Vợ Ma
Phiên Ngoại
Năm 1925, Mai Thế Lễ suốt đêm không ngủ khi nghe tin Tôn Truyền Phương đánh đến.
Quân phiệt muốn chiếm đất, ưu tiên hàng đầu của họ là thu của cải và thuế, mục tiêu nhắm vào chính là những người giàu có ở địa phương.
Với hàng nghìn mẫu đất, Mai gia thực sự là một địa chủ hàng thật giá thật.
Ngày hôm sau, Mai Thế Lễ rời khỏi từ đường, quyết định đầu tiên của hắn là chuyển gia đình đến Thượng Hải, cơ nghiệp của tổ tiên không thể để mất trong tay hắn. Khi thế cục tương lai ổn định, hắn sẽ lập một kế hoạch khác.
Quản gia hỏi hắn có muốn mang theo Trường Khâu thiếu gia từ tháp canh đi cùng không.
Mai Thế Lễ sắc mặt trầm xuống, trong tay đang mài hai quả hạch đào, không ai biết hắn đang suy nghĩ gì.
Một lúc lâu sau, hắn mới lạnh lùng nói: “… Cứ để nghiệt chướng này tự sinh tự diệt đi.”
Quản gia vừa định lui ra thì hắn ngăn lại: “Đưa khối hương của đạo sĩ đến tháp canh… Sau đó tìm người nhặt xác đáng tin cậy, nếu không qua được thì ném nó vào quan tài trong hầm.”
“Dù sao thì đó cũng là dòng máu của ta. Nếu lan truyền sẽ gây ra sự chỉ trích.”
Quản gia hết lần này đến lần khác cúi xuống nịnh nọt nói: “… Chủ nhân thật là một người tốt!”
Mai Thế Lễ nhắm mắt lại và vẫy tay ra hiệu cho quản gia sắp xếp.
Quản gia của Mai gia hành động nhanh chóng và xử lý mọi việc chỉ trong ba ngày, Mai Thế Lễ dẫn theo Trường Giác và một đám thê thiếp lên đường.
Hắn không quên mang theo quần áo và đồ trang sức, không quên mang theo súng đạn, thậm chí còn không quên mang theo con chó xù mà Trường Giác nuôi.
Nhưng hắn lại quên mang theo Trường Khâu từ tháp canh.
Không, không phải là hắn quên.
Là căn bản không ai nhớ tới.
Trường Khâu không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì, chỉ lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, gần đây bệnh càng ngày càng nặng, không thể ra khỏi giường, đành phải nằm trên giường.
Người hầu mang thức ăn đã hai ngày không đến.
Trường Khâu đang rất đói.
Nhưng hắn không còn sức lực để rời khỏi giường và bước ra khỏi tòa tháp.
Hôm nay, chú Ngô từ trấn trở về, Trường Khâu sống gần nhà chú ấy, nên hắn cũng được quan tâm một chút.
“Thiếu gia Trường Khâu!”
Chú Ngô gọi cửa hai lần, Trường Khâu không còn sức để đáp lại, may mà chú trực tiếp đi lên lầu.
Chú Ngô mang đồ ăn nóng đến, đút cho Trường Khâu từng thìa một rồi cho hắn uống thuốc.
Trường Khâu lấy lại sức và hỏi chú tại sao mấy hôm nay không có ai đến đây.
Chú Ngô im lặng hồi lâu rồi lấy ra một khối hương, bình tĩnh nói: “ Lão đại đưa cho thiếu gia.”
Trường Khâu cầm khối hương, trong lòng có chút vui mừng, ho khan một hồi, hắn háo hức nhìn chú Ngô: “… Cha cho tôi à?”
“Ừm.”
Trong mắt chú Ngô có chút đáng thương, có chút không chịu nổi, nhưng vẫn nói: “Trường Khâu thiếu gia, lão đại đã đi Thượng Hải rồi…”
Trường Khâu sửng sốt, ngơ ngác cầm khối hương, trốn trong chăn, sau đó từ bên trong truyền ra một tiếng rên rỉ khàn khàn trầm thấp, giống như tiếng kêu tuyệt vọng của một con vật nhỏ trước khi chết.
Chú Ngô thở dài, đứng dậy rời đi: “Thiếu gia, ngày mai tôi tới…”
Nhưng ngày hôm sau Trường Khâu đã không qua khỏi.
Quân của Tôn Truyền Phương tiến vào. Nửa đêm, một số binh lính lẻn vào tháp canh tìm kiếm nhưng không tìm thấy thứ gì có giá trị, chỉ tìm thấy Trường Khâu đang bệnh nặng.
Buổi chiều, Trường Khâu giấu hương trong ngăn bí mật cạnh giường, có mấy người lính không tìm thấy tiền nên trút giận lên người hắn.
“Chúng ta cho tiểu tử này lệnh tử đi…”
Khi Trường Khâu chết là nửa đêm, âm dương khó phân định.
Khi tỉnh dậy, hắn nhìn thấy thi thể mình với năm mảnh giấy khô che trên mặt.
Hai ngày sau, chú Ngô lặng lẽ đến, nhưng chỉ nhìn thấy Trường Khâu đã chết trong tháp canh.
Chú Ngô bình tĩnh khiêng thi thể xuống hầm, đặt vào quan tài, cúi lạy ba lần rồi rời đi.
Trường Khâu gọi chú nhưng chú ấy không nghe thấy. Khi ra đến cửa, Trường Khâu nhận ra mình không thể ra ngoài.
Hắn chỉ có thể nhìn cánh cửa bị chú Ngô đóng lại.
Trong tháp canh yên tĩnh.
Trường Khâu ở đó một năm, hai năm, nhiều thập kỷ… Hắn dần trở nên bình tĩnh hơn sau cơn điên loạn tuyệt vọng lúc đầu, đôi mắt u ám và điên loạn của Trường Khâu ẩn trong mọi ngóc ngách của tháp canh.
Bốn mươi năm đã trôi qua kể từ khi cánh cửa lại mở ra.
Một người phụ nữ đến để thỏa thuận với hắn.
“Đây là giọt máu cuối cùng của nhà họ Ngô… Trường Khâu thiếu gia, vì cha chồng đã lo liệu hậu sự của thiếu gia, xin thiếu gia giúp tôi…”
Khối hương trong ngăn bí mật đã được thắp lên, người phụ nữ này là hậu duệ của thần bà nên đương nhiên biết công dụng của nó.
Trường Khâu cười lạnh: “Liên quan gì đến tôi…”
Có lẽ nữ nhân này đang tuyệt vọng nên quỳ trên mặt đất, quỳ lạy hắn: “Trường Khâu thiếu gia! Cầu xin thiếu gia… Tôi… tôi có thể tìm cho thiếu gia một ma thê!”
Vợ ma…
Trường Khâu động lòng.
Khoảnh khắc tiếp theo, bào thai chết non trong bụng người phụ nữ sống lại.
“Vậy đi tìm đi…”
Trường Khâu mong đợi, cười nói: “Nhớ kỹ, tôi có thể cho con của cô một mạng, thì cũng có thể tùy ý lấy lại.”
…
Mùa hè năm 1993.
Một người phụ nữ trung niên nhón chân đi lại trong đêm, bế một bé gái trên tay.
Cô ta mở cửa tháp canh và thắp hương.
Trường Khâu xuất hiện trong bóng tối, cô ta cung kính quỳ xuống: “Trường Khâu thiếu gia!”
Hắn bế cô bé lên và dùng ngón tay trêu chọc khuôn mặt cô bé.
“Đây là vợ ta à?” Trường Khâu cười có chút vặn vẹo, quái dị.
“… Tôi thích cô ấy.”
Người phụ nữ vẫn đang quỳ, nhìn thấy vẻ yêu thương trên mặt Trường Khâu, thầm thở phào nhẹ nhõm: “… Đứa trẻ này cũng có số phận không tốt, vừa mới sinh ra đã bị vứt bỏ, tôi lặng lẽ nhặt nó…”
Đứa trẻ này cũng giống như con trai cô, không thể ở nơi có năng lượng dương quá mạnh nên cô định gửi bé vào trại trẻ mồ côi.
Trường Khâu ngước mắt, trả lại bé gái cho cô ta, trong lòng ẩn giấu một tia không cam lòng.
“Cô đi đi.”
Hắn quay người, chậm rãi bước lên cầu thang: “… Tôi ở đây đợi cô ấy về. Cô nhớ mang theo khối hương đó nhé.”
Nhưng người phụ nữ đã ngăn hắn lại.
“Thiếu gia Trường Khâu, thiếu gia có muốn đặt tên cho cô ấy không?”
Trường Khâu dừng lại.
Trong đêm tối, hắn lặng lẽ nhếch khóe miệng, mỉm cười vô cùng ngọt ngào…
“Yên Yên.”
“Yên Yên của tôi.”
-HẾT-