Vùng Vẫy
Chương 3
7
Tôi và Hà Siêu quen nhau 7 năm trước, là đồng nghiệp cùng công ty. Anh ta ngoại hình ưa nhìn, tính tình hiền hòa, được đồng nghiệp đánh giá cao.
Tuy nhiên, trong xã hội vật chất này, anh ta có một nhược điểm chí mạng: quê ở nông thôn, gia đình có mẹ già, nghèo khó, ở thành phố lớn không nhà cửa, không xe cộ.
Xin lỗi, không phải hạ thấp người nông thôn đâu, nông thôn không có tội.
Ngay cả người bản xứ ở đây cũng phải dốc hết tiền của mới mau được một căn nhà ấy chứ.
Với hoàn cảnh gia đình như vậy, việc mua nhà lập nghiệp tại thành phố này đúng chuẩn là giấc mơ của kẻ ngốc.
Anh ta học trường đại học bình thường, năng lực tầm trung, gia đình nghèo khó, mọi thứ đều tầm thường. Trừ phi có tổ tiên phù hộ, nếu không, cả đời này anh ta cũng chỉ có thể dừng chân ở hạng tầm thường xoàng xĩnh.
Con gái ở thành phố lớn, đặc biệt là ở công ty chúng tôi, thường xuyên tiếp xúc với những doanh nhân cao cấp, tất nhiên tầm mắt cũng cao.
Dù ngoại hình của Hà Siêu vượt trội, nhưng khi nhìn vào điều kiện của anh ta, các cô gái vẫn nhất trí mà kính nhưng không gần.
Gia đình tôi là dân địa phương, thuộc tầng lớp lao động bình thường.
Tuy nhiên, gia đình tôi lại có nhà.
Hai căn nhà.
Bố mẹ tôi ở một căn, còn căn kia là ngôi nhà cũ này, vốn là nhà của ông bà nội.
Sau khi ông bà nội qua đời, bố mẹ tôi đã thừa kế căn nhà này.
Nhưng căn nhà quá cũ kỹ, bố mẹ tôi cũng đã mua nhà mới từ lâu, nên căn nhà cũ vẫn luôn trống trải.
Ở công ty, tôi cũng chỉ là một nhân viên bình thường, ném vào đám đông cũng chẳng ai nhận ra.
Rất tự nhiên, hai con người bình thường như chúng tôi dần dần bén duyên.
Hà Siêu là một người rất ấm áp, đối xử với tôi rất tốt.
Yêu nhau ba năm, chúng tôi rất tự nhiên mà đi đến hôn nhân.
Gia đình Hà Siêu không khá giả, bố mẹ tôi không đòi hỏi sính lễ, cũng rất hài lòng với người con rể này, nên đã góp chút tiền cùng với số tiền tiết kiệm của tôi để thanh toán khoản tiền đặt cọc mua một căn hộ ba phòng ngủ nhỏ.
Vì lo ngại ảnh hưởng đến cuộc sống sau này nếu vay thế chấp ngân hàng, chúng tôi đã thanh toán 70% giá trị căn hộ khi mua.
Căn hộ được đăng ký dưới tên của cả hai vợ chồng tôi.
Cuộc sống hôn nhân của tôi rất ngọt ngào và hạnh phúc. Mỗi ngày tôi nấu cơm, rửa bát, dọn dẹp nhà cửa, làm những việc truyền thống của phụ nữ, chăm sóc chồng con.
Kết hôn được ba năm, tôi mang thai. Lúc này, Hà Siêu đề nghị đưa mẹ chồng lên thành phố để chăm sóc tôi.
Tôi đồng ý, nhưng không ngờ đó lại là khởi đầu cho một cơn ác mộng.
Lúc đầu, mẹ chồng đối xử với tôi rất tốt. Bà hỏi tôi thèm ăn gì mỗi ngày, rồi tự tay nấu cho tôi để tôi không bị đói và em bé trong bụng được khỏe mạnh.
Tôi đi dạo, bà sẽ đỡ tôi và nói, “Đừng mệt nhé, cháu ngoan của bà*.”
*乖孙儿
Tôi thắc mắc, không biết là nói cháu trai hay cháu gái.
Lúc đầu, tôi không để ý, vì mọi người trong khu phố đều khen tôi có phúc, có bà mẹ chồng tuyệt vời như vậy.
Một hôm, bà lại đưa cho tôi quả cam chua đến khó nuốt và nói rằng cháu trai bà chắc chắn sẽ thích ăn, tôi liền đùa:
“Mẹ ơi, sao mẹ biết là con trai, lỡ là con gái thì sao?”
Ai ngờ, bà ta đã ngay lập tức lật mặt.
Nói phụ nữ phải sinh con trai, mà bà ta chỉ có duy nhất một người con trai là Hà Siêu. Nếu không sinh con trai, dòng họ nhà bọn họ sẽ đứt.
Còn nói đàn bà không sinh được con trai khác gì gà mái không biết đẻ trứng.
Tôi bất ngờ lắm, không ngờ người mẹ chồng vốn tốt bụng với tôi lại có suy nghĩ phong kiến như vậy.
Buổi tối, tôi kể chuyện này cho A Siêu nghe, ai ngờ, A Siêu cũng có chung suy nghĩ.
Anh ta còn nói rằng mẹ một mình vất vả nuôi nấng anh ta lớn vân vân mây mây.
Dỗ dành mãi, tôi cũng không tiếp tục giận dỗi nữa. Người già thường hay suy nghĩ như vậy, mà đứa bé trong bụng tôi, dù là trai hay gái, cũng đều mang họ Hà, không lẽ, chỉ vì là con gái mà họ không thương nó sao?
Tôi đã đánh giá thấp sự xấu xa của con người.
Khi tôi mang thai tháng thứ năm, Hà Siêu dẫn tôi đi khám thai, mẹ chồng cũng đi theo, chỉ có điều hôm đó, họ lén lút bàn bạc gì đó.
Từ khi đi khám thai về, thái độ của bà ta đối với tôi thay đổi hoàn toàn.
Bà ta thay đổi sự quan tâm thường ngày của mình, suốt ngày cau có với tôi, bảo tôi làm việc này việc nọ, gọi tôi là kẻ vô dụng, sao chổi, sẽ triệt dòng dõi gia đình họ Hà, là con gà mái không biết đẻ trứng, vân vân.
Tôi đoán rằng ngày hôm đó, họ đã dùng cách nào đó để biết được giới tính thai nhi.
Cho đến khi, dưới sự tra tấn của họ, tôi đã sả.y thai, đứa bé hơn năm tháng tuổi đã không còn.
Tôi không thể làm mẹ được nữa.
8
Tôi bị trượt ng.ã trên cầu thang, lăn xuống và ngất xỉu. Con tôi thiếu oxy nên đã ngừng phát triển, buộc phải p.há th.ai.
Tuy nhiên, tôi bị xuấ.t huy.ết nặng và tổn thương tử cung, suýt phải cắt bỏ tử cung.
Nằm trên giường bệnh, vừa trải qua phẫu thuật và chưa hết thuốc tê, tôi mơ màng nghe thấy hai người đang nói chuyện.
Là mẹ chồng và Hà Siêu.
Mẹ chồng:
“Làm sao mẹ biết nó mang bầu con trai chứ! Biết thì đâu có đổ dầu ra cầu thang, để đứa cháu trai ngoan của mẹ ch.ết như vậy! Đều tại con thầy thuốc kia, còn con đ.ĩ này nữa, vô dụng, ngã có chút vậy cũng không cứu được cháu tao.”
Hà Siêu: “Mẹ ơi, nhỏ giọng lại đi, đừng nói nữa.”
Mẹ chồng: “Sợ gì! Cái con sao chổi này giờ đã là con gà mái không biết đẻ, con mau ly hôn nó đi, tìm người tốt hơn, nhanh đẻ cho mẹ một đứa cháu.”
Hà Siêu: “Mẹ, chuyện này không cần vội.”
Mẹ chồng: “Sao vậy, con còn muốn ôm đồm cái con ngh.iệt tử này cả đời à?”
Hà Siêu: “Tất nhiên là không rồi, mẹ nghĩ xem, nếu ly hôn, nó sẽ được chia một nửa căn nhà, mà nhà nó còn có hai căn khác nữa, chẳng phải thiệt thòi sao.”
Mẹ chồng vừa nghe nói đến chuyện chia nhà, bà ta lập tức hốt hoảng, vội vàng nói mọi chuyện đều nghe theo con trai.
Trí óc tôi trống rỗng, tôi không thể tin được những gì tôi nghe thấy!
Tôi trượt chân ngã vì mẹ chồng ghét tôi mang thai con gái nên cố tình đổ dầu lên cầu thang.
Con tôi mất rồi, cơ thể tôi hỏng rồi, tôi không bao giờ có thể làm mẹ nữa…
Mà Hà Siêu, người chồng chung chăn gối với tôi ba năm, cũng mặc kệ mẹ chồng hại con mình, thấy tôi không thể sinh con nữa, còn toan tính chiếm đoạt nhà của tôi, ly hôn với tôi!
Lúc đó, tôi chỉ muốn nhảy dựng lên ngay lập tức, gi.ết ch.ết hai mẹ con á.c q.uỷ này, cũng không thể nào nguôi được cơn giận trong lòng!
Nhưng do tác dụng của thuốc, tôi không thể nào đứng dậy được.
Thứ nhất, tôi không có bất kỳ bằng chứng nào. Chồng và mẹ chồng tôi đều có tiếng tăm tốt, tất nhiên là tiếng tăm tốt.
Không ai có thể tin rằng họ sẽ làm hại cháu ruột, con đẻ của họ.
Thứ hai, tôi mới trải qua phẫu thuật, sức khỏe yếu, không thể chống lại một người phụ nữ thường xuyên làm việc nặng nhọc và một người đàn ông khỏe mạnh.
Thứ ba, nếu tôi gi.ết hoặc làm hại họ, tôi sẽ phải vào tù và liên lụy đến bố mẹ. Bố mẹ tôi cả đời sống lương thiện, tuyệt đối không thể có một người con gái g.iết người, làm nhục họ được.
Tôi quyết định ở lại, chăm sóc tốt sức khỏe của mình.
Có lẽ vì trong lòng có chút áy náy, hoặc cũng có thể vì nể mặt căn nhà, nên trong thời gian tôi về nhà dưỡng sức sau khi xuất viện, mẹ chồng không quá hà khắc với tôi.
Chỉ dám ngấm ngầm mỉa mai tôi.
Sau khi bình phục sức khỏe, không ngoài dự đoán, tôi trở thành n.ô l.ệ trong nhà.
Mà thời gian về nhà của Hà Siêu ngày càng muộn.
Tôi thường ngửi thấy mùi nước hoa trên người anh ta, son môi dính trên áo.
Tôi thường nhân lúc đi chợ mà theo dõi, điều tra anh ta.
Chẳng mấy chốc, tôi đã tìm ra, đó là nhân tình của anh ta, một người phụ nữ xinh đẹp đến mức có phần yêu mị.
Bụng cô ta đã to lắm rồi, dạo này mẹ chồng tôi cũng đi lại hớn hở, lúc nào cũng ngân nga hát.
Xem ra, đã đi khám rồi, là con trai.