Vong Ơn Bội Nghĩa
Chương 2
3.
Sau khi từ hôn, ta theo mẫu thân học quản gia kinh doanh, ngày nào cũng bận rộn. Cho đến ngày đó – – Liễu nhi nhất định muốn ta cùng nàng ta đến chùa miếu cầu phúc.
“Tỷ tỷ, Thế Đạt ca ca là người tốt như vậy, tại sao tỷ phải làm khó chàng chứ?” Liễu nhi vô tội nhìn ta, trong mắt lại tràn đầy ghen tị.
“Ta làm khó hắn?” Ta nghi hoặc hỏi.
“Đúng vậy, tỷ dùng từ hôn để uy hiếp chàng, không phải là muốn chàng cúi đầu sao?”
“Tỷ tỷ, ta sẽ mang hết những thứ ta có cho tỷ, chỉ xin tỷ đừng làm cho Thế Đạt ca ca thương tâm, được không?”
Ta còn chưa kịp nói gì, Trần Thế Đạt đã nhanh chóng chạy tới.
“Lộ Chưởng Châu! Ngươi thật quá đáng! Tại sao lại luôn bắt nạt nàng ấy? Lại còn muốn lấy tất cả đồ của nàng!”
Nữ tử yếu đuối, dịu dàng được nam tử anh tuấn bảo vệ ở phía sau, như là phải chịu uất ức lớn vậy.
“Thế Đạt ca ca, đừng nói chuyện với tỷ tỷ như vậy.”
“Liễu nhi nàng thật sự là quá thiện lương, Lộ Chưởng Châu cũng không bằng một phần vạn của nàng, thật sự là làm ta thất vọng.” Trần Thế Đạt liếc mắt đưa tình nhìn Liễu nhi.
Trong mắt Liễu nhi hiện lên một tia đắc ý. Nếu là ta của kiếp trước, khi nghe được hắn nói những lời như vậy, nhất định sẽ xấu hổ không chịu nổi.
Nhưng lúc này đây……
Ta lại vỗ tay cười to, lớn tiếng nói: “Liễu nhi muội muội, nếu ngươi đã ái mộ vị hôn phu của ta như vậy, vậy ngày mai ta sẽ nói mẫu thân định hôn cho ngươi.”
Những người xung quanh lập tức bàn tán:
“Nàng ta lại dám mơ tưởng tới vị hôn phu của dưỡng tỷ, thật sự là kẻ vong ân phụ nghĩa, không biết xấu hổ.”
“Quả nhiên kẻ không cha không mẹ chính là đồ hạ tiện!”
“Hèn gì Lộ đại tiểu thư lúc trước đuổi theo Trần tú tài chạy khắp nơi, hôm nay lại quả quyết từ hôn, mẫu thân của Trần tú tài còn đi khắp nơi nói đại tiểu thư kiêu căng nữa kìa!”
“Nói cho cùng vẫn là nữ nhân kia không biết liêm sỉ, được nhà người ta nuôi dưỡng còn c ướp hôn phu của người ta, phi, gian phu dâm phụ.”
“Cẩu nam nữ.”
Sắc mặt của Liễu Nhi lập tức tái nhợt. Kiếp trước nàng ta cả đời thuận lợi, chưa từng gặp chuyện khó xử như thế.
“Châu Châu, ngươi không nên làm ô uế sự trong sạch của người khác ở đây!”
Trần Thế Đạt thấy người trong lòng chịu ủy khuất, lập tức nổi giận. Ta thật sự không nghĩ ra, một nam nhân dựa vào bạc của ta nuôi dưỡng, có tư cách gì mà hô to gọi nhỏ với ta.
“Ngươi dám thề với trời, ngươi và Liễu nhi không hề có gian tình, nếu không sẽ không được chết tử tế không?”
Hắn ấp úng nói không nên lời. Mọi người trong lập tức hiểu rõ.
Ta nhìn về phía bọn họ, mỉm cười nói: “Đừng sợ, mẫu thân đã sớm nói muốn thành toàn cho đôi tình nhân các ngươi, chỉ cần Trần công tử chịu cưới, ngày mai mẫu thân sẽ định hôn cho các ngươi. Còn nếu Trần công tử không chịu cưới, mẫu thân sẽ giúp nàng tìm một người khác.”
Liễu Nhi mong chờ nhìn Trần Thế Đạt, có lẽ cũng có chút không cam lòng. Trần Thế Đạt không thể tin nói: “Châu Châu, ta chỉ cãi nhau với nàng vài câu mà thôi, nàng không cần ta nữa sao?”
Ta mỉm cười trả lời: “Ngươi không đáp ứng, Liễu nhi sẽ phải gả cho người khác đó nha.”
Người đẹp lập tức rơi lệ. Sắc mặt Trần Thế Đạt hơi vặn vẹo, nhưng vẫn miễn cưỡng giữ vững phong độ.
“Châu Châu, nếu ngươi không chịu tin ta, ta đây cũng không muốn nói nhiều, Liễu nhi ở trong phủ các ngươi ăn nhờ ở đậu, thật sự đáng thương, ta không thể mặc kệ nàng ấy.”
Nói xong, hai người dựa sát vào nhau rời đi. Nhìn bóng lưng bọn họ rời đi, ta cười lạnh.
Người đọc sách coi trọng thanh danh nhất, hôm nay gây náo loạn lớn như này, chờ hắn quay đầu lại suy nghĩ cẩn thận, không biết sẽ hối hận như thế nào đây.
Suy nghĩ câu ăn nhờ ở đậu kia của hắn, ta nhịn không được nở nụ cười.
Mẫu thân sau khi nhặt được Liễu nhi từ ven đường về, mọi chi phí ăn mặc đều đầy đủ, cho dù hơi kém ta một chút, sao giờ lại thành ăn nhờ ở đậu, chịu nhiều ấm ức rồi?
Nàng ta động một chút lại nói mình ăn nhờ ở đậu đáng thương biết bao nhiêu, nhưng cũng không nhìn xem có người đáng thương nào lại có thể ăn sơn hào hải vị, mặc y phục tơ lụa thượng hạng chứ?
Đã như vậy, vậy để cho nàng ta biết cái gì mới là khắc nghiệt thật sự đi.
4.
Sau khi hồi phủ, ta phân phó hạ nhân mang hết tơ lụa và châu báu trong phòng nhị tiểu thư quyên tặng cho thiện đường, chỉ để lại cho nàng ta hai bộ quần áo vải thô, lại bảo nàng ta dọn đến phòng hạ nhân.
Lần này mới là ăn nhờ ở đậu thật sự, đúng chứ?
Mẫu thân gần đây thấy thư thái hơn rất nhiều, khí sắc càng ngày càng tốt. Nhìn bộ dáng cười híp mắt của bà, trong đầu ta không thể tránh khỏi nghĩ đến kết cục kiếp trước.
Sống lại lần nữa, ta chỉ muốn ở bên mẫu thân. Để bà vui vẻ sống đến trăm tuổi.
Sau khi Liễu nhi trở về, tìm mẫu thân khóc lóc. Mẫu thân cười lạnh nói: “Nuôi chó thì phải biết ơn.”
Trần Thế Đạt sau khi biết cũng chạy tới cửa đòi công đạo cho nàng ta, lại bị dân chúng ngoài phủ mắng trở về.
“Lộ phu nhân tốt bụng nhận nuôi, nàng ta lại nói Lộ phu nhân hà khắc với nàng ta!”
“Nữ nhân này thật á c đ ộc!”
Trong khoảng thời gian đó, bách tính trong thành ai cũng biết Liễu nhi vong ân phụ nghĩa, Trần Thế Đạt cũng chật vật không chịu nổi trở về nhà.
Bất cứ lúc nào ra ngoài, đều có thể nghe được dân chúng đang nghị luận về Liễu nhi lòng lang dạ chó.
5.
Đời trước Liễu nhi sở dĩ không thể gả cho Trần Thế Đạt, thứ nhất là vì đôi mẫu tử tham lam kia biết rằng cưới ta sẽ tốt hơn. Thứ hai có ta làm lá chắn, những quý nữ có ý với Trần Thế Đạt sẽ chỉ làm khó dễ ta.
Nhưng lần này thì khác. Không lâu sau, Liễu nhi mang theo túi to túi nhỏ vào cửa Trần gia.
Ngày đón dâu, nhìn thấy của hồi môn nghèo nàn của Liễu nhi, sắc mặt Trần Thế Đạt cực kỳ khó coi.
Đáng tiếc ngày đó ở chùa ta đã làm lộ hết mọi tư tình của bọn họ, hắn không thể không cưới Liễu nhi.
Mới như này đã chịu không nổi rồi? Ta âm thầm cười lạnh.
Những ngày tốt đẹp của hắn vẫn còn ở phía sau.
Ngày đại hôn, Trần gia vắng tanh, ta mặc trang phục lộng lẫy đến tham dự, trang sức trên đầu kêu leng keng.
Trần Thế Đạt khinh bỉ nhìn ta một cái phất phất tay áo trước mặt ta. Trong mắt hắn có sự tự tin và đắc ý rằng hắn đã nắm được ta.
“Cho dù bây giờ ngươi hối hận.” Hắn đánh giá ta từ trên xuống dưới một lần.
“Loại nữ tử người đầy mùi tiền như ngươi, ta cũng chướng mắt.”
Nói xong, hắn ngạo nghễ xoay người rời đi.
Ánh mắt mọi người chung quanh dừng ở trên người ta, tất cả đều muốn xem kịch vui náo nhiệt. Ngay sau đó, của hồi môn như suối chảy nối đuôi nhau đi vào.
Mười hộp trang sức đủ bộ, vòng đeo tay các loại chứa đầy sáu hộp, quần áo bốn mùa mỗi loại tám bộ, ba rương gấm vóc tơ lụa thượng hạng, ngoài ra còn có năm cửa hàng, ruộng tốt trăm mẫu.
Theo tiếng hát của hỉ bà, mười sáu rương đồ cưới như nước chảy vòng quanh căn nhà nhỏ của Trần gia.
Mọi người ở đây đều mở to hai mắt, ngay cả ánh mắt Trần Thế Đạt cũng tham lam nhìn tới.
Ta lạnh lùng cười.
Cao giọng nói: “Vốn mẫu thân đã chuẩn bị hết của hồi môn cho dưỡng nữ, nhưng Liễu nhi đã không muốn nhận mẫu thân, vậy mẫu thân chỉ đành thu hồi của hồi môn đã chuẩn bị sẵn.”
Dùng khăn ấn khóe miệng, ta nói tiếp: “Nhưng ta là người mềm lòng, muốn đưa tới cho muội muội, nếu muội phu ghét bỏ cửa Sở gia ta toàn mùi tiền, ta đây đành phải mang về vậy.”
Nói xong, mười sáu rương đồ cưới lại theo đường cũ trở về. Khóe mắt Trần Thế Đạt muốn nứt ra, Liễu Nhi gấp gáp hét lớn: “Tỷ tỷ!”
“Tiếng tỷ tỷ này của ngươi ta gánh không nổi. Vì ở nhà ta phải chịu mọi ấm ức mà c ướp vị hôn phu của ta, vậy từ nay về sau hai chúng ta không còn liên quan gì nữa!”
Nói xong, ta mang theo một đoàn nha hoàn phía sau rời đi.
:-* :-* Danh sách các mã giảm giá Lazada :-* :-*
👉 Mã nhập tay áp dụng từ 20h ngày 5/6
✅ Code 40/200 https://s.lazada.vn/s.VlDRH?cc
✅ Code 40/200 https://s.lazada.vn/s.VlDQj?cc
✅ Code 60/300 https://s.lazada.vn/s.VlD94?cc
✅ Code 60/300 https://s.lazada.vn/s.VlDkL?cc
✅ Code 60/200 https://s.lazada.vn/s.VlDhD?cc
Lưu ý: Số lượng mỗi mã có giới hạn, mọi người tranh thủ chốt đơn nhé!!!