Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

VÔ TÌNH XUYÊN THÀNH PHÁO HÔI BẮT NẠT BA PHẢN DIỆN - 7

Cập nhật lúc: 2025-07-11 02:12:00

nguyên chủ mới gặp ở buổi tụ tập đua xe, thậm chí cần tốn nhiều công sức để dụ về biệt thự, tự theo về luôn.

 

Đừng bề ngoài cứng rắn của , chứ thực cũng khá ngây thơ.

 

Đêm hôm dụ về, chẳng gì cả, chỉ tốn thời gian việc chơi game.

 

Thế nên hiểu rõ, rốt cuộc tình cảm của dành cho là gì?

 

Là dựa dẫm? Là thói quen? Hay chỉ đơn giản là ở bên để xả stress?

 

rõ một điều, yêu .

 

giống như một món đồ chơi của , khi thích thì lấy chơi, thích thì vứt xó.

 

giờ đây, món đồ chơi ý thức riêng, cũng lúc bỏ rơi chủ nhân của .

 

tốn ít sức mới kéo Chu Tầm Dã về giường, đối với coi như cũng tình nghĩa .

 

Để tiện cho việc chạy trốn, chẳng mang theo gì cả.

 

qua mật đạo phía núi, hít thở thật sâu bầu khí trong lành của núi rừng.

 

Đó là mùi vị của tự do.

 

8

 

dám bỏ quá nhiều thuốc đồ uống của Chu Tầm Dã, cũng sẽ tỉnh lúc nào, nên dám dừng chân dù chỉ một phút.

 

Hoài nek

cắm đầu cắm cổ chạy, nhưng xung quanh là rừng cây rậm rạp, trời sắp tối, nhanh chóng mất phương hướng.

 

Ban ngày và ban đêm núi chênh lệch nhiệt độ lớn, gió lạnh quất mặt , đau rát như d.a.o cắt.

 

chỉ mặc một chiếc áo thun mỏng, nếu nhanh chóng tìm đường xuống núi, e rằng sẽ c.h.ế.t cóng ở đây mất.

 

Bất chợt, thấy tiếng kêu của lợn rừng vọng từ sâu trong núi, khiến giật suýt trẹo chân.

 

tăng tốc thôi, càng căng thẳng thì càng dễ bỏ qua những nguy hiểm xung quanh.

 

Không để ý một lúc, dẫm rêu trơn trượt chân, loạng choạng ngã xuống.

 

Cánh tay đau nhói, cành cây nhọn cào rách da , để một vết thương dài, m.á.u chảy ngừng.

 

cởi áo bọc vết thương .

 

thể tiếp tục mò mẫm trong bóng tối thế , chỉ tiêu hao sức lực mà còn dễ hạ nhiệt mà ngất xỉu.

 

tìm tạm một cái hang nhỏ tránh gió, co trong góc, kiên nhẫn cọ xát lấy lửa.

 

Lửa chỉ giúp giữ ấm, mà còn xua đuổi dã thú.

 

bỗng thấy hối hận, chẳng tự tìm khổ !

 

Không bọn họ phát hiện bỏ trốn sẽ phản ứng thế nào, chắc chắn là g.i.ế.c mất.

 

Đói lạnh khiến ý thức dần mơ hồ, thấy như bóng dáng của Thẩm Thời Ngộ xuất hiện.

 

Hắn vội vã bước về phía , nét mặt đầy lo lắng.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/vo-tinh-xuyen-thanh-phao-hoi-bat-nat-ba-phan-dien/7.html.]

tự giễu, "Chắc đói quá nên sinh ảo giác ."

 

cái ôm ấm áp chân thật thể lừa ai.

 

cuộn , bản năng tìm đến ấm mà áp sát .

 

"Thịnh Hoài! Thịnh Hoài!"

 

Bên tai mơ hồ vang lên tiếng ai đó gọi tên trong hoảng hốt.

 

cố gắng mở mắt, ngẩng đầu lên , chỉ thấy khóe mắt ửng đỏ, nước mắt sắp trào .

 

Giọt nước mắt rơi xuống mặt , yếu ớt, "Thì ảo giác."

 

Nói xong, ngất lịm.

 

Không bao lâu , khi tỉnh nữa, đống lửa mặt chỉ còn vài tàn lửa nhỏ, ngoài hang trời sáng bừng.

 

Nếu cánh tay băng bó , thật sự nghĩ tối qua gặp ma.

 

Một bóng ngược sáng ngoài cửa hang, tay ôm một đống cành củi khô, rõ mặt .

 

"Cậu tỉnh ?"

 

Thẩm Thời Ngộ bước , đặt đống củi lên đống lửa, ngọn lửa bùng lên rực rỡ.

 

Lửa cháy cao, nóng hừng hực lan tỏa.

 

Qua ánh lửa, rõ khuôn mặt , Thẩm Thời Ngộ vốn luôn sạch sẽ gọn gàng, giờ đây nhếch nhác đến .

 

Cả bẩn thỉu, mặt mũi lem nhem bụi tro.

 

chằm chằm gì, đưa mu bàn tay lên sờ trán , thở phào nhẹ nhõm.

 

"May mà sốt."

 

"Cậu còn chỗ nào thoải mái ?"

 

lắc đầu ngây ngô.

 

Trong hang yên tĩnh đến mức chỉ thấy tiếng củi cháy tí tách và tiếng tim đập thình thịch.

 

hít sâu, cố gắng trấn tĩnh , cẩn thận hỏi, "Sao tìm ?"

 

Thẩm Thời Ngộ sát bên , cúi đầu ngọn lửa, chậm rãi :

 

"Chu Tầm Dã phát hiện biến mất, gọi cho bọn ."

 

"Chúng lục soát kỹ biệt thự nhưng tìm gì."

 

"Cuối cùng, Dư Cảnh nhớ sự bất thường của trong thư phòng, mới phát hiện mật đạo dùng để trốn."

 

"Lúc đuổi theo thì qua hai tiếng, bọn chia tìm."

 

" theo vết m.á.u đất mới tìm ."

 

"Cậu , khi thấy thương, sợ và đau lòng đến mức nào!"

 

Loading...