Vợ Ma
Chương 3
6.
Trường Khâu rất có năng lực.
Ở cùng nhau càng lâu, Tô Yên càng dễ dàng ra lệnh cho hắn.
Khi rảnh rỗi, cô không đọc sách nữa mà ngồi trên chiếc ghế mây ôm Trường Khâu để giết thời gian.
Có lẽ vì là ma nên Trường Khâu có thân hình nhưng không có khối lượng, ôm hắn giống như ôm một con chó con vậy.
Rõ ràng hắn ta cao hơn Tô Yên một cái đầu, nhưng Trường Khâu lại nguyện ý ngoan ngoãn rúc vào trong ngực Tô Yên.
“Yên Yên…”
Giọng nói của hắn có chút khàn khàn, làm nũng không biết xấu hổ.
Tô Yên trầm giọng nói: “Gọi tôi là chị.”
Trường Khâu tuy đã chết gần trăm năm trước, nhưng khi chết hắn mới mười tám tuổi, xét về tuổi tác thì cô hơn hắn chín tuổi.
Trường Khâu luồn ngón tay vào mái tóc dài của cô, nhanh chóng trả lời: “Tất cả đều nghe theo Yên Yên.”
Tô Yên không nói thêm gì nữa, Trường Khâu rất kiên trì, chỉ khi hắn làm ra vẻ nịnh nọt mới gọi một tiếng chị.
Cô chợt tò mò về quá khứ của hắn.
“Trường Khâu, trước đây cậu như thế nào vậy?”
Trường Khâu bằng lòng nói cho Tô Yên biết, hắn tựa đầu vào vai cô hít một hơi thật sâu: “Yên Yên muốn biết cái gì? ”
Tô Yên nhìn xuống, không khách sáo nói: “Sao cậu lại xuất hiện ở tháp canh này?”
Sắc mặt Trường Khâu trở nên vô cùng đáng thương, một lúc lâu sau mới nhẹ nhàng nói: “Tôi bị bệnh, Yên Yên. Tôi bệnh rất nặng. Họ không cần tôi và đã bỏ rơi tôi.”
Vậy là Tô Yên đã biết quá khứ của Trường Khâu và hắn là một đứa trẻ đáng thương.
Trường Khâu qua đời vào mùa hè năm thứ 14 của Trung Hoa Dân Quốc.
Sau khi mẹ hắn sinh ra một đứa con trai yếu ớt, bà ấy chết vì băng huyết. Bác sĩ nói hắn bị ho và hen suyễn, lúc nào cũng cần người chăm sóc. Chuyện này không phải chuyện gì to tát, Mai gia giàu có, đó cũng là lý do tại sao Mai Trấn được đặt tên như vậy, đương nhiên là vì vùng đất hàng nghìn mẫu đất mang họ Mai.
Khu nhà của Mai gia ở thị trấn cổ là nhà của Trường Khâu.
Đáng tiếc, hắn chỉ sống ở đó ba năm.
Khi hắn ba tuổi, một đạo sĩ đi ngang qua Mai Trấn, nói rằng mệnh hắn là ác mệnh, không sống được bao lâu, còn làm cho vận mệnh Mai gia không tốt, bị hủy hoại.
Trường Khâu vốn dĩ không được cha coi trọng, điều này càng khiến ông chán ghét, ngày hôm đó hắn bị đuổi ra khỏi khu nhà và chuyển đến một tòa nhà nhỏ ở góc Tây Nam thị trấn.
Khi hắn mười ba tuổi, bệnh tình của hắn ngày càng nghiêm trọng. Cha hắn, người mà đã mười năm không gặp, đến gặp hắn và muốn nhốt hắn lại.
Thì ra lúc đó bệnh dịch đang hoành hành, cha hắn cũng nghi ngờ hắn mắc bệnh, nhưng dù sao đó cũng là máu thịt của chính mình, giết chết chính con mình nghe không hay chút nào.
Vì vậy đã xây một tháp canh bên ngoài thị trấn và ném Trường Khâu vào đó.
Trường Khâu sống ở tháp canh này được năm năm.
Mặc dù cha hắn đã sắp xếp người chăm sóc nhưng thỉnh thoảng hắn vẫn bị đói. Người hầu sợ lây bệnh và không muốn đến gần hắn, đồ ăn họ mang đến thường còn sống và nguội ngắt. Vì vậy, hắn phải học cách tự nấu ăn uống.
Có lẽ khát vọng sống của Trường Khâu quá mạnh mẽ, khi bệnh dịch qua đi, mọi người ngạc nhiên khi thấy hắn vẫn sống sót.
Nhưng sức khỏe của Trường Khâu ngày càng xấu đi, hắn đã quá yếu rồi.
Lúc này đạo sĩ trước kia đã quay lại.
Ông ta còn mang một món quà đến cho cha của Trường Khâu.
Tuy nhiên, tất cả những điều này không liên quan gì đến Trường Khâu, sự trở lại của đạo sĩ cũng không làm chậm lại cái chết của hắn, Trường Khâu vẫn chết.
Hắn nhớ rằng đó là năm thứ 14 của Trung Hoa Dân Quốc, hắn vừa tròn mười tám tuổi. Cha hắn nghe tin Tôn Truyền Phương sắp đánh đến nên cùng cả gia đình chạy trốn đến Thượng Hải, nhưng hắn là người duy nhất còn lại trong tháp canh.
Người hầu chạy trốn, hắn vì bệnh quá nặng không thể rời khỏi giường.
“Vậy Trường Khâu chết vì bệnh sao? ”
Tô Yên trong lòng có chút thương xót, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Trường Khâu an ủi.
Nhưng Trường Khâu lắc đầu: “Tôi không chết vì bệnh tật.”
Tô Yên im lặng, cô không nhịn được nghĩ đến một khả năng khác, nhưng Trường Khâu dường như đã đoán được suy nghĩ của cô, lại nhẹ nhàng lắc đầu: “Cũng không phải chết vì đói.”
Hắn ngẩng đầu rời khỏi vòng tay nhìn cô, đôi mắt phủ đầy sương , vừa mở miệng đã bắt đầu muốn khóc, hắn đau khổ gọi Tô Yên: “… Tôi đã bị giết. Yên Yên, tôi rất sợ.”
“Những tờ giấy ướt đó… dính từng tờ một trên mặt tôi.”
“Tôi không thể động đậy, cũng không biết là ai. Tôi không muốn chết… Nhưng Yên Yên, ta sợ hãi, nhưng tôi lại không thể làm gì được…”
Linh hồn Trường Khâu khẽ run lên, như thể hắn vẫn đang đắm chìm trong nỗi sợ hãi và tuyệt vọng năm đó.
Tô Yên biết phương pháp cổ xưa này.
Dán tờ giấy ướt lên mặt từng tờ một, đến miếng thứ năm, người đó sẽ chết vì sợ hãi và ngạt thở. Tuy nhiên, khi tờ giấy được gỡ ra, người quá cố dường như đang ngủ say, không để lại dấu vết.
Tô Yên không ngờ Trường Khâu lại chết thảm như vậy.
Hắn vẫn đang khóc, khóe mắt và mũi đỏ bừng, nhìn cô như một chú cún con, cử chỉ này vô cùng đáng yêu.
“Chị ơi, đừng bỏ rơi em… đừng bỏ rơi Trường Khâu.”
Trường Khâu ôm lấy eo Tô Yên cầu xin cô.
“Em không thể ra khỏi đây, nếu chị đi, em sẽ không thể tìm thấy chị…”
Tô Yên không trả lời, cô luồn tay từ trong vạt áo của Trường Khâu, vuốt ve quanh eo, bụng và lưng hắn như một con rắn.
Thân thể Trường Khâu đặc biệt nhạy cảm với sự đụng chạm của cô, gò má ửng hồng, có chút động tình, giọng điệu nức nở dần thay đổi, hắn thì thầm vào vai Tô Yên: “Chị…”
Những tiếng nức nở còn lại bị bóp nát trong nụ hôn sâu của Tô Yên.