Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Vòng Lặp Nguy Hiểm

Chương 4



16

Làm sao có thể như vậy được? Có thứ gì đó trong tôi đang sụp đổ và tan vỡ.

Lúc lùi lại, khuỷu tay vô tình va vào cây chổi, tiếng động nhẹ làm Chu Túc phát giác.

Trong khoảnh khắc đối mặt nhau, thời gian dường như ngừng lại.

Tôi lập tức quay đầu, dốc hết sức lực bỏ chạy. Chu Túc đuổi theo sát đến sân thượng, tiếng bước chân dồn dập hòa cùng mưa lớn.

Cậu ta nắm lấy cánh tay tôi, mặt mày hoảng sợ, hoàn toàn mất đi sự bình tĩnh thường ngày: “Tùng Tùng, hãy nghe tôi giải thích!”

Tôi hỏi cậu ta muốn giải thích điều gì.

“Giải thích vì sao hung thủ lại biết địa chỉ của tôi, địa chỉ của Hạ Lâm? Chu Túc, cậu là đồng phạm giet người, cậu đã hủy hoại bao nhiêu người cậu biết không?”

Những câu hỏi đầy giận dữ khiến cậu ta đau đớn nhắm mắt lại.

“Đúng, ba ruột của tôi là một kẻ s//át nh//ân.”

“Mấy năm trước, ông ấy bị b//ắt và kết án t//ử h//ình. Mẹ đã dẫn tôi đi tái hôn, nhưng hôm qua ba tôi đột ngột gọi điện, nói ông ấy vượt ngục cần một khoản tiền lớn. Nếu không có đủ tiền, ông ấy sẽ đến tìm mẹ, ph//á h//ủy cuộc sống bình yên của chúng tôi bây giờ. Tôi thực sự không còn cách nào khác, ngày mai là kỳ thi quan trọng rồi, ông ấy hứa với tôi chỉ cần có tiền là sẽ đi mãi, không bao giờ quay lại.”

Đây là lần đầu tiên tôi thấy Chu Túc khóc.

“Ông ấy là bố ruột của tôi, máu mủ tình thâm, tôi không thể nhìn thấy ông ấy chet. Nhưng tôi thực sự không biết ông ấy còn có đồng bọn, Tùng Tùng, cậu phải tin tôi, tôi thật sự không biết…”

Đôi mắt như thạch anh đen của cậu ta ngập nước, làm người khác cảm thấy thương xót.

“Để chuẩn bị cho kỳ thi quan trọng này, tôi đã đánh đổi bao nhiêu, người khác không biết, nhưng Tùng Tùng, cậu không thể không biết được.”

“Chúng ta không phải đã hẹn sẽ cùng nhau đến Bắc Kinh sao?”

“Đừng hủy hoại tôi… được không?”

17

Tim tôi đau nhức.

Chu Túc là chỗ dựa duy nhất của tôi trong mười năm đó.

Mỗi khi không thể nhịn được nữa, tôi lại nghĩ đến chuyện nếu mình chet, có thể cậu ta sẽ buồn.

Nhưng điều kỳ lạ là mỗi lần Chu Túc đến thăm tôi, cậu ta đều nhắc đến điều gì đó: “Tùng Tùng, em thực sự không nhớ được gì về manh mối sao? Hai người đó có nhắc đến chỗ họ sẽ chạy trốn không?”

Thật đáng tiếc, hai người đó cho đến bây giờ vẫn chưa bị bắt được.

Hai người đó…

Bây giờ tôi cuối cùng cũng hiểu tại sao cậu ta luôn nhấn mạnh về hai người.

“Bởi vì khi họ tr//a t//ấn tôi, có một kẻ thứ ba đã xuất hiện… Họ đều nghĩ rằng tôi đã chet nhưng tôi lại sống sót, cậu sợ rằng tôi đã nhìn thấy mặt hắn, biết về mối quan hệ của cậu, và sẽ làm hỏng cuộc sống của cậu.”

Sắc mặt Chu Túc hoàn toàn trầm xuống.

Tôi nhếch môi, nở một nụ cười còn xấu hơn cả khóc.

Chu Túc, bố của cậu có lẽ chính là cảnh sát giả hỗ trợ bọn c//ướp.

18

Lúc đẩy tôi xuống sân thượng, trên mặt Chu Túc không hề do dự.

Vẻ mặt của cậu ta lúc này giống hệt với vẻ mặt của kẻ s//át nh//ân đã b//ẻ cổ tôi.

Tôi rơi xuống đất giữa tiếng la hét của bạn học, thế giới điên đảo, nỗi đau từ xương cốt lan tỏa ra khắp cơ thể, trong mơ hồ, tôi nhớ lại vài ngày trước đó, chúng tôi lên sân thượng ngắm sao, nghe tiếng ve kêu mùa hè, tâm sự về tương lai và ước mơ.

Chu Túc ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy khao khát.

“Tùng Tùng, tương lai chúng ta nhất định sẽ biến ước mơ của mình thành hiện thực.”

19

Tôi mệt mỏi mở mắt ra.

Trong phòng học bừa bộn, tay Chu Túc vẫn đặt lên trán tôi, vẻ mặt đầy lo lắng: “Tần Tùng, cậu không bị cảm lạnh phải không? Có muốn tôi đưa đến phòng y tế lấy thuốc không?”

Thật buồn cười phải không? Một giây trước, cậu ta còn đứng trên mép sân thượng, nhìn tôi ngã xuống với ánh mắt lạnh lùng.

Khi Chu Túc nhận được điện thoại trở về, sắc mặt vô cùng u ám.

Tôi biết bánh răng số phận lại bắt đầu.

Bản chất con người giống như con mèo của Schrodinger. Nó không thể biết được cho đến khi nguy hiểm thực sự đến gần.

Đêm hôm đó, Phì Khôn, Ma Cửu dựa theo địa chỉ, cạy mở cửa biệt thự độc lập của gia đình Hạ Lâm.

Cảnh sát giả Chu Đại Pháp cởi đồng phục ném sang một bên, ra lệnh.

“Phì Khôn, mày và Ma Cửu đi lấy tiền mặt, sau đó tối nay chúng ta mỗi người một đường, từ Quảng Tây đến Myanmar.”

Nhìn ảnh mẹ con Hạ Lâm xinh đẹp trên tường, Phì Khôn xoa xoa tay, nở nụ cười quái dị.

“Đại ca, khà khà, đợi tôi một lát.”

“Tao thấy mày cả đời đều phải chet trên người phụ nữ, nhanh lên, cho mày nửa tiếng.”

Vừa dứt lời, một nhóm cảnh sát được trang bị vũ khí hạng nặng đã khống chế bọn họ với tốc độ cực nhanh.

Đúng vậy, năm giờ trước, sau khi Chu Túc nhận được điện thoại.

Tôi bình tĩnh đi đến bốt điện thoại công cộng ở tầng dưới, quan sát thấy xung quanh không có ai.

Tôi đã gọi cho cảnh sát.

Tôi hạ giọng, âm thanh hơi trầm, giọng nói nặng nề: “Xin chào, tôi là giáo viên chủ nhiệm lớp 12A của Trường Trung học Ninh Dục. Tôi muốn báo cáo trực tiếp rằng bố của học sinh của tôi, Chu Túc, đã vượt ngục và đang tìm cách tấn công, đúng, tôi vô tình nghe được họ gọi điện cho học sinh của tôi, và còn đe dọa đòi tiền.”

“Kỳ thi tuyển sinh đại học sắp bắt đầu, tôi sợ rằng chuyện này sẽ ảnh hưởng đến học sinh Chu Túc. Em ấy là học sinh đứng đầu và là học sinh dự bị của Thanh Bắc, chuyện này có liên quan đến tỷ lệ trúng tuyển của quận. Đúng vậy, hiệu trưởng của chúng tôi là…”

“Làm ơn hãy chắc chắn…”

Từ vô số đáp án sai, lần này cuối cùng tôi cũng tìm được phương án đúng.

Với một đô la, một cuộc gọi điện thoại.

Một màn trình diễn đầy tâm huyết.

20

Mặc dù Chu Túc cố gắng phủ nhận mọi liên quan và nói rằng mọi thứ đều không liên quan đến mình, nhưng các bản ghi cuộc gọi đã chứng minh điều ngược lại.

Cậu ta không chỉ trả lời cuộc gọi mà còn cung cấp thông tin về các bạn cùng lớp, khiến cậu ta trở thành đồng phạm thực sự.

Biết người biết mặt không biết lòng, hóa ra địa chỉ do Chu Túc cung cấp, còn đặc biệt chọn những nhà chỉ có người già yếu, phụ nữ và trẻ con

Hạ Lâm lại một lòng si mê cậu ta, ôi, con trai của kẻ giet người, khó trách lòng dạ lại á//c đ//ộc như vậy.

“Nếu cậu ta không giúp, mọi người sẽ biết cậu ta là con của một tên tù vượt ngục, và tương lai của cậu ta sẽ bị ảnh hưởng mọi mặt sau này.”

Gia đình Hạ Lâm đã kiện cậu ta, và kết quả kỳ thi tuyển sinh đại học của Chu Túc bị hủy bỏ.

Tất cả những điều này đã không liên quan đến tôi nữa, tôi hoàn toàn đứng ngoài vòng xoáy của cuộc tranh chấp.

Kỳ thi tốt nghiệp, tôi thi đạt kết quả ổn định.

Không lâu sau, giáo viên chủ nhiệm tìm riêng tôi để nói chuyện, cô ấy dường như muốn ám chỉ gì đó.

“Tôi chưa từng gọi đến đường dây nóng báo cáo, camera giám sát cho thấy cuộc gọi được thực hiện từ bốt điện thoại công cộng của trường. Tôi xem camera giám sát… là em, bạn học Tần Tùng.”

“Bây giờ chỉ có hai chúng ta, em có thể giải thích chuyện gì đang xảy ra được không?”

Lúc đó gần hoàng hôn, ánh mặt trời chiếu đỏ cả khuôn viên trường.

Tôi cười nhẹ nhàng: “Đó chỉ là một sự trùng hợp, thưa cô giáo. Em làm sao có thể biết những điều đó, em chỉ đang gọi điện về nhà thôi”

Tôi tin rằng chủ nhiệm sẽ không nhiều lời.

Ngày có kết quả, tôi không ngoài dự đoán được nhận vào ngành kỹ thuật thông tin điện tử của Đại học Thanh Hoa.

Bây giờ chỉ mới năm 2008, đây sẽ là ngành nghề kiếm tiền nhiều nhất trong mười năm tới.

Ngày nhận được giấy nhập học, mọi người khua chiêng gõ trống đến ăn mừng, bà ngoại thay quần áo mới tinh, tóc được búi cao tỉ mỉ.

Trong bức ảnh tập thể, bà nắm tay tôi, thẳng lưng và vô cùng kiêu hãnh.

Vào năm thứ hai, tôi đã kiếm được số tiền đầu tiên nhờ lập trình.

Năm thứ ba, tôi thuê hai căn hộ tại Trung Quan Thôn, một để kinh doanh, một để bà ngoại ở.

Tôi đưa bà đi xem kéo cờ, điều bà đã nói suốt cuộc đời.

Đến Cố cung chụp ảnh, đến Hồ Thập Nhất Sách ngồi xe băng, và ăn nước đậu ở Mười Hạ Lộ.

Những cây thông nhỏ trong kẽ đá đã lớn lên, đủ sức nâng đỡ đất trời.

Một ngày nọ, tôi đang sắp xếp cặp sách vào ngôi nhà cũ của mình thì đột nhiên có thứ gì đó rơi ra từ gác lửng.

Tôi nhặt nó lên và thấy đó là một tấm bùa hộ mệnh đã cũ.

Bà ngoại nhìn thấy, xấu hổ lẩm bẩm: “Ồ, lúc con thi đại học ta đã xin đấy.”

Dì hai ở bên cạnh lập tức vạch trần nói: “Tùng Tùng, lá bùa này không đơn giản đâu.”

“Bà ngoại con nghe người ta nói trong núi có một ngôi chùa linh thiêng, nhất quyết đòi đến xin cho con một cái. Bậc thang rất cao và dốc, suốt đường đi bái lạy Phật, bà ấy nói phải lạy 99 cái mới chân thành, đầu muốn v/ỡ lưng muốn trẹo luôn. Nói thật, nhìn bà ấy dì còn thấy đau lòng nữa là.”

“Ta chỉ hy vọng cháu gái của ta được an toàn và khỏe mạnh và mọi việc diễn ra tốt đẹp thôi!”

Trên lá bùa có vết máu. Nếu ngửi kỹ, thậm chí còn có dấu vết bị lửa đốt.

Nhắc nhở tôi, những khoảnh khắc đáng sợ đó từng tồn tại.

Tất cả họ đều thực sự tồn tại.

Tôi run rẩy không thể kiểm soát, nước mắt cứ thế trào ra.

Cuối cùng tôi đã hiểu được tất cả các cơ hội để khởi động lại, chín mươi chín bước và chín mươi chín cơ hội.

Thì ra chính bà ngoại đã cầu xin thần linh, Phật tổ cho tôi – phước lành duy nhất.

[HẾT]

Chương trước
Loading...