Vọng Thư - 9 (Hết)
Cập nhật lúc: 2025-07-11 00:42:09
11
Cảnh Luyến Nhi thoáng chần chừ, nhưng ánh mắt nàng dần trở nên kiên định:
“ , g.i.ế.c … Chỉ cần g.i.ế.c là .”
Đến đêm, Cảnh Luyến Nhi phóng hỏa, cùng Lục Minh Hựu đồng quy vu tận.
Haiz… Nàng chẳng lẽ chỉ dùng mỗi chiêu thôi ?
Lửa bùng lên dữ dội, cả Lục phủ hỗn loạn, ai nấy đều hối hả cứu hỏa.
Lợi dụng lúc phòng thủ lỏng lẻo, lệnh cho nội ứng trong phủ lẻn thư phòng Lục Minh Hựu, lấy bộ chứng cứ kết bè kết đảng, cấu kết triều thần.
Sương mù cuộn xoáy, lửa lớn ngút trời.
Cháy , cháy .
Tốt nhất là để bọn chúng cùng thiêu rụi trong trận hỏa hoạn .
Cảnh Luyến Nhi c.h.ế.t trong biển lửa.
Nghe , nàng vốn dĩ thể chạy thoát, nhưng chính Lục Minh Hựu một nữa đẩy nàng trong biển lửa.
Hắn yêu nàng hai kiếp, cuối cùng chính tay kết thúc sinh mệnh của nàng .
Quả thực là bạc tình đến tột cùng.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Đáng tiếc, còn kịp thấy đứa bé sinh hình dạng .
Lục Minh Hựu sống sót, nhưng gương mặt lửa thiêu, kinh khủng đến mức chỉ cần kỹ, còn thể thấy rõ cả hàm răng lộ từ lỗ hổng gương mặt bê bết máu.
Ta mang chứng cứ giao cho Trưởng công chúa.
Nàng , trong mắt đầy tán thưởng:
“Ngươi thực sự giúp bản cung một đại ân.”
Lục Minh Hựu còn kịp hồn khi c.h.ế.t sống , của Trưởng công chúa vạch tội triều.
Chứng cứ rành rành, thể biện bạch.
Ngay cả những đại thần từng quan hệ với cũng liên lụy, khiến phe cánh của Nhị hoàng tử chịu tổn thất nghiêm trọng.
Đêm khi Lục Minh Hựu xử trảm, đến đại lao gặp .
Không khéo , Cố Cung Cẩm cũng mặt.
Hắn kẻ từng gây khó dễ cho nay ngã xuống tận đáy bùn lầy, đương nhiên bỏ lỡ cơ hội chế giễu.
Hắn nhướng mày, khẽ:
“Chà, đại công thần đến đây.”
Rồi vờ tỏ rộng lượng:
“Được , , cũng xem như là điều, sẽ phiền hai ôn chuyện .”
Trước khi rời , còn quên ném cho một ánh mắt lả lơi, tít mắt :
“Ta ý định quy thuận Trưởng công chúa, mong đại nhân mặt tiến cử giúp nhé?”
Kẻ xu thời như , lúc nào cũng chỉ chạy theo chiều gió.
Thấy Nhị hoàng tử thất thế, liền cuống quýt tìm đường rút lui, cũng chẳng gì lạ.
Ta mỉm đáp:
“Phủ công chúa vĩnh viễn hoan nghênh ngươi.”
Hầm ngục ẩm ướt và tối tăm, lúc chỉ còn và Lục Minh Hựu.
Hắn , đôi mắt ngập nước, giọng mang theo vẻ cầu khẩn:
“Vọng Thư, nàng vẫn còn giận ? Nàng rõ mà, là Cảnh Luyến Nhi ép , mới cưới nàng .”
“Nàng giúp cầu xin Trưởng công chúa một lời, thả ?”
Ánh nến mờ nhạt chiếu lên khuôn mặt đầy vết bỏng của , những vết sẹo chồng chất khiến kinh hãi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/vong-thu/9-het.html.]
Ta lặng lẽ , giọng lạnh như băng:
“Lục Minh Hựu, trở , còn giả bộ nữa?”
Khoảnh khắc đẩy Cảnh Luyến Nhi biển lửa, cũng sống .
Hắn thoáng sững sờ, nhưng nhanh liền che giấu cảm xúc, khẽ :
“Vọng Thư, nàng đang gì ? Ta hiểu.”
Ta cho cơ hội chối cãi, từng chữ dứt khoát:
“Đừng giả vờ nữa.”
Hắn rũ mắt, giọng trầm xuống:
“Vì nàng đối xử với như ? Nàng khi nàng chết, đau khổ thế nào ?”
Hắn nghẹn ngào, bàn tay nắm lấy chấn song khẽ run rẩy:
“Là thù hận che mờ hai mắt, mãi đến khi nàng c.h.ế.t mới nhận … yêu nàng sâu đậm.”
“Sau đó, điều tra trận hỏa hoạn năm đó… do nàng gây . Ta trách lầm nàng.”
“Xin , Vọng Thư.”
Giọng càng lúc càng nhỏ, đến cuối gần như chỉ còn là tiếng thì thầm mong manh.
Cho nên, đem bộ tội đổ lên đầu Cảnh Luyến Nhi, để nàng trả giá cho kiếp .
Thật nực .
Ta khẽ nheo mắt, lạnh lùng :
“Lục Minh Hựu, bất kể là kiếp kiếp , kẻ hận nhất… vĩnh viễn là ngươi.”
“Thu bộ mặt giả dối của ngươi , chỉ khiến buồn nôn mà thôi.”
Hốc mắt đỏ lên, môi mấp máy như thêm điều gì đó.
chẳng còn nữa.
Lục Minh Hựu—hãy cùng với quá khứ bất hạnh của , c.h.ế.t thôi.
Không ngoài dự đoán, Trưởng công chúa đăng cơ, trở thành nữ đế.
Mà , cũng trở thành trụ cột trướng nàng, sắc phong Thái phó, thế vị trí kiếp của Lục Minh Hựu.
Nữ đế hỏi :
“Ngươi trẫm ban thưởng cho ngoại tộc của ngươi ?”
Nàng quan hệ giữa và phụ mẫu hề .
Ta mỉm lắc đầu, ngược , còn dâng lên bằng chứng phụ tham ô nhận hối lộ hai năm :
“Thân là bề , dĩ nhiên công tư phân minh.”
Nữ đế khẽ gật đầu, bình thản phán:
“Vậy thì, theo ý ngươi.”
Phụ tước quan chức, giáng xuống một châu huyện hẻo lánh Thứ sử.
Ông giận dữ mắng “gia môn bất hạnh” hết đến khác, nhưng cuối cùng vẫn dám tuân theo thánh chỉ.
Mẫu gì cả, nhưng năm nào cũng nhận thư nhà do bà gửi đến.
Ta tiện tay ném chúng lò lửa bên cạnh, hề mở xem dù chỉ một .
Có những thứ một khi mất , dù cố gắng đến cũng chẳng thể lấy .
Chi bằng, một mồi lửa, thiêu rụi tất cả.
Quá khứ mịt mù, thể đầu.
Chỉ con đường phía , sáng rực như vầng thái dương.
( Hết )