên lạnh lùng hơn.
Tôi thực sự mệt mỏi với màn kịch giả tạo giữa những gia đình hào môn này.
Tôi muốn rời đi.
Vì vậy, trong khoảng thời gian này, tôi đều không trả lời điện thoại hay tin nhắn WeChat của anh, luôn lấy lý do mình đang bận để từ chối.
Một tháng sau khi tôi gặp lại anh, tôi có rất nhiều suy nghĩ.
Tôi đứng đó hít một hơi thật sâu, bình tĩnh lại rồi nói với anh rằng tôi có thai và những suy tính sau này.
Vừa mới nói xong.
Khuôn mặt tươi cười của Lục Trạm đột nhiên tối sầm lại, anh cười nhẹ.
“Em muốn cầm tiền và mang con của tôi rời đi?”
Giọng điệu kia giống như hận không thể ăn tươi nuốt sống tôi.
“Ừm.”
Tôi lấy hết can đảm và gật đầu.
Anh bước về phía tôi với đôi chân dài.
Khí chất của người này quá mạnh mẽ.
Tôi cứ tưởng là anh sẽ im lặng vứt cho tôi hai tấm thẻ đen, rồi sỉ nhục tôi và bảo tôi nhanh cút đi.
Tôi rất thích kiểu sỉ nhục đơn giản nhưng trực tiếp này nha.
Tôi đang suy nghĩ.
Kết quả là anh chàng này lại không ra bài theo lẽ thường.
Tiến lên với khuôn mặt đen như đít nồi.
Kéo lấy tay của tôi…
Hả, không phải là kéo mà chỉ so với động tác chạm vào còn nhẹ nhàng hơn.
Là dắt.
Anh lập tức nắm tay tôi, đưa đến Cục Dân chính lấy giấy chứng nhận rồi đưa tôi về Lục gia.
Chưa đầy nửa giờ, tôi đã trở thành bà Lục hợp pháp.
Nhìn vào hai cuốn sổ đỏ trên tay.
Đột nhiên rơi vào trầm tư.
Trong đầu tôi chỉ có một suy nghĩ.
“Nếu ly hôn, tôi có thể chia một nửa tài sản của anh ấy phải không?”
4.
“Cái này hình như so với ôm bụng bầu chạy còn lời hơn một chút.”
“Anh muốn xem em như chim hoàng yến để nuôi sao?
“Em nói cho anh biết, Lục Trạm, em là một người phụ nữ có liêm sỉ, coi tiền như mạng sống! Nếu đưa tiền thì còn có thể xem xét!”
Tôi mở miệng mắng chửi.
Lục Trạm không quan tâm, anh lái xe tới chỗ Lục gia, lúc đậu xe, anh cẩn thận từng li từng tí, sợ làm tôi bị thương sau đó bế tôi đến tận chiếc giường trong phòng ngủ của anh ấy.
Anh kéo lại cà vạt, mặt vô cảm, dặn dò.
“Em ở nhà dưỡng thai cho tốt, tạm thời không cần phải đi diễn.”
Nghe thấy lời này tôi liền tức giận.
Tôi có giống kiểu phụ nữ không chịu khó nâng gạch hay chỉ để người khác thao túng mình?
Tôi đứng dậy, lớn tiếng vặn lại: “Tại sao? Anh nói thế nào thì tôi…”
Bá tổng mặt không biểu tình đưa cho tôi vài tấm thẻ đen không giới hạn.
Tôi lập tức thay đổi sắc mặt, mỉm cười: “Ồ, tất nhiên có thể, chồng à.
“Chồng! Anh nói sao thì chính là như vậy, chồng à, anh có khát nước không, có đói bụng không, làm việc chăm chỉ như vậy, nhất định là rất mệt mỏi rồi phải không?
Ô ô ô
Nguy hiểm thật
Kém chút là đắc tội kim chủ ba ba.
Lục Trạm: “Còn có đừng đi những nơi có nhiều người tham gia náo nhiệt nữa, em bây giờ đang mang thai, hãy ở nhà dưỡng thai cho tốt, đừng để bị động thai.”
Nếu không tham gia náo nhiệt thì cuộc đời còn gì vui?
Tôi nhỏ giọng phản đối: “Em có thể tham gia náo nhiệt từ phía sau họ được không? Vậy thì không ai có thể đụng vào bụng em được.”
“EM !”
Lục Trạm bị tôi làm tức giận đến không nói nên lời, anh bỏ cặp kính gọng vàng xuống, nhéo nhéo lông mày.
“Lần trước tham gia náo nhiệt bị bắt vào cục cảnh sát, mới trôi qua bao lâu, em quên rồi?”
“Em…………”
Tôi van nài: “Chồng ~”
Lục Trạm xụ mặt: “Gọi chồng cũng vô ích, đừng để anh nghe được một chữ “không”!”
Ôi, anh ấy đúng là một bá tổng độc đoán, tôi rất thích.
Bá tổng lại đưa cho tôi thêm vài giấy chứng nhận bất động sản.
Tôi lập tức chạy tới hôn lên khóe miệng anh một cái.
“Cảm ơn chồng, được không.”
Tôi vui vẻ đưa tay định lấy giấy chứng nhận bất động sản, nhưng Lục trạm lại kéo một góc của tờ giấy, nhìn tôi với ánh mắt nghiêm túc cảnh cáo.
“Nếu anh phát hiện em lại tham gia náo nhiệt, tất cả thẻ đen của em sẽ bị tịch thu!”
“Em nào dám nha?”
Tôi chân chó lấy lòng.
Hồi ức dần dần thu hồi.