Vô Địch - Chương 10
Cập nhật lúc: 2025-07-09 05:10:58
"Vô Địch."
"Ừm?" Ta cúi đầu, đối mặt với đôi mắt sâu thẳm của Cố Viễn Chu.
Chẳng từ lúc nào, khách tan hết.
Ta tường.
Hắn tường.
Hoàng hôn phản chiếu lên khuôn mặt tuấn tú của , càng thêm phần tuấn.
"Khách khứa hết ?"
Cố Viễn Chu : "Rượu uống, chúc mừng xong, lẽ nào còn ở đây qua đêm ?"
Ta kìm bật .
"Sao nàng lên tường? Ta gọi nàng mấy tiếng thấy phản ứng, đang nghĩ gì ?"
"Ta đang nghĩ... nếu bán ba bức tranh đó, bây giờ giá chắc chắn sẽ tăng gấp mấy !"
Cố Viễn Chu nhẹ, đường nét khóe mắt đào hoa khẽ cong, phác họa lên vẻ dịu dàng.
"Nếu nếu như, thì sẽ của ngày hôm nay."
"Cũng , bán tranh, cũng tiền thư viện."
Học phí, chi phí ăn ở và các loại phí khác của thư viện Thanh Viễn, một năm hơn ba mươi lượng.
Cố Viễn Chu lắc đầu: "Vô Địch, nàng vẫn hiểu ý ."
"À? Gì cơ?"
Ta tường, gió lớn, rõ.
"Không gì." Hắn , hỏi, "Nàng xuống ?"
Ta dậy, vỗ vỗ mông.
"Chàng tránh một chút, kẻo đập ."
Hắn dang rộng vòng tay về phía : "Nhảy xuống , thể đỡ nàng."
Ta bóng dáng gầy gò của , chút nghi ngờ: "Chàng chắc chứ? Lỡ ngã thì ?"
Hắn nhẹ, : "Làm gì tướng công nào nỡ lòng nương tử nhà ngã chứ?"
Thế là, yên tâm nhảy xuống.
Hắn đỡ lấy , ôm chặt lấy, lảo đảo lùi mấy bước, nhưng buông tay chút nào.
"Có ngã ?"
Hắn rũ mắt, .
Ta vòng tay qua cổ đáp: "Ừm."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/vo-dich/chuong-10.html.]
Hắn cúi đầu ghé sát tai , khẽ : "Sao nỡ lòng nàng ngã cơ chứ?"
"Phu nhân quan trọng hơn bất cứ thứ gì."
Ngừng một chút, bổ sung: "Quan trọng hơn cả tính mạng."
Mỗi bước mỗi xa
---
"Tẩu tử! Có khách!"
Âm thanh của Cố Thâm vọng đến.
Thiếu niên mười bốn tuổi, đang vỡ giọng, một giọng vịt đực thô khàn, khá khó chịu.
"Nhị thúc, về ?" Ta từ trong nhà bước .
Chỉ thấy Cố Thâm dẫn theo một công tử mười một mười hai tuổi, da ngăm đen, mày rậm mắt to.
Một bạn học của Cố Viễn Chu ở thư viện, Cố Thâm võ nghệ cao cường, liền giới thiệu bảo tiêu ở Tiêu Cục Hồng Vũ.
Cố Viễn Chu yên tâm để ở trong thôn một , bèn bỏ hơn một trăm lượng bạc mua một căn nhà ở trấn, bọn cùng dọn đến trấn ở.
Buổi sáng mỗi ngày đến thư viện, tối về nhà.
Và Cố Thâm quả nhiên là một thiên tài võ học.
Ta dốc lòng truyền thụ, giờ đây cũng coi như là một cao thủ.
Tính tình của sang sảng, trọng tình trọng nghĩa, thực lực mạnh mẽ, chỉ trong nửa năm trở thành Phó Tiêu Đầu của tiêu cục.
"Tiểu Sóc, đây là trưởng tẩu của ." Cố Thâm xong, , , "Tẩu tử, đây là Lâm Thước, công tử của chủ tiêu cục bọn , cũng là tiểu đồ của ."
Công tử đó vội vàng hành lễ: "Lâm Thước mắt trưởng tẩu."
Ta gật đầu: "Nhị thúc nhận đồ ?"
Cố Thâm gãi đầu, là , Lâm Thước tam quỳ cửu bái với , là đồ chính thức nhận.
"Tẩu tử, chúng nhà chuyện."
Thì là Cố Thâm dạy võ công cho tiểu đồ .
Bởi vì võ công của là do "truyền thụ", cho nên, cậudẫn đồ về, tiên xin phép .
"Nói cho cùng, tẩu tử vẫn là sư phụ của ."
Lâm Thước , vội vàng quỳ xuống: "Đồ tôn bái kiến sư tổ!"
"..."
Hai sư đồ các ngươi chỉ nhỏ hơn mấy tuổi thôi mà!
Ta Lâm Thước mặt mày đoan chính, : "Người học võ, nên là đức hạnh và hành động thiện lương. Nếu , truyền thụ võ công."
Lâm Thước quỳ xuống dập đầu một cái, trịnh trọng : "Kính nhớ lời sư tổ dạy dỗ."
Cố Thâm cũng cam đoan với rằng cũng khẳng định nhân cách của Lâm Thước, đó mới nhận đồ .