Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Vùng Tuyết Trắng

Chương 3



8

Ba lập tức gọi điện cho chú Hai.

“Nếu Khuynh Khuynh đã quen với con trai nhà họ Quý, hay nhà mình đi nhờ nhà họ Quý đi.”

Nhà chú Hai ham hư vinh, biết Ôn Khuynh Khuynh và Quý Sâm yêu nhau thì lập tức mang theo quà cáp tới nhà họ Quý.

Chưa gì đã nhận xui gia dâu rể.

Nghe nói ba Quý Sâm lập tức lật mặt.

“Đời này con trai tôi chỉ cưới duy nhất một người, đó là Niệm Vi, nhà ông bỏ suy nghĩ này đi.”

Nói rồi đuổi nhà chú Hai ra ngoài.

Bấy giờ bố Quý Sâm mới hiểu tại sao đột nhiên bố tôi từ chối hợp tác và giữ khoảng cách.

Đêm đó, ông lập tức dẫn Quý Sâm tới nhà tôi, tươi cười giải thích:

“Vi Vi, con đừng dỗi Quý Sâm nữa, thằng bé và Ôn Khuynh Khuynh không có tình cảm gì hết, chỉ con bé như em gái thôi, từ nhỏ thằng bé đã thích cháu rồi.”

Cuối cùng lấy chuyện “nếu Khuynh Khuynh đã thích như thế, hay là bỏ tiền ra mua cho con bé một vai diễn” hòng kết thúc.

Tôi và bố nhìn nhau cười, đáp lời:

“Chú Quý, cháu cũng rất thích anh Quý Sâm, nhưng anh ấy đã từ chối cháu, cháu không thể cướp người yêu của em gái nên cháu chúc phúc cho anh ấy và Khuynh Khuynh.”

Bố Quý Sâm nghe thì hoảng, vội kêu Quý Sâm nói gì đó.

Quý Sâm vẫn hận ngày đó tôi không xuống cứu anh ta, sau đó cũng tới tìm tôi mấy lần nhưng bị tôi nhốt ngoài cửa, bây giờ oán hận đã tích tụ một bụng.

“Ôn Niệm Vi nói đúng đó, người con thích là Ôn Khuynh Khuynh, bố, bố đừng ép con, ép con con cũng ở cùng cái loại con gái ác độc này.”

Tôi lau lau nước mắt vô hình.

“Chú Quý, cháu mệt rồi, cháu lên nghỉ trước đây.”

Bố tôi sầm mặt, vứt luôn đồ ba con Quý Sâm biếu ra ngoài.

Sau đó cũng chỉ chờ nhà họ Quý phá sản.

Chỉ cần nhà họ Quý phá sản thì Ôn Khuynh Khuynh sẽ không có người chống lưng, vậy thì tôi càng dễ trả thù cô ả.

9

Một thời gian sau đó, ngoài giờ lên lớp thì tôi tập trung nghiên cứu kịch bản.

Không biết chú Quý đã nói gì với Quý Sâm mà anh ta đột nhiên thay đổi thái độ xin lỗi tôi, hết mua hoa rồi lại tặng quà.

“Vi Vi, lúc ấy anh bị quỷ ám, bây giờ anh hiểu lòng mình rồi, người anh yêu là em.”

“Em tha thứ cho anh đi, anh yêu em, bây giờ mình đính hôn luôn, được không em?”

Tôi nhìn anh ta làm trò hề, cố tình gây khó dễ.

“Anh đã làm tổn thương em, bây giờ còn nói thích em, em không tin được.”

Quý Sâm cuống lên, thiếu nước viết luôn câu “cần tiền của nhà em” lên mặt.

Quý Sâm nắm chặt tay lại, từ từ quỳ xuống, nặn ra một nụ cười.

“Vi Vi, như này thì em đã chịu tha thứ cho anh chưa? Em mau bảo bố em hợp tác với nhà anh, chúng ta kết hôn đi.”

Tôi bật cười, mỉa mai:

“Anh và Ôn Khuynh Khuynh muốn giết tôi, tôi không đưa anh tới đồn cảnh sát mà để anh quỳ ở đây là đã nể mặt anh lắm rồi, còn đòi kết hôn với tôi hả?”

“Sao anh không soi mặt vào vũng nước tiểu xem bản thân mình thế nào, buồn nôn!”

Nói xong tôi chạy đi luôn.

Chẳng mấy đã đến ngày khai máy.

Ôn Khuynh Khuynh ăn vận trang điểm lộng lẫy đứng cách đó không xa, nhìn chằm chằm Thẩm Diễn.

Cô ả đi tới cạnh tôi, đe dọa:

“Ôn Niệm Vi, chị khôn hồn trả vai diễn này lại cho tôi, không thì…”

“Không thì sao, em sẽ làm nũng cầu xin chị à!”

Trong buổi thử vai ở kiếp trước, sau khi Ôn Khuynh Khuynh bị đạo diễn loại, không biết lỗi sai của mình nhưng vẫn cố phụng phịu van nài trước mặt đạo diễn và mọi người: “Xin anh đấy, tôi rất thích vai diễn này.”

“Xin mà, cho tôi một vai phụ nhỏ nào cũng được.”

Đạo diễn nghẹn đỏ mặt, cuối cùng bật thốt:

“Cái bạn này, hay là bạn đến viện tâm thần khám thử đi.”

Chuyện này loan khắp trường, khiến cô ả không dám ra khỏi phòng mấy ngày liền.

Bị tôi chọc trúng chỗ đau của mình, cô ả cắn môi, nước mắt rơi lã chã.

So với dáng vẻ hung tợn vừa rồi thì cứ tưởng là hai người khác nhau.

Quả nhiên có một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng tôi:

“Ôn Niệm Vi, em khó chịu cái gì thì cứ bảo anh, nhưng nếu em bắt nạt Khuynh Khuynh, anh sẽ không nể mặt em đâu.”

Tôi chẳng buồn quan tâm.

“Em cách người ta xa như thế, mắt chó nào của anh thấy em bắt nạt người ta vậy?”

Quý Sâm cắn không chịu nhả.

“Anh và Thẩm Diễn là bạn cùng phòng, tốt nhất em hãy nhường vai diễn này đi.”

Nực cười, một vai diễn nữ phụ của phim chiếu mạng mà đáng giá tới mức phải uy hiếp hết lần này tới lần khác ư?

Bạn cùng phòng thì sao, anh đổ vỏ cho người ta đấy.

Mà chẳng phải mối quan hệ này thân càng thêm thân sao?

Tôi đang định nói thì Thẩm Diễn ngồi cách đó không xa lại đi tới nhìn Quý Sâm bằng nửa con mắt.

“Sắp khai máy rồi, em còn muốn phí thời gian với những người không liên quan này à?”

Nói rồi quay đầu nhìn bảo vệ ở bên cạnh.

“Đừng để cái loại ất ơ này bò vào.”

10

Thật ra tôi không quen biết gì Thẩm Diễn.

Mấy lần đụng mặt là vì đưa cho Quý Sâm.

“Ngẩn ra đó làm gì, sắp đến đoạn của cậu rồi, kịch bản thế nào?”

Tôi “à” một cái, đuổi kịp bước chân của anh ta.

“Vừa rồi cảm ơn anh giải vây giúp em.”

Anh ta nhìn tôi bằng ánh mắt thâm sâu.

“Không phải tôi giúp em, chỉ đơn giản vì ghét hai người kia thôi.”

“Đúng là thằng cha cặn bã, ăn xong chùi mép mặc con gái người ta có chửa, nói ghét là đuổi, chậc chậc chậc.”

“Ai là thằng cha cặn bã?”

Giọng nói lạnh lùng vang sau lưng tôi, tôi quay đầu thấy Thẩm Diễn đang ngồi xổm hóng chuyện bên cạnh tôi.

Tôi ngượng ngập đáp lại:

“Quý Sâm đó, cặn bã lắm.”

Nhưng Thẩm Diễn lại nghiến răng nghiến lợi nhìn tôi: “Rõ ràng tôi nghe thấy hai chữ Thẩm Diễn.”

Người làm chuyện xấu là anh ta, việc gì tôi phải chột dạ cơ chứ?

Tôi đứng dậy tự tin đáp: “Chẳng lẽ không đúng à?”

“Tuy em và Ôn Khuynh Khuynh không thân nhưng dù sao đó cũng là em gái của em. Em vẫn biết chuyện của em ấy.”

Thẩm Diễn liếc nhìn Ôn Khuynh Khuynh và Quý Sâm đang dây dưa ở cách đó không xa, cười khinh:

“Em thích Quý Sâm nhiều năm như vậy, em nghĩ thằng đó chịu đổ vỏ cho người ta?”

Ý gì vậy?

Tôi kinh hãi.

“Ý của anh là đứa bé trong bụng Ôn Khuynh Khuynh…”

Đúng lúc này, tiếng của đạo diễn vang lên, cắt ngang cuộc đối thoại của chúng tôi.

“Tự nghĩ đi.” Thẩm Diễn để lại một câu, sau đó quay người đi, để lại một mình tôi rối bời trong gió lạnh.

Nhưng mà cảm xúc rối bời này chẳng kéo dài được lâu, bộ phim chính thức khai máy.

Tôi vào vai bạn gái cũ, thanh mai trúc mã của Thẩm Diễn.

Tôi và anh ta diễn ăn ý nên dễ dàng xong ngay trong lần quay đầu tiên.

Mà suốt quá trình quay, nhiếp ảnh do ba tôi thuê trốn trong góc cũng không nhàn rỗi.

Không bao lâu nữa, một số bức ảnh sẽ truyền tới tay Ôn Khuynh Khuynh.

Đạo diễn phấn khởi nói: “Còn lo không quay được, nào ngờ diễn xuất của em lại tốt thế, không hổ là người Thẩm Diễn duyệt.”

Thẩm Diễn duyệt?

Chẳng phải đạo diễn duyệt ư? Sao lại thành Thẩm Diễn duyệt rồi?

Thẩm Diễn không cho tôi cơ hội hỏi, quay đầu rời phim trường.

11

Đêm đó, bức ảnh chụp tôi và Thẩm Diễn oanh tạc mạng xã hội.

Tôi đã dặn bố không cần đẩy lên hot search, như thế quá lố.

#Đây mới là phim tuổi hồng chứ, đẹp quá#

Thậm chí còn không ghi tên tôi và Thẩm Diễn.

Vừa lên mạng đã thấy ảnh chụp hai chúng tôi, nắm tay ôm nhau đủ kiểu.

Mọi người bình luận sôi nổi, chờ mong bộ phim này.

Bởi vì tôi đứng khuất nên mọi người đều bị khí chất đẹp trai sáng láng của Thẩm Diễn hấp dẫn.

Thông tin cá nhân của Thẩm Diễn được săn lùng khắp nơi.

Rất nhanh sau đó, Ôn Khuynh Khuynh lao vào phòng của tôi với khí thế muốn giết người.

“Ôn Niệm Vi, chị cố tình phải không? Vì muốn trả thù Quý Sâm thích tôi mà không ngại dùng cách thức này khiêu khích tôi.”

Tôi làm bộ ngây thơ.

“Em nói gì vậy, anh Quý thích em, chị mừng thay hai người, chúc hai người trăm năm hòa hợp, sớm sinh quý tử.”

Tôi phản ứng nhanh tránh được cái tát của cô ả.

“Người ta nói phụ nữ đang có chửa nóng tính không sai mà, mới thế mà em đã muốn đánh chị rồi à?”

Ôn Khuynh Khuynh khựng lại, lập tức ổn định lại cảm xúc.

“Chị cũng biết đứa con trong bụng tôi là của ai rồi đấy, Thẩm Diễn giận dỗi tí nên mới chia tay, chị đừng tưởng như vậy thì có thể xen vào giữa bọn tôi.”

“Chỉ cần đứa bé này ra đời, Thẩm Diễn vẫn là của tôi.”

Tôi cười khẩy.

Chẳng trách cô ả muốn Quý Sâm đổ vỏ, hóa ra là muốn dùng đứa bé để uy hiếp.

Dù cuối cùng Thẩm Diễn không nhận đứa bé này, cô ả cũng có thể thuận lợi lấy được gia sản của nhà họ Quý.

Chỉ tiếc, thông minh quá sẽ bị thông minh hại.

Từ Nhiễm nói với tôi, thật ra Ôn Khuynh Khuynh và Thẩm Diễn chỉ nhắn tin qua lại.

Dù hai người cùng một trường nhưng chưa bao giờ hẹn hò chính thức.

Thẩm Diễn cho rằng anh ta là người của công chúng, nếu bị phát hiện sẽ rất rắc rối.

“Chẳng lẽ lúc hai người lăn giường, Ôn Khuynh Khuynh đeo bịt mắt!”

“Không đâu,” Từ Nhiễm xua tay:

“Hai người bọn họ chỉ có một lần, mà hình như cả hai đều uống say.”

Tôi bội phục dựng ngón cái.

Tuy tôi không biết tại sao Ôn Khuynh Khuynh lại nhận định tình một đêm là Thẩm Diễn, nhưng rõ ràng là cô ả bị lừa mà vẫn mãn nguyện.

Chương trước Chương tiếp
Loading...