Vô Liêm Sỉ Có Điểm Dừng Không? - Chương 5
Cập nhật lúc: 2025-07-10 22:21:37
Trần Gia Ngôn nhướn mày, như : "Chẳng em luôn rõ ?"
Điều gì khác ngoài việc ép cùng chơi một trò bẩn thỉu, tận hưởng cảm giác kích thích biến thái .
"Không đời nào!" chút do dự, từ chối thẳng thừng.
Dù tung hết những thứ đó , cũng tuyệt đối nhượng bộ.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
"Ồ, thôi ."
Trần Gia Ngôn nhún vai, vẻ mặt chẳng hề bận tâm.
Khi và Trần Gia Ngôn vẫn đang giằng co, Quý Thời nhẹ nhàng vỗ vai .
đầu , đối diện với ánh mắt nghiêm túc của .
"Em ngoài một lát , cho vài phút. Anh sẽ giải quyết chuyện ."
"Tin , cách."
Chỉ một câu đơn giản, nhưng giọng điệu chắc chắn của Quý Thời khiến bất giác bình tĩnh .
Đến nước , cũng chẳng còn cách nào khác, chỉ thể để thử xem .
ngoài cửa, chờ đợi.
Nửa tiếng , Quý Thời mới mở cửa phòng.
định bước thì bất ngờ thấy Trần Gia Ngôn theo sát phía .
Gương mặt tái mét, quần áo xộc xệch.
Vừa khỏi cửa, Trần Gia Ngôn lạnh lùng liếc một cái, hừ lạnh, đẩy vai Quý Thời một cách bực dọc khi xuống lầu.
Chẳng mấy chốc, bên ngoài vang lên tiếng động cơ xe khởi động.
Anh … rời ?
ngạc nhiên qua cửa sổ.
"Không ." Quý Thời cạnh , giọng điềm tĩnh: "Sau sẽ đến phiền em nữa ."
"Anh... gì ?" tò mò hỏi.
Dù gì thì Trần Gia Ngôn cũng kiểu dễ đối phó, trong đầu lúc nào cũng chỉ nghĩ đến gây chuyện.
Quý Thời cong môi, nụ mang theo chút ý vị khó đoán.
"Không gì . Chẳng thích chụp ảnh ? Anh chỉ dùng chính cách của để đối phó thôi."
"Chỉ tạo vài tư thế, chịu nổi ."
mở to mắt, thật sự tò mò… rốt cuộc là tư thế gì?
Quý Thời chỉ bật , giơ tay búng nhẹ lên trán .
"Đừng nghĩ nữa. Những gì chụp cho , bình thường nên xem thì hơn."
Anh với vẻ thản nhiên, bổ sung thêm:
"Cậu xóa hết ảnh , em cứ yên tâm. Tối nay ngủ ngon nhé."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/vo-liem-si-co-diem-dung-khong/chuong-5.html.]
Dứt lời, Quý Thời cúi xuống nhặt chiếc áo khoác vest rơi sàn, khoác lên tay, xoay bước .
Khi sắp đến cửa, bất giác gọi: "Quý Thời."
"Hửm?"
Anh nghiêng đầu , đường nét gương mặt ẩn hiện trong bóng tối, ánh mắt trầm tĩnh như mặt hồ gợn sóng.
nuốt nước bọt, chậm rãi :
"Cảm ơn ."
Quý Thời khẽ cong môi, đáp , chỉ vẫy tay như thể bảo đừng bận tâm.
Anh bước ngoài, khép cửa .
Còn giường, ngẩn hồi lâu, mãi ngủ .
Không từ lúc nào, đến khi tiếng gõ cửa dồn dập đánh thức.
dụi mắt, lê bước mở cửa, lập tức Quý Dao nhào lòng, thảm thiết.
"Hiểu Hiểu! Phải bây giờ!"
Cô nức nở đến mức giọng lạc .
"Gia Ngôn chia tay với tớ! Anh chặn tớ , nhắn tin gì cũng trả lời!"
thở dài, nhẹ nhàng vỗ lưng an ủi cô .
Quý Dao cứ mãi, đến khi gọi điện thoại thứ hai mươi nhưng vẫn hồi âm, cuối cùng cũng dần chấp nhận sự thật rằng thất tình.
Cô thẫn thờ sofa, cả suy sụp.
Thấy , dứt khoát ở nhà họ Quý mấy ngày để bầu bạn với cô .
Hằng ngày, tìm đủ cách để khiến Quý Dao vui vẻ, mong cô thể nhanh chóng thoát khỏi bóng đen thất tình.
Nhìn cô dần dần quên Trần Gia Ngôn, mới nhẹ nhõm phần nào.
Loại cặn bã như vốn xứng với Quý Dao.
Cũng may điều, dám quấy rối nữa… Đỡ bao phiền phức.
cứ ngỡ Quý Dao sẽ nhanh chóng quên Trần Gia Ngôn và dần dần bước một mối quan hệ mới.
ngờ rằng… Chỉ 3 ngày khi chuyển về nhà , cô vẫn từ bỏ mà chủ động tìm !
Quý Dao gặp Trần Gia Ngôn để hỏi cho lẽ chấm dứt . Kết quả, thật sự cho cô một câu trả lời.
Lúc nhận điện thoại của Quý Dao, đang tất bật chạy đơn hàng. Dạo công việc dồn dập, vẫn xử lý xong những đơn nhận, đầu óc rối bời vì quá nhiều việc.
“Dao Dao, gì cơ? Cậu đang nhà tớ ?”
Vừa thấy , vội buộc tóc lên, quần áo, nhanh: “Cậu đợi tớ một chút, tớ xuống ngay đây!”
vội vàng chạy xuống lầu.
Từ xa, thấy Quý Dao bên vỉa hè, mặc một bộ đồ kiểu Chanel, tay cầm cốc cà phê.