Võ Lâm Tuyệt Địa
Chương 59: Cấp Phong Kỵ Sĩ
Chợt nhớ ra vụ trước, Trầm Lãng vỗ tay:
- Ạ... tôi hiểu rồi, gã bán nam bán nữ đó đã trúng độc, có lẽ trễ lắm là đến lúc vừa về tới trước mặt Khoái Lạc Vương là hắn sẽ chết, y như đám người đến Nhân Nghĩa Trang lúc trước.
Hắn gật gù hỏi tiếp:
- Bà ta làm như vậy là vì muốn đưa Bạch Phi Phi tới tay Khoái Lạc Vương.
Nhiễm Hương hỏi:
- Như vậy giờ công tử đã hiểu cả rồi chứ?
Trầm Lãng nói:
- Tôi còn một việc không hiểu là tại sao bà ta lại muốn đưa Bạch Phi Phi vào tay Khoái Lạc Vương? Chẳng lẽ bà ta lại dùng mỹ nhân kế?
Nhiễm Hương nói:
- Cũng có thể như thế lắm.
Trầm Lãng thở ra:
- Như thế thì tội nghiệp cho Bạch Phi Phi, nàng là một người con gái rất thuần khiết.
Nhiễm Hương chớp mắt:
- Công tử thích cô ta lắm à?
Trầm Lãng vặn lại:
- Chứ tôi không được phép à?
Nhiễm Hương nói qua kẽ răng:
- Được chứ sao không?
Trầm Lãng mỉm cười:
- Tôi biết các người không tin ai hết, luôn cả Sở Minh Cầm và vợ chồng Lý Đăng Long cũng thế. Họ làm việc cho các người, nhưng việc gì các người cũng dấu họ. Họ chẳng những không hiểu tại sao tôi đến đây, mà cả họ, họ cũng không rõ nhiệm vụ của họ nữa.
Nhiễm Hương nói:
- Nếu họ biết ai đảm bảo được chuyện bí mật này không lọt tới tai Khoái Lạc Vương? Hơn nữa Xuân Kiều... hừ, hừ... đàn bà như thế ấy ai lại dám tín nhiệm? Tín nhiệm là chết .
Trầm Lãng hỏi:
- Thế là cô?
Nhiễm Hương cười:
- Công tử đoán thử xem?
Trầm Lãng cười:
- Xem chừng cô....
Không nói hết câu, Trầm Lãng vụt chồm tới mở nhanh cánh cửa....
Xuân Kiều đứng bên ngoài. Mặt cô ta hơi sượng:
- Dạ... đã đến giờ cơm, xin mời công tử và tiểu thư...
Bữa cơm tối đó quả là thịnh soạn. Rượu thì chính tay Sở Minh Cầm pha chế tại bàn. Hắn làm việc y như danh y chẩn mạch, hắn đo từng ly từng tý, tinh thần chăm chú vào từng bầu rượu để lắng nghe hương vị...
Quần áo của hắn sơ sài, đầu cổ không chải gỡ, đứng bên Lý Đăng Long xem y như đầy tớ.
Chỉ có bộ mặt của gã là có tinh thần, bộ mặt lạnh băng băng và ngạo mạn, khi nhìn vào bộ mặt hắn thì người ta lại tưởng ngược lại Lý Đăng Long là đầy tớ.
Trầm Lãng nhìn hắn mỉm cười:
- Trước khi gặp túc hạ, thật tôi không tưởng tượng các hạ là con người như thế.
Tôi có người bạn cũng giòng giống lưu linh, nhưng khác xa túc hạ lắm.
Sở Minh Cầm lạnh lùng:
- Nhưng tại hạ vốn không phải là tín đồ.
Trầm Lãng nhướng mắt:
- Sao?
Lý Đăng Long lật đật cười nói:
- Sở huynh tuy chuyên pha rượu, nhưng ngoài lúc nếm thử thì không bao giờ uống cả?
Trầm Lãng bật cười:
- Sở huynh đã không thích uống rượu mà lại giỏi pha chế rượu?
Sở Minh Cầm vẫn lạnh lùng:
- Uống rượu và pha rượu là hai chuyện khác nhau. Uống rượu chỉ là vì thích uống, còn pha rượu thì là một nghệ thuật, có thể mấy thứ rượu tầm thường làm thành ra thứ mỹ tửu, đó là chuyện thú nhất trong đời tôi, y như một họa sĩ pha màu vậy. Các hạ có bao giờ thấy một họa sĩ nhai nuốt một bức họa của họ đâu.
Trầm Lãng sửng sốt vỗ tay:
- Hay, lý luận hay quá.
Xuân Kiều cười hăng hắc:
- Anh ấy vốn là một người hay mà.
Lúc nhập tiệc, Lý Đăng Long thật là vui vẻ, chén lên chén xuống không ngừng, hắn không bao giờ để ý bàn chân Xuân Kiều đan nhẹ vào đùi của Sở Minh Cầm mấy lượt...
Nhưng chuyện đó lại lọt vào mắt Trầm Lãng.
Và Sở Minh Cầm lại không thấy được bàn tay dưới bàn của Xuân Kiều "thầm lén" mò vào áo của Trầm Lãng, nhưng Nhiễm Hương thì biết một cách rõ ràng...
Nhai xong một miếng ăn, Nhiễm Hương vụt thở ra.
- Thật là rất tiếc.
Xuân Kiều không dằn được hỏi lại:
- Chuyện chi mà tiếc?
Nhiễm Hương nói:
- Tiếc vì con người sinh ra chỉ có hai tay hai chân, kể ra thật là ít quá... tỷ như được bốn tay bốn chân thì hay biết bao nhiêu.
Xuân Kiều đỏ mặt làm thinh.
Nhiễm Hương lại cười:
- Xuân Kiều cô nương mặt sao lại ửng hồng thế? Say rồi à? Say thật rồi chứ gì, thôi chúng ta đi nghỉ đi.
Vừa nói cô ta vừa kéo Trầm Lãng lên...
Trầm Lãng vừa đi vừa cười nhỏ:
- Làm gì mà nóng nảy thế?
Nhiễm Hương nói:
- Công tử đừng quên hiện tại tôi đang đóng vai vợ công tử sao? Vợ lớn vợ bé cũng được, nhưng phải đóng cho đúng chứ.
Trầm Lãng cười:
- Cũng may chỉ là đóng kịch chứ chưa phải là thật.
Hai người đi khuất rồi mà Xuân Thủy vẫn còn chửi lầm thầm:
- Đồ hồ ly, ăn cơm mà cũng đợi không nổi.
Xuân Kiều trừng mắt:
- Ai bảo ngươi xía chuyện đó? Đỡ lão gia vào phòng mau.
Xuân Thủy háy háy mắt:
- Đại gia hôm nay say dậy không nổi đâu, dì Xuân cứ yên lòng đi.
Xuân Kiều phát lên vai cô ả:
- Tiểu quỉ, nhiều chuyện, đỡ đại gia vào phòng đi.
Xuân Thủy, Minh Châu cười khúc khích đỡ Lý Đăng Phong đi tuốt vô phòng..
- Đồ quỉ...
Xuân Kiều mắng thêm một tiếng nữa, nhưng không phải mắng Xuân Thủy mà là mắng Sở Minh Cầm.
Vì bọn Minh Châu vừa đỡ họ Lý đi khuất là Sở Minh Cầm đã kéo Xuân Kiều vào lòng...
Sở Minh Cầm nhìn cô ta bằng đôi mắt lạnh lùng không nói...
Xuân Kiều cười mơn:
- Làm gì ngó dữ vậy? Lạ lắm hả?
Sở Minh Cầm đáp cụt ngủn:
- Lạ.
Xuân Kiều "xí" một tiếng thật dài:
- Cha... lạ? Sót chổ nào nữa? Còn nước lột da người ta ra chứ còn ở đó mà lạ.
Sở Minh Cầm nghiêm giọng:
- Nhưng đến hôm nay thì tôi mới biết rõ cô.
Xuân Kiều háy mắt:
- Bữa nay bộ ăn tuyết sao mà nói giọng lạnh ngắt vậy?
Sở Minh Cầm nói:
- Tôi hỏi cô, có phải cứ hễ đàn ông là cô thích phải không?
Xuân Kiều hơi khựng, nhưng rồi lại xỉ vô trán Sở Minh Cầm:
- Cha... ghen ha? Xí, tôi làm bộ đẩy đưa với hắn là tôi vì anh đó biết chưa?
Sở Minh Cầm nhăn mặt:
- Vì tôi? Hứ.
Xuân Kiều gắt nho nhỏ:
- Hổng biết gì hết, ba người của mình ở đây yên ổn từ trước đến nay, vừa tự do thỏa thích lại vừa để làm giàu, bây giờ gã tiểu tử ấy đến, nếu hắn dựa thế chủ đẩy mình ra làm sao? Hứ, không lo à?
Sở Minh Cầm nói:
- Đã muốn thì thiếu gì lý do.
Xuân Kiều cười hăng hắc:
- Đừng có sợ, cái gã họ Trầm đó bị con hồ ly Nhiễm Hương đeo cứng rồi, cho dù muốn gì cũng không được đâu.
Sở Minh Cầm sừng sộ:
- Và vì vậy mà cô thất vọng lắm phải không?
Xuân Kiều nói:
- Kế thứ nhất không xong thì tôi có kế thứ hai.
Sở Minh Cầm rùn vai:
- Sao? Tính bắt cóc hắn à?
Xuân Kiều nói:
- Không bắt cóc mà là giết hắn.
Sở Minh Cầm đâm hoảng:
- Ý, coi chừng Vương phu nhân...
Xuân Kiều cười:
- Xí, nhát hích, ai dại gì tự mình làm.
Sở Minh Cầm hỏi:
- Chứ ai? Tôi à?
Xuân Kiều bỉu môi:
- Khỏi, anh quên sáng mai này đến à?
Sở Minh Cầm nhướng mắt:
- Cô muốn nói... Khoái Lạc Vương à?
Xuân Kiều nói:
- Chứ ai? Trừ Khoái Lạc Vương ra còn ai có thể tùy tiện giết người nữa. Và nếu gã họ Trầm bị Khoái Lạc Vương giết thì ai dám làm gì chứ.
Sở Minh Cầm hỏi:
- Nhưng làm sao cho Khoái Lạc Vương giết hắn?
Xuân Kiều ởm ờ:
- Người ta làm sao được thì thôi... Bây giờ không phải là lúc lo chuyện đó.
Sở Minh Cầm biết rõ tim đen nhưng làm bộ ngơ ngẩn:
- Chứ lo chuyện gì?
Xuân Kiều không trả lời mà lại rướn mình lên một chút cho cánh tay Sở Minh Cầm tuột xích móc lưng... và cô ả còn cố ưỡn ngực cho cong lên một chút nữa ...
Cặp mắt Sở Minh Cầm vụt như tóe lửa, tay chân hắn bắt đầu lạng quạng...
Nhiễm Hương kéo Trầm Lãng tuốt đến phòng mới chịu buông tay...
Nhưng khi mở xong cửa quay lại thì Trầm Lãng đã biến mất rồi...
Nhiễm Hương tức lắm, nhưng chỉ còn cách cắn răng ngồi dựa giường chờ đợi...
Ánh sáng trăng rọi qua kẹt cửa sồ làm cho gian phòng lỗ đỗ điểm hoa... Nhiễm Hương nắm chắc mép giường bứt rứt...
Cánh cửa sổ khua nhẹ vụt mở ra, đầu Trầm Lãng theo ánh sáng lùa vào...
Nhiễm Hương nghiến răng:
- Tôi bây giờ mới thấm thía vai tuồng của người vợ chờ chồng.
Thật là khó chịu hết sức.
Trầm Lãng mỉm cười:
- Đóng vai chồng cũng khó vậy, nếu không cẩn thận là sừng mọc lên đầu, và nhất là khi lỡ say rượu thì sừng càng mọc gấp.
Nhiễm Hương bật cười:
- Vậy thì công tử nên khuyên Hùng Miêu Nhi đừng cưới vợ, hắn như hủ chìm thì chắc sừng mọc thành rừng.
Trầm Lãng nói:
- Chẳng những không nên cưới vợ, mà cũng đừng gần gũi đàn bà thì tốt hơn hết.
Nhiễm Hương háy mắt:
- Sao vậy, đàn bà chứ bộ rắn độc sao mà sợ dữ vậy?
Trầm Lãng nói:
- Không phải rắn độc mà họ là quái vật.
Nhiễm Hương hỏi:
- Quái vật? Đàn bà kỳ dị ở chỗ nào chứ?
Trầm Lãng nói:
- Một người đàn bà thông thường, thì lúc bình thời cũng có thể nhu mì, nhưng một khi họ cảm thấy có người phạm đến lợi ích của họ, thì họ có thể biến thành hổ dữ.
Nhiễm Hương nói:
- Bộ mới đi gặp quỉ sao mà nói chuyện yêu ma gì vậy?
Trầm Lãng mỉm cười:
- Không gặp quỉ, nhưng lại nghe chuyện quỉ.
Nhiễm Hương chợt đỏ mặt:
- Bộ công tử đi... rình người ta hả? Nghe chuyện gì đó?
Trầm Lãng lắc đầu:
- Đàn bà.... Không hiểu đàn bà tại sao lại kỳ cục quá... Nhưng cũng may, tôi không phải nghe chuyện đó, mà lại nghe có kẻ muốn giết tôi.
Nhiễm Hương trố mắt:
- Xuân Kiều. Có phải con mụ điên ấy không?
Trầm Lãng cười:
- Thật ra thì cũng không đáng trách, tại vì lý do mình đến đây hơi mờ ám, cũng không trách người ta... Giá mà không có "lòng dạ đàn bà" thì có lẽ đời cũng chẳng phải là đời nữa.
Nhiễm Hương nghiến răng:
- Được rồi, để xem cô ả làm sao.
Trầm Lãng nói:
- Tự nhiên là cô ta không hành động đâu.
Nhiễm Hương nói:
- Ai hành động cũng không quan hệ...
Trầm Lãng chận hỏi:
- Nhưng nếu Khoái Lạc Vương hành động thì sao?
Nhiễm Hương tái mặt:
- Khoái Lạc Vương?
Trầm Lãng gật đầu:
- Sáng nay Khoái Lạc Vương sẽ đến.
Nhiễm Hương biến sắc:
- Thế... thế thì làm sao? Đáng lý không cho Xuân Kiều biết tên công tử, nếu Khoái Lạc Vương nghe đến tên Trầm Lãng thì hỏng chuyện rồi.
Và nàng nhảy vụt xuống giường với lấy áo ngoài khoát lên mình...
Trầm Lãng hỏi:
- Cô định đi đâu?
Nhiễm Hương nói:
- Còn đi đâu nữa? Phải trừ con hồ ly ấy trước chứ.
Trầm Lãng cười:
- Tôi nói có sai đâu. Đàn bà hễ ai làm cho họ thấy bất lợi là họ lập tức như rắn độc, cô cũng như Xuân Kiều.
Nhiễm Hương cự nự:
- Không giết nó chứ để nó phá hoại đại sự của mình à?
Trầm Lãng lắc đầu:
- Cô ả không phá hoại được gì đâu.
Nhiễm Hương hỏi:
- Tại sao vậy?
Trầm Lãng nói:
- Cô có thủ đoạn chẳng lẽ tôi không có thủ đoạn sao?
Nhiễm Hương hỏi:
- Thủ đoạn gì?
Trầm Lãng cười:
- Tôi đang nghĩ không biết cách nào gần được Khoái Lạc Vương, bây giờ thì tương kế tựu kế...
Nói không hết câu Trầm Lãng chợt ngã xuống giường kéo mền trùm lại...
Nhiễm Hương gắt:
- Nói nốt rồi hãy ngủ.
Trầm Lãng lắc đầu:
- Không nói được, "thiên cơ bất khả lậu" mà.
Nhiễm Hương nắm vai lắc mạnh, nhưng Trầm Lãng cứ nhắm mắt và bắt đầu ngáy...
Những người có vợ cần phải học sách này. Giả đò ngủ là một phương pháp đối phó đàn bà hay nhất. Cho dù đàn bà có dữ cách mấy, gặp cách đối phó này cũng chịu thua.
Tuy lắc mỏi tay, Trầm Lãng cũng cứ ngủ khò, Nhiễm Hương đâm mệt cũng phải trèo lên ngủ tuốt.
Đến lúc nàng giật mình thức dậy thì Trầm Lãng đã đi đâu mất.
*****
Trời vừa rạng sáng, sương hãy còn mờ...
Ngàn cây chim chóc đã gọi nhau ríu rít...
Trầm Lãng chấp tay sau lưng bách bộ dọc theo ven rừng y như một người vô sư...
Thình lình, thấy vó ngựa rập rờn vọng tới, Trầm Lãng mỉm cười lầm thầm:
"Tới sớm dữ."
Hắn nhún chân đu mình lên nhánh cây, vạch lá dòm thấy hai kỵ mã sải tới nhanh như gió...
Trên lưng ngựa, kỵ sĩ mình choàng xanh, thanh kiếm xốc trên vai tuột đỏ áo xanh phần phật bay trong gió uy nghi, từ trên dòm xuống với bối cảnh núi rừng thật y như một bức họa vừa hùng vĩ vừa linh động lạ thường.
Hai con tuấn mã y như một cỗ xe nhẹ quen đường, từ ven rừng phía trước đại thẳng vào ngôi tiểu lâu, nơi ở của vợ chồng Lý Đăng Long.
Xuân Kiều đang đứng dựa lan can lầu vẫy khăn chào quen thuộc.
Trầm Lãng dòm thấy hai kỵ sỹ xuống ngựa, Xuân Kiều xuống lầu, ba ngừơi nói chuyện với nhau, và hai kỵ sỹ chợt hơi biến sắc...
Hai người như gặng hỏi và Xuân Kiều gật gật đầu. Hai kỵ sỹ quay ra đi về phía Trầm Lãng ở...
Trầm Lãng ngồi y trên tàng cây chờ đợi...
Hắn biết đây nhất định là hai trong "Tam Thập Lục Kỵ" thuộc hạ của Khoái Lạc Vương và chú ý nhìn kỹ họ...
Quả thật là xứng danh, hai gã kỵ sỹ đều là thiếu niên anh tuấn, bằng vào bước đi của họ, chứng tỏ võ công không phải tầm thường...
Chờ cho họ đi đến gần, Trầm Lãng vụt cười lớn:
- Hai vị tìm người đấy à?
Hai kỵ sĩ giật mình thụt lui một bước và cũng ngẩn mặt hét lên:
- Ai?
Cùng một lượt với tiếng hỏi, họ cùng kịp thấy Trầm Lãng vắt vẻo trên cành...
Gió đẩy cành cây đưa qua đưa lại, Trầm Lãng y như ngồi trên võng mà vững như ngồi trên bàn...
Là thuộc hạ Khoái Lạc Vương, tự nhiên hai tên kỵ sĩ phải biết nhìn người, bằng vào tư thế đó, họ dư biết Trầm Lãng khinh công cao lắm. Nhưng hai người vẫn không cho lộ vẻ kinh hoàng...
Trầm Lãng gật gù khen thầm: "quả nhiên tướng mạnh thì quân không bao giờ yếu"
Hai tên kỵ sỹ trạc hăm ba hăm bốn tuổi, mắt to mày rậm, ăn mặt một cách nhủ phu: "Cũng áo che, cũng hộ tâm kính, chỉ có điều khắc trên "hộ tâm kính" thì lại khác nhau, một người chữ "Thất" một người chữ "bát". Đúng với số hiệu thứ bảy và thứ tám trong ba mươi sáu tay kỵ sĩ của Khoái Lạc Vương.
Trầm Lãng lại cười:
- "Cấp phong kỵ sĩ" người quả thật xứng danh.
Cấp Phong Đệ Thất Kỵ gằn giọng:
- Các hạ là ai?
Trầm Lãng nói:
- Hai vị đi tìm người chắc có lẽ là tại hạ.
Cấp Phong Đệ Bát cau mày:
- Các hạ là người muốn tìm Vương Gia ta đấy à?
À... Thì ra Xuân Kiều đã nói với họ là Trầm Lãng muốn tìm Khoái Lạc Vương...
Cố nhiên cô nàng bảo là Trầm Lãng tìm để gây sự, đúng là cố mượn tay thanh toán. Kể cũng là hay, ý của Xuân Kiều là muốn giá họa, thế nhưng lại trúng ngay phong phóc, ...
Trầm Lãng ngẫm nghĩ bật cười:
- Nếu tại hạ nói "không phải" thì hai vị cũng không tin, mà nói là "phải" thì chưa chắc hai vị tin hẳn. Cho nên phải hay không, tốt hơn hết thì cứ để nhị vị đoán vậy.
Hai Kỵ Sĩ lại lừ mắt cho nhau và cùng nói:
- Tốt... rất tốt.
Và cũng quay mặt bỏ đi...
Bây giờ thì đến phiên Trầm Lãng ngẩn ngơ...
Nhưng hai tiếng động nhỏ làm cho Trầm Lãng bừng mắt: Hai mũi tên ngắn từ hai chiếc nón rộng vành của hai tên kỵ sĩ xẹt một lượt vào yết hầu Trầm Lãng.
Tuy trong lúc bất phòng và sức đi của hai mũi tên như xé gió, nhưng Trầm Lãng phản ứng rất mạnh, chỉ quạt tay một cái đã nắm cứng hai mũi tên một lượt.
Trầm Lãng mỉm cười:
- Tặng vật hậu hỉ quá, thật không dám nhận...
Cùng một lượt với câu nói, hai mũi tên vút ngay trở lại sau một cái phẩy tay nhè nhẹ...
Hai gã kỵ sĩ cùng rút kiếm ra một lượt và lui ra sau một bước...
Nhưng hai mũi tên như đã được đặt trước tiêu chuẩn, khi hai mũi kiếm vừa ra khỏi vỏ, thì hai tên cũng vừa tới đúng...
Coong...Coong ....
Hai tiếng thép khua lên lanh lảnh, hai mũi kiếm bị chạm rung bần bật...
Cùng một lượt ánh thép lại nhoáng lên, một nhắm vào chân và một nhắm vào cành cây Trầm Lãng đang ngồi...
Trầm Lãng cười khẩy:
- "Cấp Phong Thập Tam Thức" có hơi khá đấy.
Câu nói chưa dứt cành cây đã bị tiện ngang...
Nhưng chân thì không phạm được, vì hắn ngồi sang cành cây khác, cũng vững vàng, cũng vắt vẻo và cũng mỉm miệng cười.
Hai gã Cấp Phong Kỵ Sĩ tái mặt, họ biết kẻ ngồi trên cây, võ cũng không phải tầm thường như họ...
Nhưng "Cấp Phong Thập Lục Kỵ", môn hạ của Khoái Lạc Vương từ trước đến nay chỉ có tiến chứ không có thối. Huống chi "Cấp Phong Thập Tam Thức" chỉ mới ra có một chiêu...
Cả hai cùng thét lên, mũi chân ấn mạnh lên mặt đất và hai thân hình vụt thẳng lên...
Hai thanh kiếm sau một trước nhắm vào giữa ngực và lưng Trầm Lãng...
Nhánh cây Trầm Lãng ngồi đột nhiên quật xuống vừa đúng lúc hai thanh kiếm giao mũi vào nhau, đồng thời hai cánh tay Trầm Lãng dưới hai gót chân hai tên kỵ sĩ...
Khi Trầm Lãng xuống tới đất thì hai gã Cấp Phong Kỵ Sĩ đã y như hai chiếc pháo bắn vút lên ngọn cây.
Tiếng cành lá răng rắc ào ào khua động đổ rơi tan tác, trong lúc bất thần nhưng tinh thần vẫn không bị loạn, hai gã kỵ sĩ đã phạt đứt những cành cản ở trên đầu, và hai đạo kiếm quang lại bắt từ trên đâm xuống.
Sức chúi xuống của hai gã đã không gắn gượng mà lại còn vừa mạnh vừa đúng đích, chứng tỏ phản ứng khi lâm trận của họ cũng khá thuần.
Trầm Lãng lại từ bỏ của hai đạo kiếm quang bắn vọt trở lên, cho đến khi đà của hai gã kỵ sĩ xuống tới đất, thì Trầm Lãng đã yên ổn trên cành vắt vẻo mỉm cười:
- Nếu lên một lần nữa thì hãy coi chừng, kẻo cành cây chạm rách chiếc nón mới đấy nhé.
Hai gã Cập Phong Kỵ Sĩ lại hồng hộc lao lên...
Cứ lên xuống như thế suốt bảy tám lần, áo quần Trầm Lãng không nhăn một vết, mà hai chiếc nón rộng vành thêu kim tuyến của hai gã kỵ sĩ đã rách bươm.
Hai gã kỵ sĩ mồ hôi đổ ròng ròng, tròng mắt nổi đầy gân máu, khăn giày đã bị
Trầm Lãng làm cho dính cả trên cành cây.
Trầm Lãng gật gù:
- Khá, cũng đáng gọi là khá đấy.
Và lần này không đợi hai gã kỵ sĩ phóng lên, Trầm Lãng đã nhẹ nhàng nhảy xuống.
Hai gã kỵ sĩ hoảng hồn, nhưng hai thanh kiếm vẫn không bấn loạn, một trước một sau đúng phép y như hai con rắn bạc xoắn quanh Trầm Lãng.
Kiếm Pháp của họ quả là tinh huyệt công phu, họ sử dụng nhanh nhẹ phi thường, rất khó mà phân biệt phương hướng và bộ vị...
Trầm Lãng cố nhìn nhưng vẫn không thấy rõ được chiêu số.
Đợi cho đến lúc hai thanh kiếm đến cùng một điểm, Trầm Lãng rùng mình xuống hai tay quạt mạnh vào nhau...
Hai tiếng dội khua lên, hai thanh kiếm vừa giao lại bị ngay phản lực của chưởng phong làm cho tức gãy thành bốn đoạn.
Hai kỵ sĩ không dám liều lĩnh, cả hai cùng lùi lại nhìn khúc kiếm gãy trên tay ngơ ngác...
Họ không dè một tiểu tử trang lứa với mình mà công phu lại dữ dằn như thế ấy.
Trầm Lãng nhìn họ mỉm cười:
- Đánh nữa hay thôi?
Hai kỵ sĩ nhìn nhau rồi đáp lẹ:
- Thôi.
Trầm Lãng cười:
- Thôi thì về đi chứ.
Hai gã kỵ sĩ nhìn nhau hô một lượt:
- Về.
Hai cây kiếm gãy trên tay hai gã cũng trở ngược đâm thốc ngay vào cổ họng....
Tuy không dè họ cùng tự sát, nhưng Trầm Lãng phản ứng rất nhanh, hai thanh kiếm chưa tới da hai kỵ sĩ thì đã bị chưởng lực của Trầm Lãng đánh văng xuống đất.
Cấp Phong Kỵ Sĩ rít lên:
- Ngươi muốn gì?
Trầm Lãng thở ra:
- Không thắng thì chết, môn hạ của Khoái Lạc Vương quả là chí khí hơn người.
Cấp Phong Kỵ Sĩ lại rít lên:
- Kiếm còn người còn, kiếm gãy người chết, đó là qui củ của bản môn.
Trầm Lãng mỉm cười nói mau:
- Nhưng nhị vị nên về gặp Khoái Lạc Vương để nói rằng ngày hôm nay bị bại bởi cái tên Trầm Lãng, nói thế thì Vương Gia của nhị vị không trách cứ gì đâu.
Hai gã kỵ sĩ sững sờ kêu lên:
- A... Trầm Lãng.
Và cả hai cùng quăng mình chạy thẳng.
Thì ra Xuân Kiều vẫn chưa nói tên chàng cho chúng biết...
Trầm Lãng nhìn theo mỉm cười:
- Con người khi khỏi chết sẽ không bao giờ tìm lại nơi suýt chết, đó là cái chân lý mà có lẽ ai ai cũng đều như thế....
- o O o -