Vòng Mỡ Định Mệnh - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385
1.
Tôi là một con dân văn phòng chính hiệu. Sau ba tháng vật lộn ngoài đời, nhảy việc qua bốn ông sếp khác nhau, cuối cùng tôi cũng bám trụ được ở một công ty có tiếng trong ngành cho đến tận cuối năm, còn được mời tham dự tiệc tất niên. Nghe thôi đã thấy gian truân rồi nhỉ?
Ngồi nghe ông sếp hói đầu trên sân khấu đang hăng say phát biểu, nước miếng văng tứ phía, tôi vừa lau nước mắt vừa bóp cái vòng mỡ nhô ra khỏi bụng.
Mỡ yêu dấu ơi! Mẹ xin lỗi con, sắp Tết rồi mẹ không dám nghỉ việc nên chịu khó tí nha, đợi ông ấy nói xong, mẹ sẽ cố ăn thêm vài ký, rủ thêm vài bạn mỡ về chơi với con.
Nói thật, vòng mỡ này sờ vào phê cực kỳ, mềm mềm, rất đã tay. Không uổng công tôi sống giữa bầy người gầy mà vẫn kiên trì ăn uống cho ra cái phao này.
Chỉ là, không hiểu sao đang bóp bóp thì đột nhiên… trên bụng tôi xuất hiện hai ngón tay trắng trẻo, xương khớp rõ ràng.
Dưới ánh mắt ngỡ ngàng của tôi, ngón tay đó nhẹ nhàng bóp bóp cái mỡ bụng của tôi như đang thử cảm giác.
“Anh làm gì vậy?” Tôi kinh hoàng ngẩng đầu nhìn người vừa chạm vào mình.
“À, xin lỗi nhé.” Người đàn ông ngồi bên cạnh hơi lúng túng đẩy gọng kính vàng lên sống mũi, “Tôi thấy cô bóp mỡ trông vui quá, không nhịn được…”
Anh ta lại nói thêm: “Thật sự xin lỗi, tôi không có ý gì xấu cả.”
Tôi: “…”
Người ta đã thành khẩn xin lỗi thế rồi, tôi còn làm gì được?
Không phải tam quan tôi lệch, mà là… tam quan tôi bị nhan sắc của anh ấy kéo đi mất.
Xin lỗi nhé bụng ơi, sự trong sạch của con không quan trọng bằng nhan sắc của người ta đâu.
Tôi làm việc ở cái công ty nát này bao lâu rồi, giờ mới lần đầu tiên thấy một người đàn ông như vậy!
Anh ấy thật sự là người của công ty tôi sao?
Công ty tôi thật sự có người đàn ông nào vừa nho nhã, vừa lịch thiệp, còn đẹp trai thế này sao?
“Cô gì ơi?” Anh ta thấy tôi cứ nhìn chằm chằm không nói gì thì hơi lo lắng, “Cô ổn chứ?”
Tôi: “…”
Ổn! Ổn cực kỳ luôn ấy!
“Khụ khụ khụ…” Tôi ho khan mấy tiếng, chỉnh lại cảm xúc, nghiêm túc nói: “Ừm… tôi tạm thời chấp nhận lời xin lỗi của anh, nhưng phải biết là, người như anh mà chạm vào con gái lung tung, ở nhà tôi là bị đánh gãy tay đấy.”
“Ha.” Anh ta không nhịn được bật cười. Mà kỳ lạ thật, trong khoảnh khắc đó, tôi lại cảm thấy như trước mặt mình đang nở rộ cả một vườn hoa.
Nghĩ đến thân hình phì nhiêu của mình, nhan sắc cũng chẳng ra làm sao, tôi chỉ muốn hỏi Nữ Oa: bà làm người kiểu gì vậy?
“Vậy cô muốn đánh gãy tay tôi à?” Anh ta đột ngột cắt đứt mạch suy nghĩ của tôi, đưa bàn tay thon dài ấy ra trước mặt tôi.
Khoảnh khắc đó, tôi thực sự cảm nhận được sự khác biệt giữa người với người. Cùng là tay mà sao tay người ta thì trắng trẻo tinh tế như điêu khắc, còn tay tôi... như cái xẻng xúc phân.
Tôi thua rồi.
“Thôi khỏi.” Tôi buồn bã lắc đầu, “Xã hội pháp trị mà, tôi mà đánh gãy tay anh lại còn phải đền tiền, chi bằng anh tự xử đi.”
“Ha.”
Anh ta lại cười, lần này tôi không nhìn anh ta nữa, mà quay đầu nhìn lên sân khấu, nơi ông hói kia vẫn đang thao thao bất tuyệt. “Trời ơi, đói muốn xỉu, bao giờ mới được ăn đây trời?”
“Ước chừng còn mười phút nữa.”
Anh ta nghe tôi than thở thì mỉm cười đáp lại.
Tôi nghe xong liền ỉu xìu rũ xuống ghế – chuyện gì đang xảy ra vậy trời?
“Đói rồi à?” Anh ta nhìn tôi mặt xị ra, ánh mắt lại đảo về cái phao bụng của tôi như có hàm ý gì đó.
Tôi: “…”
Anh lịch sự tí được không?
“Thôi được rồi,” thấy tôi lập tức che bụng theo phản xạ, anh ta bật cười, “Vậy để lát tôi phát biểu nhanh chút, cố gắng cho cô ăn trong năm phút nhé?”
Tôi: “???”
Chưa kịp hiểu gì thì xung quanh đã vang lên tiếng vỗ tay. Người đàn ông ngồi cạnh tôi từ tốn đứng dậy, cài nút áo vest, sải bước đi thẳng lên sân khấu trước ánh mắt của bao người.
Tôi nhìn theo bóng dáng rực rỡ ấy, đầu óc thì như có bầy ngựa hoang chạy qua – nếu tôi không nhớ nhầm, cái tên “Trần Cẩn Ngôn” hiện trên màn hình chính là tên tôi vẫn thường thấy trong các bản báo cáo công ty đúng không?
Vậy… người vừa nãy ngồi bóp mỡ bụng tôi… là SẾP TỔNG CỦA CÔNG TY???
Mẹ ơi!
Tôi mới vừa nãy nói gì ấy nhỉ?
Tôi bảo đánh gãy tay anh ta??
Toang rồi~
Giờ xin nghỉ còn kịp không?
Không đúng… nếu tôi bị đuổi thì có thể kiện anh ta tội quấy rối nơi làm việc không nhỉ???
2.
Trong đầu tôi tuy đang nổ tung vì bầy ngựa chạy loạn, nhưng vẫn phải thừa nhận – Trần Cẩn Ngôn, thật sự rất đẹp trai.
Rõ ràng chỉ là một cái bục phát biểu bình thường, vậy mà anh ta vừa đứng lên liền có cảm giác như đang xem trình diễn ở nhà hát lớn Paris.
Bảo sao đám chị em trong văn phòng ngày nào cũng líu lo bên tai tôi “sếp đẹp trai”...
Có một sếp như vậy, ai mà không mê?
Nhớ lại chuyện vừa xảy ra, tôi thật sự không dám đối mặt với Trần Cẩn Ngôn, liền giả vờ đi vệ sinh rồi tranh thủ chuồn khỏi buổi tiệc.
Lúc nãy trong khách sạn ấm áp còn chưa thấy gì, giờ vừa bước ra cửa đã cảm nhận được cái lạnh cắt da – gió thổi vèo vèo táp vào mặt, rát muốn rớt da luôn.
May mà hôm nay không mưa.
Kéo lại cổ áo cardigan mỏng, tôi bắt đầu hối hận – biết thế lúc ra khỏi nhà xem cái dự báo thời tiết rồi. Giờ còn phải đi bộ mười mấy phút mới về tới nhà, áo mỏng thế này chắc ch ết cóng luôn.
Nghĩ đến chuyện chỉ vì không nhận ra sếp mà bỏ lỡ buffet khách sạn nổi tiếng, tim tôi như nhỏ máu từng chút một.
Hàu sống của tôi, tôm hùm Úc của tôi, sashimi, lẩu, BBQ…
Hu hu hu mẹ ơi... con gái mẹ đi làm bao nhiêu năm, không những không kiếm được tiền, giờ đến một bữa ăn cũng không có nổi…
“Bíp bíp bíp—”
Tiếng còi xe vang lên phía sau tôi. Quay đầu nhìn thì thấy một chiếc ô tô đen, không nhận ra hãng.
Tôi nhíu mày khó hiểu – tôi đang đi trên vỉa hè mà, bấm còi tôi làm gì?
Nghĩ vậy, tôi lùi sang bên hai bước, định nhường đường.
“Thư Niệm Niệm.”
“?” Tôi quay đầu lại, cửa kính xe hạ xuống, lộ ra gương mặt thanh tú… Trần Cẩn Ngôn???
Anh ta sao lại ở đây? Mới nãy còn đang phát biểu mà? Không lẽ… đuổi theo để đuổi việc tôi?
Thấy tôi dừng lại, Trần Cẩn Ngôn khẽ nhếch môi, ngoắc ngoắc ngón tay gọi tôi lại.
Tôi: “…”
Sếp đã gọi rồi thì tôi còn làm được gì?
Thế là nhân viên làm công đi nước mắt lưng tròng đến bên xe anh, “Sếp… có chuyện gì ạ?”
“Không có gì, tôi vừa phát biểu xong thì không thấy em đâu, cứ tưởng em đi kiếm đồ ăn, ai ngờ lại gặp ở đây.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm – may quá, không phải đến để tính sổ.
“Không phải em nói đói sao? Sao lại chạy ra đây?”
Nghe câu này, lòng tôi run lên, theo phản xạ kéo lại áo cho chỉnh tề – tôi mà nói thật là sợ bị sa thải nên chuồn thì chắc chắn sẽ ch ết!
“Bên trong đồ ăn không hợp khẩu vị à?”
Trần Cẩn Ngôn dịu dàng thay tôi tìm lý do, tôi cảm động suýt khóc, “Vâng… sếp thật tinh tế…”
“Ha~” Anh ta lại cười, còn tôi thì không thấy được ánh mắt sâu thẳm vừa lướt qua trong đôi mắt ấy.
“Lên xe đi, trời lạnh vậy, em mặc ít thế này dễ cảm lắm.”
Đúng là sếp mẫu mực biết quan tâm nhân viên – vừa nói vừa mở cửa ghế phụ cho tôi.
Giữa việc lạnh cóng và xấu hổ, tôi do dự chưa tới một giây đã quyết định chui vào xe anh.
Vừa ngồi vào, tôi như được hồi sinh – sếp vẫn là sếp, nội thất trong xe nhìn phát biết đắt tiền!
Mà trong xe thơm ghê…
Không phải kiểu nước hoa nồng nặc bình thường, mà là mùi dễ chịu, nhẹ nhàng.
Nhưng tôi không thấy bình xịt nào, chẳng lẽ… là mùi trên người anh ta?
Tôi không nhịn được lén nhìn Trần Cẩn Ngôn – và đúng lúc đó, đụng ngay ánh mắt anh ấy.
Tôi: “…”
Đấy, xấu hổ ch ết người chỉ cần vậy thôi.
“Em muốn đi đâu? Tôi đưa về.”
Thấy tôi giả vờ loay hoay cài dây an toàn, anh ta mỉm cười hỏi.
“À…” Tôi hơi khựng lại, “Về nhà ạ.”
“Về nhà?” Anh ta cầm vô lăng dừng lại, ánh mắt vẫn nhìn tôi, “Không kiếm gì ăn sao?”
“Em không đói!” Tôi bị anh nhìn mà lạnh cả sống lưng, phản xạ bật ra câu trả lời.
“Ục ục ục—”
Âm thanh không đúng lúc lại vang lên…
Tôi: Có ai ở đây cần xây Disneyland không? Tôi sẵn sàng dùng ngón chân xây ngay một cái.
2
"Ha~" Giọng nói đầy ý cười của Trần Cẩn Ngôn vang lên bên tai tôi. Ngẩng đầu nhìn lên, anh ta đang nhìn chằm chằm vào cái bụng nhỏ của tôi, ánh mắt như cười như không: "Không đói à?"
Tôi lập tức ôm bụng che lại, mặt đỏ đến tận mang tai.
Bụng ơi, mày có thể tranh chút thể diện cho mẹ mày không? Mày thế này là muốn mẹ mất hết mặt mũi rồi đấy!
"Với tư cách là sếp của em, em đi làm bao lâu rồi mà anh chưa từng mời em ăn một bữa nào, đúng là lỗi của anh. Để anh mời em một bữa nhé, đừng để đói quá rồi bụng em teo lại mất."
Tôi đỏ mặt phẩy tay lia lịa: "Không cần đâu, em…"
"Coi như anh mời để đền bù vụ bóp mỡ bụng."
Trần Cẩn Ngôn không nhìn tôi, chỉ tập trung lái xe rời khỏi đó.
Tôi im lặng cúi đầu nghịch nghịch đám mỡ bụng, không dám nói gì, nhưng ánh mắt thì cứ bay về phía anh ấy.
Không thể phủ nhận, Trần Cẩn Ngôn đúng là đẹp trai thật. Đặc biệt là khi anh nghiêm túc lái xe, cả người toát ra vẻ cấm dục và nghiêm chỉnh, khí chất vô cùng thu hút.
Một người như thế mà lại mời tôi đi ăn???
Ha ha ha, tôi không phải não cá vàng, không đến mức ảo tưởng anh ta thích tôi nên mới rủ đi ăn.
Chắc là bữa chia tay thôi!
"Muốn ăn gì?" Trần Cẩn Ngôn lái xe vào một con phố đi bộ nổi tiếng.
"Ăn gì cũng được."
Chia tay thì ăn gì chẳng quan trọng, quan trọng là ảnh còn cho tôi tiền thưởng cuối năm không!
"Ăn ếch được chứ? Ở đây có món ếch ngon lắm."
"Được ạ."