VÔ VƯƠNG CHI DẠ - CHƯƠNG 4: GIỌT MỰC GIỮA NGỌC TỶ
Cập nhật lúc: 2025-07-18 21:52:04
Gió đêm lùa qua hành lang đá ong của cung Diên Thọ, rít qua mái ngói lưu ly như tiếng ai oán u trầm. Trăng mờ đám mây bạc, soi xuống sân cẩm thạch loang loáng bóng cây ngô đồng trút hết lá. Trong thư phòng Đông cung, ánh nến lay lắt như đang run rẩy cơn gió đổi chiều.
Lý Thuyên đặt bức thư vô danh lên mặt án, ánh mắt ngưng trọng. Từ khi lên mười bốn tuổi học lễ nghĩa kinh thư, thông hiểu thế biến triều cương, nhưng khi nào y cảm thấy rõ ràng như đêm nay – ngai vàng, tưởng như dát vàng rồng, ẩn chứa m.á.u tươi từng lớp lụa là.
– “An thần tán… liệu thực độc?” – Y lẩm nhẩm, đưa tay cầm lấy lọ ngọc mà ngự y dâng mỗi đêm.
Từ khi tiếp nhận triều vụ phụ hoàng, y thường mất ngủ, đầu óc như tiếng gió gào. Thang thuốc giúp y tĩnh tâm – chí ít khiến y an phận. nay, một lời vô danh đủ tấm ý y rúng động.
Kẻ thư xưng danh, song rõ ràng hiểu rõ nội cung. Biết cả chuyện Bắc Doanh – nơi Lưu Phúc đặt con nuôi là Lưu Tử Dật chức Chỉ huy sứ. Hắn là kẻ ngoài họ, mang danh phận hoàng tộc, nhưng ngày ngày Đông cung với tư cách hộ vệ Thái tử. Nay nghĩ , Lý Thuyên mới thấy rợn sống lưng: lưỡi kiếm gần cổ nhất, là kẻ chẳng mang huyết mạch mà quá gần ngai.
Y phất tay, cho lui bộ thị vệ canh đêm. Trong thư phòng chỉ còn y với ngọn nến sắp tàn. Trên án thư, một ngọc tỷ nhỏ bằng ngón tay đặt lệch bên tờ chiếu trắng – đó là con dấu phụ truyền của Đông cung, chỉ dùng trong các chiếu vụ quan trọng.
Y thấm đầu bút mực son, lên chiếu vài dòng ngắn:
“Lưu Tử Dật, từ ngày mai miễn chức Chỉ huy sứ Bắc Doanh, điều về trấn Vĩnh Châu, lĩnh chức Giám quân biên thùy.”
Chiếu ráo mực, thì phía ngoài, một tiếng bước chân chợt khựng hành lang.
– “Ai?” – Lý Thuyên lạnh giọng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/vo-vuong-chi-da/chuong-4-giot-muc-giua-ngoc-ty.html.]
Không một lời đáp. Chỉ gió rít mạnh hơn qua khung cửa. Một bóng áo đen lướt vụt qua hành lang biến mất như từng hiện hữu. Chỉ để một sợi dây đỏ, buộc bằng lụa Tây Vực, đặt đúng bậc đá thứ chín – con dùng trong việc tế tự, chỉ trời.
Lý Thuyên rùng .
– “Đây còn là lời cảnh tỉnh... mà là cảnh cáo.”
Y giấu chiếu tay áo, gọi một thị vệ cận, truyền khẩn mật lệnh đưa chiếu tới Quan trấn Thái Bình, nơi xưa là phiên trấn cũ của họ Lý. Đồng thời hạ chỉ niêm phong bộ sổ sách của Bắc Doanh – một hành động như lấy đao chĩa mặt Lưu Phúc.
Cùng lúc , nơi tẩm điện Trường Xuân, Lý Ngọc Khanh đối diện Đào Chân Viên, lặng lẽ nội giám Tử Kỳ hồi báo.
– “Thái tử động. Chiếu thư chuyển . Bắc Doanh chắc chắn sẽ ...”
Chân Viên đặt tách xuống, đôi mắt khép hờ, giọng khẽ:
– “Tốt. Lửa bén chân áo. Nay chỉ cần một cơn gió đông thổi đến…”
– “Gió sẽ đến từ ?”
– “Từ nơi tưởng như im ắng nhất. Một án cũ, một kẻ từng c.h.ế.t giả, hoặc… một ngọn bút trong tay .”
Ngọc Khanh khẽ gật đầu. Trong mắt , một tia lạnh lẽo như kim châm lướt qua. Trong bóng đêm, ván cờ lớn bắt đầu xoay chuyển. Và , mực sẽ đổi bằng máu.