Vươn Lên Cành Cao - 12.End
Cập nhật lúc: 2025-07-10 16:49:00
13.
như Vương Đạo An , chỉ cần Tấn Vương tay, chuyện dường như đều trở nên đơn giản.
Tạ phủ phát hỏa, Tạ Ngôn Chi thoát , thiêu c.h.ế.t trong biển lửa.
Từ Thanh Dung thì hủy dung, tung tích rõ.
Sau khi tin, đặc biệt trở về Tạ phủ một chuyến, trong linh đường của Tạ Ngôn Chi, âm thầm mắng chửi suốt một hồi lâu.
Hắn hại cả nhà , g.i.ế.c hai , c.h.ế.t cũng oan.
Còn về Tề Vương, cũng chẳng đối thủ của Tấn Vương.
Hai tháng , Tấn Vương vững triều đình, những việc ác Tề Vương từng lượt khơi .
Tấn Vương , một chuyện Kim Lộc sơn thì Thánh thượng còn thể ngơ.
mười chuyện Kim Lộc sơn, thì ngay cả Thánh thượng cũng cân nhắc lòng dân phẫn nộ.
Vì , Tề Vương tước bỏ phong hào, giam lỏng tại Tông Nhân phủ. Đây là hình phạt nặng nhất Thánh thượng dành cho hoàng tử ruột.
Ta tức đến nghiến răng, mà Tấn Vương vẫn bình thản ung dung.
Nhất Phiến Băng Tâm
Chỉ chừng năm sáu ngày , Tề Vương liền tự treo cổ trong Tông Nhân phủ. Đại Lý Tự đến điều tra, phát hiện dấu vết ngoài, Tề Vương chính là vì sợ tội mà tự vẫn, thậm chí còn để thư tuyệt mệnh.
Ta bội phục thôi, đích một bàn thức ăn, dâng lên cho Tấn Vương, Tấn Vương bảo:
“Hắn chết, nếu bổn vương thành lúc thì chút quá đáng, đợi thêm, sang xuân năm , bổn vương sẽ cưới nàng về phủ.”
Ta trừng mắt , cưới ?
“Đã tìm nơi chôn cất ca ca và của nàng, bổn vương lệnh cho Vương Đạo An an táng chu tất, ngày mai nàng thể tế bái.”
“Đa tạ vương gia.” Ta cảm động thôi.
Ngày hôm , đến mộ phần của ca ca và tộc nhân. Tâm nguyện hai kiếp đến lúc mới xem như thành, thành tiếng.
Kiếp , bọn họ cuối cùng cũng yên nghỉ.
“Ca, Tấn vương gia binh lính rút khỏi Kim Lộc sơn, tộc nhân cũng tự do trở , bọn họ đều bình an . Nếu suối vàng , hãy yên tâm mà an nghỉ.”
Ta dự định sang năm sẽ về nhà một chuyến, cũng để với phụ mẫu, thù của họ họ báo .
Còn về phần , chắc thể sống một đời .
【Phiên ngoại – Tấn vương】
Ta trọng sinh.
Kiếp , khi thương ở phủ Tề vương, trở về phủ liền hôn mê sáu ngày qua đời.
ngờ, linh hồn của lưu luyến nhân gian, vẫn tan biến.
Ta gặp Diêu Oanh. Nàng mỗi ngày đều lảng vảng bên ngoài phủ Tề vương, dường như đang tìm thứ gì đó.
Ta hỏi nàng là gì, nàng cũng đáp lời.
Thế là cứ lẳng lặng theo nàng, lâu dần quen, nàng mới kể cho nàng là ai, từ đến, cả một đời của nàng, còn … mối thù hằn trong lòng nàng.
Ta ngờ Tề vương nhiều chuyện thất đức đến thế.
chết, ngoài việc lặng lẽ thổi gió âm sương, thật sự chẳng gì.
Ta đưa nàng về trú tại phủ Tấn vương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/vuon-len-canh-cao/12-end.html.]
Cũng rõ là ở mấy ngày mấy năm, một ngày , bỗng nhiên tỉnh , phát hiện trọng sinh.
Ta thế mà cùng dùng chung một thể với Diêu Oanh.
Ta đầu thai trong thể nàng, chuyện thật sự hoang đường thể tưởng tượng.
Có điều, dường như nàng còn nhớ đoạn thời gian quỷ.
Nàng chỉ còn đầy ắp hận thù, chỉ báo thù.
Ta dẫn dắt nàng hòa ly với Tạ Ngôn Chi, đưa nàng đến phủ Tấn vương ở, nàng báo thù, đích g.i.ế.c Tề vương.
Ta ngăn cản, bởi chỉ dựa nàng, nàng thể g.i.ế.c Tề vương.
Nàng quá hiểu con Tề vương, bất cứ chuyện gì, đều sẽ chừa cho một đường lui.
May , cuối cùng tuy nàng chịu khổ, nhưng vẫn giữ tính mạng.
Linh hồn của cũng rời khỏi thể nàng khi nàng hôn mê gần như lìa đời, thể chính .
Ta vội vã chạy đến phủ Tề vương, cãi với Tề vương một trận, thậm chí động thủ, cuối cùng cũng đưa nàng trở về.
Nàng mất hết ý chí, chẳng còn cách nào khác, chỉ thể tiếp tục khuyên nhủ từng chút một, để nàng đặt hết hy vọng .
Chỉ cần còn hy vọng, nàng nhất định sẽ thắp chiến ý.
Quả nhiên, nàng khiến thất vọng.
Nàng đến quyến rũ , trời nhẫn nhịn khổ sở đến nhường nào.
tính nàng nóng nảy, thể vội vàng, chỉ thể từ từ mà đến, để nàng buông bỏ cảnh giác với , thật lòng để tim.
Ta thường nghĩ, ý nghĩa của một trọng sinh là gì, mới hiểu rõ.
Đại khái là vì nàng.
Chấp niệm của nàng khiến nàng trọng sinh, còn , lẽ là nhờ ánh sáng của nàng mà tái sinh.
Đã nhờ phúc của nàng, thì đương nhiên hết lòng đáp trả.
Thù của nàng chính là thù của , cho dù cuối cùng thua mà mất mạng cũng chẳng , những ngày tháng vốn là lễ vật nàng ban tặng cho .
May mà, thắng.
Có điều, khi cưới nàng, thực sự phụ hoàng mắng suốt nhiều ngày, ngài đồng ý để cưới một nữ tử hái .
Ngài đồng ý thì thành , đến nay, hôn sự của , ngài còn chủ nữa.
Mẫu phi vốn tính thoáng đạt, trong mắt , hai yêu là yêu , yêu thì bất chấp tất cả, yêu nữa thì cũng đừng gì đến trách nhiệm, cứ thản nhiên buông tay, kẻo mà thêm chán ghét.
Còn về xuất , vốn quan trọng.
Cưới nàng hôm , nàng mặc giá y, vô cùng.
Nàng vẫn luôn dung mạo tầm thường, nàng đến nhường nào — như búp mới, xanh mướt thanh thuần, ngập tràn sức sống, lấp lánh ánh sáng.
Kiếp khó cầu, là nàng ban tặng cho cả một đời.
Ta nhất định sẽ sống cho thật , sống một cách nghiêm túc...
Vì chính bản .
Cũng là vì nàng.
(End)