Vòng Mỡ Định Mệnh - Chương 5
Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385
“Nhưng mà... em cũng sợ mà!” Tôi ôm chăn khóc rấm rức. Anh là đàn ông đấy!
Tuy anh đẹp trai thật, nhưng tôi cũng cần giữ hình tượng chứ!
Nam nữ độc thân cùng phòng, tôi sợ tôi không kiềm được!
“Xuống đi!”
Giường là ranh giới cuối cùng của tôi! Không thể để anh phá giới được!
“Không xuống!”
Lúc này anh không hề khách sáo, “Tại em dọa anh!”
Hu hu hu, tôi hối hận chec đi được!
“Nhưng mà em không thể ngủ cùng anh được!” Tôi điên tiết rồi.
“Anh có ngại đâu.” Anh quay đầu nhìn ra cửa sổ giả vờ ngắm trăng.
“Nhưng em là con gái mà!”
“Trước đây em cũng coi anh là con gái còn gì!”
“Không quan tâm! Xuống đi!”
“Không quan tâm! Không xuống!”
“Trần Cẩn Ngôn! Anh con nít vừa thôi!”
“Ai bảo em dọa anh!”
Dù cách một màn đêm, tôi vẫn cảm nhận được sự nghiến răng của anh.
Tôi đá mạnh một cú, nhưng anh vẫn nằm ì ra đó. Cuối cùng tôi bất lực, đổ người ra giường, hối hận không thôi.
“Tức chec em rồi!”
Không ngủ được, tôi mở máy tính bảng bật phim lên xem.
Không biết bao lâu sau, tôi mơ màng thiếp đi. Trước khi chìm vào giấc ngủ, tôi dường như nghe thấy một tiếng thở dài rất nhẹ.
Sáng hôm sau
Tôi lơ mơ tỉnh dậy, rồi lại mơ màng xoay người tìm tư thế ngủ thoải mái hơn.
Thật ra thì, do cơ địa lạnh nên lâu lắm rồi tôi mới ngủ ngon như vậy – cả người ấm áp như ôm một cái lò sưởi...
Khoan đã! Lò sưởi???
Tôi bừng tỉnh. Vừa mở mắt ra đã thấy gương mặt đẹp trai phóng đại của Trần Cẩn Ngôn trước mặt, mà eo tôi... hình như còn có một cánh tay đang khoác lên???
Tôi: “!!!”
Tôi hoảng hốt nhưng cố trấn tĩnh – cái gì vậy trời?!
Tại sao tôi lại chui gọn trong lòng Trần Cẩn Ngôn như thế này?!
Nhìn về phía bên kia giường – chỗ của tôi trống trơn. Tim tôi lạnh toát. Cái gì đây, là tôi tự ôm người ta ngủ á???
Hu hu hu, trong sáng của tôi!
Đang cắn chăn đau khổ tính cách ly ra khỏi người anh ta, thì Trần Cẩn Ngôn cử động.
Anh hình như vẫn chưa tỉnh hẳn, chỉ theo bản năng siết nhẹ cánh tay đang ôm eo tôi, còn... bóp mỡ bụng tôi một cái!
Tôi cứng đơ người!!!
“Niệm Niệm...”
Có vẻ chưa đủ, Trần Cẩn Ngôn lại kéo tôi sát vào người hơn – một cảm giác nóng ran... chạm vào đùi tôi!
“Trần Cẩn Ngôn!”
Tôi không nhịn được nữa, lập tức đạp anh rớt khỏi giường.
“Ưm?”
Trần Cẩn Ngôn mở mắt mơ màng, ngồi dưới sàn nhìn tôi, vẻ mặt mang theo chút tội nghiệp: “Niệm Niệm? Sao vậy?”
Tôi tức đến đỏ mặt, giơ tay chỉ anh: “Anh… anh… anh…”
Mãi mà vẫn chưa nói thành câu.
Thấy tôi nghẹn lời mãi, anh dần tỉnh hẳn, ngồi xếp bằng lại: “Xin lỗi, anh sai rồi.”
Tôi hít sâu: “Sai cái gì?”
Trần Cẩn Ngôn: “Anh không nên thấy mỡ bụng em dễ bóp quá mà ngày nào cũng muốn bóp, mơ cũng mơ thấy nó!”
Tôi: “Cạp!”
“Ý anh là cút—hả?”
Trần Cẩn Ngôn nghiêm túc gật đầu.
Mặt tôi càng đỏ, là đỏ vì tức!
Nhìn thấy bộ dạng của tôi, Trần Cẩn Ngôn không nhịn được bật cười, còn cố tình liếc nhìn đám mỡ bụng của tôi với ánh mắt đầy hàm ý.
Tôi lập tức ném nguyên cái gối vào mặt anh ta.
Trần Cẩn Ngôn rời đi, mang theo lòng tự trọng bị tôi đánh rơi sạch sẽ.
Nhưng không phải vì ngượng nên anh đi, mà là vì công ty xảy ra chuyện gấp nên anh phải chạy ra ngoài.
Nửa đêm, Trần Cẩn Ngôn về đến nhà.
Lúc đó tôi đang ngồi ở phòng khách xem TV, cửa vừa mở ra, một con “Trần Cẩn Ngôn” lao vào khiến tôi suýt chút nữa rớt tim.
“Thư Niệm Niệm! Em thật vô tâm!”
Vừa bước vào, tôi đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc từ người anh ta.
“Trần Cẩn Ngôn, anh uống rượu à?”
Tôi rúc trên sofa, mặt đầy vẻ khinh bỉ.
“Ừm…”
Giọng anh ta mang theo hơi men, rồi không nói không rằng lao thẳng đến, ôm lấy chân tôi dưới ghế sofa, bắt đầu gào:
“Niệm Niệm! Tại sao em không gọi cho anh?!”
Tôi im lặng.
Tại sao tôi phải gọi cho anh?
“Niệm Niệm… hu hu hu… sao em không để ý đến anh? Em nói gì đi chứ...”
“Anh muốn em nói gì?”
Tôi thật sự không chịu nổi nữa, anh ta đang... lắc chân tôi đấy!!!
“Em nói đi!”
Mắt đỏ hoe, Trần Cẩn Ngôn nhìn tôi như cún con bị bỏ rơi:
“Người ta ai cũng có bạn gái gọi về ngủ, còn em không nhắn tin, không gọi gì cho anh hết...”
Tôi nhìn gương mặt say khướt đó, bất giác bật cười:
“Em đâu phải bạn gái anh, gọi làm gì?”
“Em không phải bạn gái anh á?”
Trần Cẩn Ngôn nghe xong, mắt to đầy hoang mang:
“Anh... chưa tỏ tình với em à?”
Tôi giơ tay, rất thẳng thắn nói:
“Anh tỏ tình rồi, nhưng em không nhận lời mà~”
“Sao không nhận?”
Say rượu rồi mà Trần Cẩn Ngôn vẫn đáng yêu chết người, đôi mắt mở to lấp lánh, 1m8 mà ngồi bệt dưới đất như chú cún bị bỏ rơi.
“Vì... anh không đủ đẹp trai à? Nhưng mọi người đều nói anh đẹp trai mà... Niệm Niệm, tại sao em không thích anh? Tại sao không nhận lời?”
“Ừm…”
Thật sự khó giải thích, chẳng lẽ bảo vì bị sốc, không tin đời lại có bánh bao rơi trúng đầu?
Mà phải công nhận... giờ nhìn Trần Cẩn Ngôn thế này đẹp trai quá…
Tóc rối nhẹ, mặt hơi đỏ, khoé mắt ươn ướt, cổ áo mở, xương quai xanh lộ ra cùng cơ ngực…
Trời ơi anh có lo tôi hóa sói không?
“Niệm Niệm, sao em không nói gì? Nói cho anh lý do đi mà…”
Anh ta như chú cún đáng thương, giọng khàn khàn, ánh mắt ướt át, ngay cả cổ cũng đỏ rực.
Tôi nuốt nước miếng, gồng lòng giữ mình:
“Ờ... tại anh là sếp em, em cứ cảm giác anh đang định quy tắc ngầm em!”
“Anh đâu có!”
Giọng nói từ bắp đùi truyền lên khiến nửa người tôi tê liệt.
“Anh thích em lâu rồi, từ nhỏ thích đến lớn. Anh còn không kịp yêu em, sao có thể làm mấy chuyện đó với em?”
Nói xong, anh ta dụi đầu vào đùi tôi, hai tay ôm chặt eo tôi.
“Vậy nếu giờ anh tỏ tình lại, em có từ chối nữa không?”
Đôi mắt anh nhìn tôi chân thành đến mức tôi không biết phải phản ứng sao.
“Niệm Niệm, đừng từ chối anh nữa mà? Anh siêu siêu thích em đó... Em thử ở bên anh nhé?”
“…Được.”
Không hiểu là vì hơi men trong không khí, hay vì anh ta quá dễ thương... tôi lại đồng ý!
Chưa kịp phản ứng xong, một bóng người mang theo mùi rượu nhè nhẹ đã đổ xuống người tôi, gương mặt đầy vẻ hỗn loạn mà gợi cảm xuất hiện ngay trước mắt tôi.
Giọng khàn khàn vang lên:
“Niệm Niệm... được không?”
“Ừm…”
Vừa dứt lời, một nụ hôn lành lạnh hạ xuống môi tôi, nhẹ nhàng, dịu dàng, ấm áp như giữa mùa đông.
“Niệm Niệm... anh thích em... thích em từ lâu lắm rồi… Em là của anh, mãi mãi là của anh…”
Giọng nói khàn khàn kia không ngừng vang bên tai, đánh trúng trái tim tôi từng đợt.
Sáng hôm sau
Tôi nhìn cơ bụng sáu múi trước mặt, sờ thử, rồi im lặng.
Nếu tôi nhớ không lầm... tối qua tôi chỉ đồng ý được hôn thôi mà???
Sao giờ lại thành thế này???
“Niệm Niệm, sáng rồi~”
Trần Cẩn Ngôn mở mắt, hôn chụt một cái lên má tôi, ánh mắt long lanh như sao.
Tôi chớp mắt, còn chưa tỉnh hẳn.
“Niệm Niệm đói không?”
“Không.”
“Nhưng anh đói.”
“Vậy đi ăn sáng đi.”
“Anh không muốn ra ngoài ăn.”
“TRẦN CẨN NGÔN! ANH LƯU MANH!”
Tôi chịu hết nổi!
Nếu tối qua là do say rượu, thì sáng nay tính là gì?
Tính là... combo dưỡng sinh buổi sáng?
“Niệm Niệm hối hận rồi à?”
Trần Cẩn Ngôn thấy tôi ánh mắt trống rỗng thì ra vẻ tủi thân.
Tôi chớp mắt, mệt mỏi đáp:
“Không. Em chỉ đang nghĩ tại sao miệng anh không có mùi rượu mà người lại nồng mùi rượu vậy thôi.”
Vừa dứt lời, người ôm tôi lập tức cứng đờ.
“Trần Cẩn Ngôn... anh giả say?”
Tôi quay sang nhìn anh ta chằm chằm.
Anh chớp mắt, im lặng vài giây, rồi lại nhào tới hôn tôi.
Tôi: “Đồ chó! Anh chec với tôi!”
7.
Sau này, rất lâu sau đó tôi mới biết — cái vụ “uống rượu say” đêm đó là màn phối hợp đỉnh cao giữa dì Trần và mẹ tôi.
Mà lúc ấy... tôi đã thành mẹ của một đứa trẻ rồi.
Còn Trần Cẩn Ngôn, vì chuyện đó, phải quỳ nguyên một đêm trên bàn phím.
Ngoại truyện
Một ngày nọ sau khi kết hôn, tôi bỗng hỏi anh:
“Tại sao anh lại thích em?”
Dựa vào giá trị con người của Trần Cẩn Ngôn hồi đó, muốn bạn gái bao nhiêu có bấy nhiêu!
Anh hôn lên mặt tôi một cái, rồi cười nói:
“Vì anh luôn nhớ có một cô bé bụng tròn một vòng thịt, sờ rất đã.”
Tôi: “???”
“Tôi phải giảm cân!”
Anh lập tức đè tôi xuống giường, ánh mắt u ám:
“Muốn giảm cân?”
“Muốn!”
“Vậy để anh giúp.”
Đêm đó, tôi không còn muốn giảm cân nữa.
Còn Trần Cẩn Ngôn thì... tối nào cũng phải ôm “mỡ bụng của vợ” để ngủ.
Theo lời anh:
“Anh cực khổ lắm mới nuôi được vợ anh có tí thịt. Vợ anh không được phép làm mất nó!”
( HẾT)