Vũ Liên Thiên Tôn Xuống Trần
Chương 3
9.
[Chủ phòng, dù thế nào đi nữa, anh ấy vẫn là bệnh nhân. Cô nói như thế thật quá đáng!]
[Chủ phòng này thật ác độc, tôi đang muốn chặn cô ta!]
“+1”
Tôi phớt lờ những bình luận phẫn nộ này. Thay vào đó, nhìn Lão Kim Chống Ung Thư đang bối rối trong video và nói một cách bình tĩnh.
“Hai mắt ngươi không có ánh sáng, bộ vị tam âm khí lãnh sắc hàn, mệnh sắp tận, khó cứu.”
“Ấn đường của ngươi có một đường huyền châm rất sâu, đại biểu ngươi từng làm một chuyện rất thất đức, đường huyền châm sâu như vậy nhất định là lưng đeo mạng người.”
Lão Kim trong video bị lời nói của tôi dọa đến tái mặt: “Cô… cô đừng nói nhảm!”
“Người là mắt gà, tròn, con ngươi lớn, ánh mắt dại ra đại biểu ngươi từng làm tặc. Trên huyền châm của ngươi còn dính mùi tiền, hẳn là trộm tiền trên lưng mang mạng người, hơn nữa không chỉ một mạng người.”
Lão Kim hai tay run rẩy, ánh mắt lộ vẻ sợ hãi: “Cô nói hươu nói vượn, vu oan cho tôi!”
“Được rồi, hôm nay sẽ cho ngươi tâm phục khẩu phục!”
Tôi thầm niệm trong lòng: “Thiên nhãn, mở!”
Khi tôi mở mắt ra lần nữa, tôi nhìn thấy Lão Kim đang cõng một “ông già” trên lưng.
“Ông già” áp chặt vào người Lão Kim và liên tục dùng chiếc lưỡi dài của mình “liếm” não sau của Lão Kim.
“Ông già” dường như cảm nhận được ánh mắt của tôi, ông ấy từ từ quay đầu về phía tôi…
Trong chớp mắt, “ông già” run rẩy, quỳ xuống đất và kể hết mọi chuyện.
9.
Đột nhiên, tôi lần nữa nói chuyện trong phòng phát sóng trực tiếp.
“Khi ngươi học cấp 2, bố của một bạn cùng lớp bị ung thư. Cả trường kêu gọi quyên góp cho gia đình cậu ấy nhưng ngươi lại trộm tiền của cậu ấy trong giờ nghỉ trưa!”
“Một tuần sau, bố của bạn cùng lớp đó qua đời. Bạn cùng lớp tưởng rằng do mình vô tình làm mất số tiền cứu mạng của bố nên mới gây ra hậu quả như thế, đau buồn nên đã nhảy xuống sông tự tử!”
“Và ngươi dùng số tiền này để mua chiếc điện thoại di động mới nhất.”
Trong phòng phát sóng trực tiếp, Lão Kim đã kiệt sức nhưng vẫn kiên quyết nói: “Cô là kẻ dối trá! Tôi muốn kiện cô, cô đang vu khống! cô không có bằng chứng gì cả!”
“Bằng chứng?”
Tôi cười lạnh: “Không phải bị ngươi đang nắm chặt trong tay đấy sao?”
“Hồi ấy, bạn cùng lớp của ngươi dùng chiếc khăn trong tay ngươi để bọc số tiền cứu mạng kia. Sau này, khi họ chết, ngươi cũng mang theo chiếc khăn tay bên mình.”
“Cũng may là ngươi vẫn luôn mang bên mình… Nếu không, làm sao bố của người bạn cùng lớp bị ngươi hại giết lại có thể tiếp tục đi theo ngươi?”
Lão Kim sắc mặt nhất thời tái nhạt, ném chiếc khăn tay đi: “Cô đang nói cái gì?”
Các bình luận trong phòng phát sóng trực tiếp cũng liên tục bay tới.
[???]
[Không phải bố của người bạn cùng lớp đó đã bám vào chiếc khăn tay và đi theo Lão Kim nhiều năm như vậy sao?]
[Có lẽ chiếc khăn tay này ban đầu là của bố của bạn cùng lớp… đó là lý do tại sao oan hồn có thể đi theo…]
[Chủ phòng đừng dọa tôi, ngày nào tôi cũng ngủ một mình…]
[+1]
Tôi nhìn Lão Kim đang hoàn toàn sợ hãi: “Ngươi đã giết đứa con mà ông ấy yêu nhất, ông ấy không đi đầu thai để khiến ngươi gặp xui xẻo!”
Lão Kim dường như đã nghĩ đến điều gì đó, chắp hai tay lại, quỳ xuống trước ống kính, khóc lóc thảm thiết: “Đại sư, nếu ngài lợi hại như vậy, nhất định có cách cứu được tôi!”
“Thiên đạo có thưởng uy, báo ứng như ảnh tùy! Việc ngươi làm hôm nay đều là quả báo!”
“Quên chưa kể, ngày hôm đó tên trộm đã tiêu hết số tiền tiết kiệm được của ngươi để mua một chiếc xe điện tặng bạn gái.”
Nói xong tôi kết thúc cuộc gọi video với hắn.
“Các bạn thân mến, hẹn gặp lại sau ba ngày nữa…”
10.
Ngay khi kết thúc buổi phát sóng, Lý Thừa Ý đã gửi cho tôi một tin nhắn.
[Tối nay chúng ta cùng nhau ăn tối nhé. Từ khi cô đến, tôi vẫn chưa có thời gian để tiếp đón đàng hoàng.]
[Được.]
[Vậy cô đến đồn cảnh sát đợi tôi. Gần đây vừa hay có một nhà hàng rất ngon.]
Khi tôi đến đồn cảnh sát, viên cảnh sát lần trước cũng có mặt ở đó, cậu ta đang nhận án.
Lý Thừa Ý đứng ở phía sau viên cảnh sát, chăm chú lắng nghe lời tường thuật của người báo án.
Tuy nhiên, người báo án dường như có điều gì đó muốn che giấu và không ngừng do dự.
Viên cảnh sát có chút lo lắng khi nhìn thấy anh ta như thế này.
“Anh bí mật như vậy, chúng ta không tìm được manh mối, anh đã tới báo cảnh sát, nhất định phải nói ra sự thật!”
Người báo án thở dài: “Tôi tên là Trần Phi. Tôi đến báo cảnh sát vì nghi ngờ vợ tôi đã giết người tình của tôi.”
Cậu cảnh sát và Lý Thừa Ý nhìn nhau, vẻ mặt trở nên nghiêm túc: “Nói cụ thể đi.”
“Tôi là giám đốc điều hành cấp cao của một doanh nghiệp. Tôi gặp Tiểu Uyển trong một bữa tiệc tối. Cô ấy rất dịu dàng và ân cần. Sau một thời gian qua lại, tôi và cô ấy có quan hệ tình cảm. Không lâu sau, Tiểu Uyển có thai, tôi rất vui mừng! Bởi vì sau bao nhiêu năm chung sống, vợ tôi luôn phản đối việc có con, tôi thì lại rất thích trẻ con!”
“Đêm đó, tôi đã thú nhận mọi chuyện với vợ, vợ tôi rất tức giận và không can tâm! Lúc đầu, cô ấy nói rõ ràng với tôi rằng cô ấy không muốn có con, tôi đồng ý không có con nên chúng tôi mới kết hôn. Nhưng bây giờ tôi lại vì con mình mà phải ly hôn với cô ấy.”
Trần Phi vẻ mặt uất ức giải thích với cảnh sát: “Nhưng tôi không còn cách nào khác, bố mẹ tôi đã già, rất muốn có một đứa cháu! Lúc đầu tôi cũng quá yêu cô ấy nên đành phải đồng ý kết hôn mà không có con.”
Thấy cậu cảnh sát và Lý Thừa Ý đều không có ý định đáp lại lời anh ta, Trần Phi tiếp tục nói một cách thờ ơ.
“Vợ chồng tôi đã đệ đơn ly hôn và cô ấy đã đồng ý. Sau đó, Tiểu Uyển bị ốm nghén nặng nên tôi đưa cô ấy về nhà chăm sóc. Vợ tôi lúc này vẫn chưa tìm được nhà thích hợp nên phải ở nhà tôi.”
“Vốn dĩ tôi còn tưởng rằng nếu Tiểu Uyển chuyển đến, hai người nhất định sẽ đánh nhau. Không ngờ, hai người lại rất hợp nhau…”
Trần Phi suy nghĩ một chút, do dự nói: “Nhưng bây giờ nghĩ lại, có lẽ vợ tôi đã cố tình diễn cho tôi xem.”
“Sau đó, công ty cử tôi ra nước ngoài đi học nửa năm. Vợ tôi nói sẽ chăm sóc Tiểu Uyển thật tốt cho tôi nên tôi cứ yên tâm đi công tác.”
“Trong sáu tháng qua, hầu như ngày nào tôi cũng trò chuyện video với họ và không có gì bất thường cả. Nhưng chỉ một tuần trước, điện thoại của hai người họ đã không thể liên lạc được nữa!”
“Tôi nhanh chóng đặt vé máy bay về và hỏi thăm tất cả người thân, bạn bè nhưng họ đều nói không biết hai người họ đã đi đâu.”
“Tôi suy đi nghĩ lại, chẳng lẽ vợ tôi vì yêu mà sinh hận, giết chết Tiểu Uyển rồi bỏ trốn…”
11.
Ọc… ọc… ọc…
Tôi chạm vào cái bụng đói của mình.
“Vợ cũ và người tình của anh đều còn sống khỏe mạnh.”
Trần Phi nghi hoặc nhìn tôi: “Cô là ai? Làm sao cô biết?”
“Trong cung vợ chồng anh, sao Thái dương và sao Thái âm, một sáng một một tối, nói rõ anh đã có vợ và nhân tình. Nhưng đường hôn nhân giữa họ và anh đã bị cắt đứt, đồng nghĩa với việc họ không còn quan hệ gì với anh nữa.”
“Và còn…”
“Và còn cái gì?” Trần Phi vội vàng hỏi tôi.
Tôi nhìn ba cặp mắt tò mò: “Và sợi dây hôn nhân giữa hai người họ đã được buộc lại với nhau…”
Viên cảnh sát hít một hơi thật sâu, trong khi Trần Phi mở to mắt nhìn tôi với vẻ hoài nghi.
“Sao Thái dương và sao Thái âm của anh đều ở rất xa anh, nên họ đã nước ngoài rồi.”
Viên cảnh sát đã lấy thông tin do Trần Phi cung cấp và kiểm tra hồ sơ xuất nhập cảnh của vợ cũ và Tiểu Uyển.
Quả nhiên, cả hai người họ đã cùng nhau đến Đan Mạch.
Khi Trần Phi tuyệt vọng rời khỏi đồn cảnh sát, tôi và Lý Thừa Ý cũng cùng nhau bước ra khỏi đồn cảnh sát.
Lúc này, đèn đường trên đường đã bật sáng, đi dạo trong đêm mát mẻ tôi thấy rất thoải mái.
Lý Thừa Ý nheo mắt: “Cô thật lợi hại.”
“Ừ, tôi biết mà.”
12.
Ngày tháng trôi qua thật nhanh…
Chớp mắt mà tôi đã đảm nhận nhiệm vụ là người xem bói và chỉ còn lại quẻ cuối cùng.
Đồng thời, tôi cũng tính toán rằng quẻ này sẽ là tai họa đối với tôi!
Hôm nay khi bắt đầu phát sóng trực tiếp, tôi đã tắt chức năng tặng thưởng.
Sau gần một tháng tích lũy, phòng phát sóng trực tiếp của tôi đã trở nên nổi tiếng, ngay sau khi lên mạng đã có sáu mươi nghìn người xem trực tuyến.
[Chủ phòng nhanh mở thưởng nào!]
[Mở nhanh +1]
[Tôi muốn xem bói! Chủ phòng hãy xem cho tôi!]
Tôi nhìn mọi người không ngừng bình luận trên màn hình, bình tĩnh nói: “Quẻ hôm nay, tôi muốn chờ đợi một người hữu duyên.”
Sau khi tính toán thời gian xong tôi bật chức năng mở thưởng.
[Kẻ Giết Chó thưởng một bản đồ kho báu]
Tôi nhìn tên người dùng này và cau mày.
Tôi chưa kịp gửi tin nhắn riêng hỏi thăm thì người nọ đã gửi tin nhắn riêng rồi.
[Tỷ tỷ, nhanh lên! Tôi muốn lộ mặt!]
Nhấp vào ảnh đại diện, là ảnh của một cô bé.
Tôi bắt đầu cuộc gọi video.