Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Vợ Ơi, Anh Là Trịnh Bình - Chương 3

Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385

Tôi gật đầu, bày tỏ tin tưởng vào cách xử lý công bằng của đội trưởng.

 

Thấy tôi thật sự không còn vương vấn gì với Trịnh Bình, đội trưởng cũng không còn dè chừng nữa.
Ông lập tức tuyên bố, sẽ đưa Trịnh Bình cùng đám du côn kia đi Tây Bắc cải tạo.

 

Tối hôm đó, Trịnh Bình bị gọi lên đội để thẩm vấn.
Tưởng được ưu ái nhờ có tôi chống lưng, hắn thừa thắng xông lên, vênh váo đưa ra hàng loạt yêu sách:

 

“Tôi muốn ở phòng riêng, mỗi ngày chỉ làm việc nhẹ, giảm hai phần ba công việc nặng.”
“Yến Yến là vợ chưa cưới của tôi, từ nhỏ đã sống sung sướng, chưa từng chịu khổ, cô ấy cũng phải được hưởng đãi ngộ như tôi.”

 

Cán bộ phụ trách bị cái mặt dày của hắn làm cho á khẩu, không biết phải nói gì thêm.

 

 
 

Bị quát mắng vì thái độ không nghiêm túc, Trịnh Bình vẫn ngạo mạn không đổi:
“Chị dâu tôi là người có chuyên môn vững nhất trong đám chỉ đạo viên lần này, các người đắc tội với tôi chẳng khác nào đắc tội với chị ấy đâu.”
“Hậu quả thế nào, tự mình cân nhắc đi.”

 

Ai dè chẳng ai thèm để ý tới hắn.
Có người còn bật cười mỉa mai:
“Cậu coi người ta là chị dâu, chứ người ta nào có nhận cậu là thằng em phá gia chi tử đâu.”

 

Trịnh Bình không cam lòng, nhất quyết đòi gọi tôi ra đối chất.
Đáp lại hắn chỉ là cánh cửa chuồng bò khoá chặt.
Hôm sau, lúc bị trói đưa ra sân phơi lúa, hắn vẫn không quên mồm miệng dọa dẫm, chửi rủa um trời.

 

Chỉ đến khi nghe thông báo mình và đám lưu manh kia sẽ bị đưa đi Tây Bắc cải tạo, hắn mới lập tức sợ đến nhũn chân, đứng cũng không nổi.
Hắn bò tới trước mặt tôi, giọng cầu khẩn:
“Chị dâu, từ khi anh tôi mất, bố mẹ đã coi chị như con gái ruột, chị không thể thấy chế//t không cứu.”
“Cầu xin chị nói giúp tôi một tiếng, tôi biết lỗi rồi, sau này nhất định sẽ chăm chỉ lao động.”
“Tôi không thể bị đưa đi cùng đám đó, tôi… tôi sẽ chế//t mất.”

 

Tôi chẳng thèm để ý.
Rất nhanh sau đó, hắn bị áp giải đi.

 

Theo kế hoạch, sáng hôm sau sẽ có người tới đón họ đi Tây Bắc.
Không ai ngờ, đêm đó kho lương thực của làng bốc cháy.

 

Cả làng xôn xao, vì đó là kho chứa lương thực duy nhất, là kế sinh nhai của cả năm trời.
Mọi người cắm đầu chạy tới cứu.

 

Chẳng ai ngờ chính Trịnh Bình lại lao vào biển lửa, cứu được phần lớn số lương thực ra ngoài.
Hắn kể, chuồng bò nhốt hắn ngay cạnh kho lương. Thấy lửa bén, hắn liều mạng chui ra từ cánh cửa gãy nát, bất chấp tất cả xông vào cứu hàng.

 

Vì thế mà lưng hắn bị bỏng nặng.

 

Làng trên xóm dưới đều cảm kích, ai nấy đều mang thuốc tốt nhất ra băng bó cho hắn.
Ngay cả đội trưởng cũng tuyên bố hủy bỏ hình phạt, còn muốn ghi công cho hắn.

 

Trịnh Bình chỉ qua một đêm đã lập tức trở thành anh hùng.
Sáng hôm sau, hắn nhịn đau tìm đến tôi, khi không còn ai xung quanh, hắn mới lộ rõ bộ mặt thật:
“Trương Thục Hoa, có phải chính cô đã nói đội trưởng đưa tôi đi Tây Bắc chịu khổ không?”
“Cô độc ác thật đấy, muốn thấy tôi chế//t thì cô mới hài lòng sao, cô có biết tôi…”
“Anh An!”
Tiếng gọi trong trẻo của Hàn Yến Yến cắt ngang câu nói suýt nữa lòi đuôi của hắn.

 

Trịnh Bình tối sầm mặt, ánh mắt nhìn tôi như muốn ăn tươi nuốt sống.
Nhưng khi Hàn Yến Yến bước vào, hắn lại lập tức đổi sang bộ dạng dịu dàng, vòng tay ôm vai cô ta, hạ giọng châm chọc tôi:
“Lúc nào cũng giữ bộ mặt đưa đám, ai nhìn cũng chán.”
“Cô nên học Yến Yến cách làm người ta quý mến đi.”
“Cái bộ dạng chua loét ấy, sống góa bụa cả đời là đáng kiếp.”
“Anh tôi có sống cũng chẳng thèm dính với cô lâu.”

 

Hắn càng nói càng quá đáng, ngón tay sắp chọc thẳng vào mặt tôi.
Nhưng ánh mắt hắn đảo qua bụng tôi, lập tức khựng lại.
“Trương Thục Hoa, cái thai mấy tháng rồi? Sao chả thấy lớn tí nào vậy?”

 

Hàn Yến Yến cũng tò mò áp sát lại:
“Chị dâu, chị có dùng đai nịt bụng gì không vậy?”
“Nghe nói các cô tiểu thư thành phố coi trọng vóc dáng hơn tính mạng, nhưng cũng đừng để đứa bé chịu khổ chứ.”
“Dù sao đứa trẻ này cũng là cốt nhục cuối cùng anh Bình để lại cho chị, chị phải biết quý trọng chứ.”

 

Từ lúc Trịnh Bình nằng nặc đòi theo Yến Yến xuống nông thôn, tôi đã ngờ ngợ cô ta biết chuyện.
Giờ nhìn ánh mắt thách thức, giễu cợt kia, tôi càng chắc mẩm.

 

Khi Yến Yến đưa tay sờ vào bụng tôi, tôi lạnh mặt đẩy phắt ra.
Dù ra tay dứt khoát nhưng lực cũng chỉ đủ đẩy lệch người, vậy mà cô ta lại cố ý va vào khung cửa, trán sưng đỏ.

 

Chưa kịp để Trịnh Bình phản ứng, cô ta đã ôm đầu khóc lóc chạy ra ngoài, vừa đi vừa tố cáo tôi đánh cô ta.

 

Trịnh Bình nhân cơ hội vu khống tôi ghen tị nhan sắc, bảo tôi từ lâu đã tìm cách bắt nạt Yến Yến, rằng tôi nói muốn đoạn tuyệt với nhà họ Trịnh cũng chỉ vì chuyện này.
“Cái loại đàn bà lòng dạ hẹp hòi, cưới được anh tôi còn chưa đủ, muốn cả nhà họ Trịnh phải quỳ xuống cung phụng cô ta mới chịu.”
“Cô ta mang cái dáng dấp tiểu thư đài các ấy ra mà coi thường người ta, xem nông dân chúng tôi là cỏ rác.”

 

Hắn mới lập được công lao cứu lương thực, dân làng còn đang nể mặt, lập tức đứng về phía hắn.
Chưa phân phải trái, họ đã đuổi tôi như đuổi tà ma, thậm chí còn vu cho tôi khắc phu, gieo họa, hại ruộng hại người.

 

Tôi vốn không muốn phí lời với đám người u mê, liền chủ động xin với đội trưởng được điều về thành phố.

 

Trước khi rời đi, tôi cẩn thận tháo cuộn phim cũ trong máy ảnh, giấu kỹ.
Máy ảnh và phim mới thì để lại cho đồng nghiệp trong viện.
Ban đầu mang theo máy chỉ để ghi lại quá trình gieo trồng, không ngờ lại có “lợi ích phụ”.

 

Trịnh Bình đâu biết, đêm xảy ra vụ cháy, tôi luôn ở gần chuồng bò quan sát hắn từng li từng tí.
Tôi đã chụp lại khoảnh khắc Hàn Yến Yến lén lút gặp hắn, thậm chí là lúc hai người châm lửa đốt kho, tất cả đều được tôi ghi lại rõ nét.

 

Tất nhiên, khi phim chưa tráng, tôi sẽ không dại gì hé răng nửa lời.
Dân làng vốn dễ bị xúi bẩy, để bọn họ manh động thêm thì chẳng có gì hay ho.

 

Về đến thành phố, việc đầu tiên tôi làm là tráng phim.
Máy ảnh tôi dùng là đồ nhập ngoại, chất lượng cao, nên dù là chụp trong đêm, hình ảnh vẫn rất rõ nét.

 

Tôi sắp xếp mọi bằng chứng, viết tường trình chi tiết sự việc, đích thân mang tới giao cho công an.

 

Thời buổi này, đốt kho lương là tội lớn, trời không dung, đất không tha.
Công an lập tức vào cuộc.

 

Chỉ vài ngày sau, có đồng nghiệp từ nông thôn quay về tìm tôi, báo tin:
“Trịnh Bình và Hàn Yến Yến đã bị bắt rồi. Chuyện hai đứa thông đồng phóng hỏa làm cả làng phẫn nộ. Nếu không nhờ công an kịp thời ngăn cản, chắc chúng đã bị dân đánh cho thừa sống thiếu chế//t.”

 

 
 

Ngoài ra, dân làng cũng rất hối hận vì từng hùa theo Trịnh Bình chống đối tôi, đội trưởng sau đó cũng mời tôi quay lại tiếp tục công việc.
Tôi không từ chối.
Vốn dĩ đó là trách nhiệm của tôi, không cần ai nhắc, tôi cũng sẽ làm tròn bổn phận.

 

Nhưng còn chưa kịp khởi hành, thì lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Không rõ bằng cách nào, Trịnh Bình đã trốn khỏi sự quản thúc của công an, nửa đêm leo tường lẻn vào nhà tôi.

 

May mà hôm đó bố mẹ tôi đều đi công tác, chỉ có một mình tôi ở nhà.
Cũng may là chỉ có mình tôi, nếu không tôi thật sự lo hắn sẽ làm chuyện điên rồ với bố mẹ.

 

Lần này, Trịnh Bình không còn cái vẻ ngạo mạn trước kia, hắn quỳ rạp dưới chân tôi, cầu xin tôi đứng ra làm chứng:
“Thục Hoa, là anh đây, Trịnh Bình đây.”
“Cứu anh đi, sau này anh nhất định sẽ sống tử tế với em.”
“Em cũng không muốn con mình sinh ra đã không có cha đúng không?”

 

9

 

Mẹ chồng căn bản không dám để lộ chuyện tôi “sảy thai” với Trịnh Bình, bà ta sợ hắn sẽ trách mình bất lực.
Cho nên đến giờ, hắn vẫn tin rằng trong bụng tôi còn đang mang cốt nhục của hắn.

 

Hắn quỳ gối, hết lời ngon ngọt, hứa hẹn sẽ cùng tôi làm lại từ đầu.
Nhưng trong mắt tôi, hắn đã ghê tởm đến tận xương tủy.

 

Sợ hắn làm liều, tôi chỉ có thể tạm thời vờ như dao động.
Lợi dụng lúc hắn sơ ý, tôi với tay lấy chai xịt côn trùng ở đầu giường, xịt thẳng vào mặt hắn.

 

Trịnh Bình bị cay đến mức mắt không mở nổi, giống hệt một kẻ mù, lảo đảo đâm sầm khắp phòng.
Tôi nhân cơ hội, trên người còn mặc nguyên bộ đồ ngủ, chạy thục mạng ra khỏi hẻm báo công an.

 

Khi công an tới, tôi thuật lại toàn bộ sự việc hắn đột nhập và những gì hắn đã nói trong đêm đó.
Trước kia, tôi từng nghĩ sẽ nhân lúc báo án mà vạch trần chuyện giả chế//t của hắn, nhưng khi ấy tôi chưa có bằng chứng.

 

Loading...