Vùng Vẫy
Chương 5
10.
Tiền bạc làm con người mờ mắt.
Bọn họ không còn thỏa mãn với việc lấy đi căn nhà của tôi cùng số tiền bồi thường 7 triệu sau khi tôi c.hết nữa. Họ còn muốn số tiền đền bù phá dỡ căn nhà của tôi nữa.
Ngôi nhà cũ nằm ở trung tâm thành phố. Đây là căn nhà ở thương mại đầu tiên của chúng tôi, dù diện tích không lớn nhưng giá nhà lại vô cùng đắt đỏ.
Số tiền đền bù đại khái khoảng 300 đến 400 vạn.
Vì vậy, bọn họ bàn nhau tạm thời tha cho tôi, đại từ đại bi cho tôi sống thêm một thời gian nữa cho đến khi bọn họ lấy được tiền đền bù phá dỡ rồi lừa tôi mua nhà.
Sau đó, bọn họ sẽ tiếp tục tìm cách để tên người sở hữu căn nhà chuyển thành mẹ anh ta, coi như là một món quà.
Để có thể đòi thêm tiền bồi thường, Hà Siêu quyết định dọn về nhà cũ sống sống c.hết bám chằng ở đó
Còn căn nhà chung cư của chúng tôi, sẽ cho thuê một phòng để bù đắp khoản vay mua nhà.
Người thuê nhà đó chính là nhân tình của Hà Siêu cùng đứa con riêng vài tháng tuổi của anh ta.
Hôm ký hợp đồng cho thuê nhà, tôi có mặt.
Đứa bé đó trông giống Hà Siêu như đúc.
Và là con trai.
Trong lòng tôi âm thầm chúc mừng bọn họ, hoàng vị của gia đình bọn họ cuối cùng đã có người kế thừa rồi.
Tôi đoán, đứa con riêng này giống Hà Siêu đến vậy, có lẽ không cần làm xét nghiệm ADN.
Chúng tôi dọn về nhà cũ, mẹ chồng thường xuyên đến thăm chúng tôi.
Không đúng, bà ta đến khu phố để thu thập thêm thông tin, xem bao giờ thì giải tỏa, bao giờ thì có thể nhận tiền đền bù.
Tôi vẫn giống như một bảo mẫu.
Bọn họ nghĩ rằng bản thân sắp giàu có, sắp trở thành triệu phú rồi, vì vậy càng thêm coi thường tôi.
Cả ngày bọn họ đang nghĩ gì, tôi đều có thể đoán được.
Ngoài suy nghĩ đến việc khi nào lấy được tiền, bọn họ cũng chỉ suốt ngày chỉ tính toán làm thế nào để g/iết được tôi mà không để lại dấu vết.
Giống như tôi cũng suy nghĩ cả ngày xem làm cách nào để g.iết được Hà Siêu.
Vào ngày đầu tiên chuyển đến đây, khi tôi bật bếp nấu cơm, một cơn gió thổi qua làm tắt mất ngọn lửa nhưng cũng giúp tôi thắp lên ý tưởng đầu tiên.
Theo những phân tích trước đây của bọn họ về rò rỉ gas và ngộ độc khí CO, căn phòng cũ kỹ này vừa hay có đủ các yếu tố.
Thế nhưng ngộ độc vẫn có thể dễ dàng hồi phục lại, nhưng nếu như có thêm một vụ n.ổ, vậy thì bọn họ thật sự đến cả t.hi c.ốt cũng không còn.
Nhưng phải làm thế nào để loại bỏ tôi khỏi sự cố này.
Những người sống chung cùng nhau, phải làm thế nào mới có thể thoát khỏi danh sách bị tình nghi?
Tôi không được phép có mặt ở đó khi vụ n.ổ xảy ra, nhưng tôi phải có một lý do hoàn hảo để không có mặt ở đó.
Để tìm ra được một lý do, tôi đã phải ngẫm nghĩ suốt mấy tháng trời.
Cho đến cách đây vài ngày, tôi tình cờ đi ngang qua con đường đó, phát hiện ra con đường đó đang được sửa chữa. Khi suýt vô tình ngã xuống cống, tôi chợt mới nảy ra một ý tưởng.
Một bằng chứng ngoại phạm hoàn hảo và hợp lý xuất hiện trong đầu tôi.
Điều gì sẽ xảy ra nếu như khi khí ga rò rỉ phát n.ổ, tôi lại vô tình rơi xuống cống thoát nước?
Nếu bị ngã, nhất định sẽ bị thương. Tôi có điện thoại, có thể cầu cứu.
Không được, tôi buộc phải “không thể cầu cứu.”
Sau khi ngã xuống, bị thương dẫn đến hôn mê bất tỉnh nên không thể kêu cứu?
Đúng, hợp tình hợp lý.
Về lý do tại sao tôi lại đi con đường đó, rất đơn giản, là để mua thuốc lá cho Hà Siêu.
Tôi không nghĩ ra lý do nào khác, chỉ đành lấy lý do này.
Tiếp theo, tôi cần một cơ hội để Hà Siêu ở nhà, sau đó để ga vì một lý do hợp lý mà “vô tình” bị rò rỉ, đồng thời cũng phải tìm một lý do để cửa sổ bị đóng lại một cách hợp lý, không để Hà Siêu phát hiện.
Thậm chí còn phải đủ để một ngọn lửa đúng lúc xuất hiện trong nhà.
Điều này cơ bản là không thể.
Nếu như anh ta ở nhà, sao anh ta có thể không ngửi thấy mùi gas, càng đừng nói đến việc đốt lửa trong tình huống đó.
Không ngờ, Chúa lại đứng về phía tôi.
Những ngày gần đây, nhiệt độ giảm, mưa liên tục.
Hà Siêu bị cảm lạnh, anh ta liên tục phàn nàn việc bản thân bị ngạt mũi khó thở.
Ngôi nhà cũ của chúng tôi ở tầng thấp, vừa tối lại vừa ẩm ướt, khiến cho anh ta bị ốm.
Nghẹt mũi?
Vậy chẳng phải là không thể ngửi được mùi nữa sao?
Bị cảm rồi, Vậy thì uống thuốc xong nhất định sẽ buồn ngủ đúng không?
Tôi nghĩ, thời cơ đã đến rồi lại đến.
Tôi mất cả đêm để suy nghĩ, tái hiện đi tái hiện lại vô số lần từ đầu đến cuối quy trình để đảm bảo rằng không có gì sai sót.
Đây là một canh bạc lớn!
Ngày hôm sau, tôi hầm xương theo kế hoạch. Đó là một hành động hết sức bình thường.
Cửa sổ đóng kín vì Hà Siêu bị cảm. Trời mưa gió, hầu hết các gia đình vào đều sẽ đóng cửa sổ vào những ngày mưa hư vậy, vô cùng hợp tình hợp lý.
Nguyên nhân rò rỉ gas là do khu nhà đã cũ, không lắp đặt khí tự nhiên mà sử dụng bình ga cũ, cộng với việc bếp đã cũ nên lửa thi thoảng bị tắt cũng là chuyện thường, rất nhiều gia đình trong tiểu khu đều như vậy.
Hà Siêu một người sống sờ sờ, sao có thể không ngửi thấy mùi ga.
Bởi vì anh ta bị cảm, ngạt mũi, hơn nữa còn vừa uống thuốc nên buồn ngủ, bởi vậy không cách nào phát hiện ra khí ga bị rò được.
Còn về phần tại sao lại phát nổ?
Đây là điều duy nhất tôi phải đặt cược.
Hà Siêu là người không thể sống thiếu thuốc lá. Cạnh giường anh ta đã hết thuốc lá, vì vậy anh ta sẽ nhờ tôi mua hộ. Tôi có lý do chính đáng để đi bộ từ chợ đến chỗ con đường kia, sau đó rơi xuống cống nước.
Khi anh ta thức dậy bước vào phòng tắm, sẽ nhìn thấy trên bàn có một điếu thuốc, anh ta sẽ chỉ nghĩ rằng đó là do chính mình đặt trên bàn khi ăn tối qua.
Cả buổi sáng không hút thuốc, anh ta đương nhiên sẽ rất thèm.
Một khi bật lửa lên…
Tất nhiên, có quá nhiều điều không chắc chắn trong những kế hoạch này.
Không biết Hà Siêu có đi ngủ không, không biết khi nào anh ta mới tỉnh lại.
Liệu anh ta có ngửi thấy mùi gas không, và liệu nồng độ của khí ga bị rò rỉ có đủ để đ.ầu đ.ộc một người trưởng thành hay không.
Không biết anh ta có đứng dậy, nhìn thấy điếu thuốc trên bàn rồi cầm bật lửa lên không…
Về việc anh ta nhờ tôi mua thuốc lá, tôi có thể nói là anh ta đã nói miệng với tôi, nhưng vì không biết tên loại thuốc lá nên tôi đã bảo gửi tin nhắn.
Dù sao thì một người phụ nữ chưa từng hút thuốc đương nhiên sẽ không thể biết được các nhãn hiệu thuốc lá.
Cũng giống như đàn ông không thể hiểu được mỹ phẩm của phụ nữ, kem nền dạng lỏng, phấn nước, phấn highlight, bóng, đánh khối, kẻ mắt, son bóng son lì các màu các loại …
Tất cả đều diễn biến theo những tình huống sinh hoạt bình thường.
Nhưng, chính tổ hợp những chi tiết nhỏ này, lại có thể lấy đi tình mạng của Hà Siêu.
11.
Để xử quyết vấn đề bồi thường, cần phải có chứng nhận tử vong ngoài ý muốn do t/ai n/ạn của cơ quan công an, giấy hỏa táng và giấy tờ tùy thân.
Đã một tuần trôi qua, cảnh sát đã điều tra kỹ lưỡng hiện trường và thu thập đầy đủ bằng chứng ngoại phạm cho tôi, bao gồm cả việc minh chứng ngoại tình của chồng cũ, Hà Siêu.
Tuy nhiên, họ cũng không thể can thiệp vào vấn đề ngoại tình hay không ngoại tình.
Điều bất ngờ là họ lại tìm được camera ghi hình lại sự việc.
Video cho thấy tôi đang cầm dù đi qua thì không cẩn thận bị ngã xuống cống ngầm.
Hóa ra vì phòng tránh có người lén ăn c.ắp vật liệu cốt thép, đội xây dựng công trường đã lắp một chiếc camera mới. Thời gian trên camera hiển thị tôi bị ngã xuống cống lúc 10 giờ 49 phút.
Tin nhắn Wechat của Hà Siêu được gửi cho tôi lúc 10:29. Từ nhà đến chợ mất khoảng 10 phút, đi qua đi lại mua đồ cùng thuốc lá mất khoảng 5 phút, đi từ chợ đến hiện trường vụ t.ai n.ạn mất 5 phút nữa.
Trong suốt thời gian này, không có ai đi qua khu vực đó. Phải hai tiếng đồng hồ sau mới có người đi quan phát hiện chiếc dù và cứu tôi.
Kết quả khám nghiệm hiện trường cho thấy nguyên nhân vụ n.ổ là do rò rỉ khí ga. Người chồng bị cảm lạnh, ngủ thiếp đi, khi thức dậy vì nghẹt mũi, đã hút thuốc lá trong phòng khách và gây ra vụ nổ.
Còn về phần cửa sổ, dưới loại thời tiết này, đương nhiên nhà nào cũng sẽ đóng chặt cửa.
Vụ n.ổ lần này đơn thuần chỉ là một t.ai n.ạn.
Cảnh sát kết luận vụ án là tai nạn đồng thời còn tổ chức tuyên truyền giáo dục sử dụng khí đốt an cho khu dân cư.
Khi tôi đến chỗ cảnh sát lấy giấy chứng nhận t.ử v.ong do tai nạn để làm thủ tục bảo hiểm, tôi nhận thấy ánh mắt bọn họ có gì đó kỳ lạ, giống như ánh mắt của thợ săn nhìn thấy con mồi.
Tuy nhiên, họ cũng không tỏ vẻ gì, đưa chứng nhận cho tôi.
Tôi cũng quyết định lợi dụng tình huống này để nhận tiền bảo hiểm cùng với số tài sản của bản thân nên nhận được.
Dù sao bên mẹ chồng vẫn chưa có động tĩnh gì, việc phân chia tài sản của tôi và Hà Siêu vẫn chưa được thực hiện.
Hiện tại, chỉ là bình yên trước bão tố mà thôi.
Để ngăn chặn bọn họ chó cùng rứt giậu, đồng thời đảm bảo an toàn cho bản thân, để cảnh sát theo dõi thực ra cũng có thể coi như một cách phòng vệ trước rủi ro.
Cho dù tôi không làm vậy, sự thật về khoản bảo hiểm sớm muộn cũng sẽ bị phanh phui, tôi vẫn sẽ bị nghi ngờ, vậy thì chẳng thà thoải mái đối mặt.
Đúng như dự đoán, cảnh sát đã tìm đến bên đại lý bảo hiểm. Qua quá trình điều tra, họ phát hiện ra rằng chính Hà Siêu là người đề nghị mua bảo hiểm, thậm chí còn hỏi rất kỹ về về những điều khoản chi trả khi t.ử v.ong, đồng thời còn yêu cầu đại lý lập gói bảo hiểm với mức quyền lợi cao nhất.
Lịch sử trò chuyện tin nhắn giữa đại lý bảo hiểm và Hà Siêu là bằng chứng rõ ràng nhất cho điều này.
Mà tôi chỉ đơn giản là cảm động trước hành động của chồng nên cũng muốn mua cho chồng một gói bảo hiểm tương tự mà thôi.
Ngoại tình, có con riêng, khoản bảo hiểm khổng lồ.
Tất cả những manh mối này khiến cảnh sát cảm nhận được một âm mưu đen tối phía sau.
Là âm mưu nhắm vào tôi.
Họ quyết định kiểm tra lại chiếc điện thoại vẫn còn chưa hoàn toàn bị hư hỏng của Hà Siêu.
Sau khi dùng các biện pháp chuyên nghiệp để phục hồi dữ liệu, họ phát hiện ra trong suốt một năm qua, Hà Siêu đã âm thầm lên kế hoạch sát hại v.ợ, tìm kiếm các phương pháp g.i.ết người khác nhau và nghiên cứu cách thức để tối đa hóa khoản tiền bồi thường bảo hiểm.
Tuy nhiên tất cả đều chưa được thực hiện, thế nên luật pháp cũng không thể can thiệp vào.
Nhưng đồng thời, cảnh sát cũng nghi ngờ tôi đã biết được mục đích của Hà Siêu và gia đình chồng nên đã g.iết ngược lại.
May mắn thay, vào ngày xảy ra vụ nổ, tôi đã trở về căn nhà chung tháo dỡ tất cả máy ghi âm, camera giám sát.
Nếu không, tại sao phải tự rước khổ vào thân, bị mẹ chồng đuổi ra khỏi nhà cơ chứ?
Cảnh sát thậm chí còn triệu tập tôi đến để yêu cầu tôi cung cấp điện thoại cho họ. Họ lật qua lật lại, tìm kiếm mọi dấu vết liên quan đến bảo hiểm, g.iết người, khí đốt.
Nhưng bọn họ không thể tìm thấy bất kỳ lịch sử tìm kiếm nào.
Bọn họ không tìm thấy chứng cứ nào, chỉ có thể tin rằng tôi thực sự chỉ là một người phụ nữ đáng thương.
Chồng ngoại tình, có con riêng, bị cả gia đình chồng lên kế hoạch g.iết c.hết để cướp đoạt tài sản và tiền bảo hiểm.
Tôi khóc lóc thảm thiết, chìm đắm trong nỗi đau mất chồng, còn bị mẹ chồng hiểu lầm, bị đuổi ra khỏi nhà.
Tôi không ăn uống, đầu không gội, mặt không rửa.
Đem nỗi đau đớn khi mất chồng diễn một cách chân thực đến hoàn hảo.
Thậm chí, khi h.ỏa t.áng phần thi thể còn sót lại của chồng, tôi còn gào khóc đến mức ngất xỉu.
Để màn trình diễn ngất xỉu trở nên chân thật hơn, tôi đã nhịn ăn suốt nhiều ngày.
Tôi là một người bị hại hoàn mỹ.
Đây chính là đánh giá mà cảnh sát dành cho tôi.