Vương Gia Có Ánh Trăng Sáng
Chương 2
7.
Ta vui vẻ dùng bữa tối.
Trời vừa mới tối, Triệu Lang tới.
Cái này – –
Ta còn tưởng rằng, hắn ít nhiều cũng có thể nhịn đến ngày mai quay lại.
Nhưng mà, nếu như đã đến, thì không thể đi.
Ta ra vẻ kinh hỉ đón hắn vào cửa:
“Vương gia, người tới rồi?”
Hắn muốn nói lại thôi.
Nhưng trời quá tối để ta có thể nhìn thấy.
Ta, một tân nương còn chưa động phòng nhìn thấy tân lang, chỉ biết ngượng ngùng hỏi:
“Vương gia có mệt hay không, có cần phải nấu nước tắm rửa không?”
Ta cũng không hỏi hắn có phải muốn ngủ ở đây hay không.
Triệu Lang xem ra cũng không muốn cự tuyệt.
Hắn quả thật rất yêu biểu muội của mình, chỉ nghe được một chút chuyện thần y, liền hạ thấp địa vị đến chỗ ta.
Phải biết rằng trong nội dung cốt truyện, thẳng đến một tháng sau, hắn có việc ở trên triều đình cần cầu đến nhạc phụ của hắn, mới không tình nguyện tới tìm vương phi.
Hơn nữa cũng chỉ ở lại một đêm.
Sau đó, hắn không phải đi cùng Tần Nhược, thì chính là một mình ngủ lại thư phòng.
Cho dù đến phòng Vương phi một lần, rất nhanh cũng sẽ vì Tần Nhược mà đi mất.
Ta sẽ không để bản thân rơi vào hoàn cảnh này.
Ta mặc kệ hắn cùng Tần Nhược như thế nào, nhưng thứ Vương phi nên có, ta cũng phải có.
Bây giờ, một bậc thang tốt như vậy, ta mới không bỏ qua.
Vì thế đêm đó, hai chúng ta thành công viên phòng.
8.
Trên xe ngựa trở về Thẩm gia, Triệu Lang cuối cùng cũng hỏi tới chuyện thần y.
Ta nghe huyền ca mà biết nhã ý:
“Thần y Đỗ Quan năm xưa từng nợ phụ thân ta một ân tình, hôm nay trở lại, ta sẽ bẩm báo phụ thân, mời Đỗ thần y đến vương phủ một chuyến.”
Dừng một chút, ta lại có chút mùi mẫn nói:
“Có Đỗ thần y ra tay, biểu muội của người nhất định có thể chữa khỏi bệnh.”
Quả nhiên, Triệu Lang nghe vậy, gần như vô tình thở phào một hơi.
Còn chủ động nắm lấy tay ta, ngữ khí thậm chí còn ôn nhu hơn cả đêm qua:
“Vương phi không hổ danh nhân hậu, hiền lành rộng lượng như thế, bổn vương nhất định sẽ không phụ ngươi.”
Ta nhếch khóe miệng.
Hôm đó, Triệu Lang vì đáp lại ân tình, biểu hiện ưu tú, giúp ta có được thể diện ở Thẩm gia.
Ta cũng giữ lời hứa, rất nhanh liền mời thần y Đỗ Quan tới.
9.
Lúc Đỗ thần y đến, ta cũng qua đó.
Thanh Lan bên cạnh Tần Nhược ngăn cản ta:
“Nô tỳ sợ bệnh của tiểu thư sẽ ảnh hưởng tới Vương phi.”
Nhưng lại thả Triệu Lang đi vào.
Đỗ thần y cũng dừng bước.
Triệu Lang quay đầu lại, muốn quát lớn Thanh Lan.
Ta cười cười:
“Không sao, thiếp thân đưa Đỗ thần y đến liền trở về, trái phải cũng không giúp được gì. Có vương gia ở đây, tất cả sẽ thuận lợi.”
Tần Nhược muốn đề phòng ta, trong lòng có suy nghĩ như vậy cũng bình thường.
Chỉ là ta đã mời thần y hàng thật giá thật tới, nàng ta còn như vậy, quả thực có chút keo kiệt.
Ngay cả Triệu Lang đang quan tâm Tần Nhược, cũng quay sang an ủi ta:
“Muội ấy có bệnh trong người, nàng đừng để trong lòng. Tối nay ta sẽ đi thăm nàng.”
Ta cũng không nhất thiết muốn đi xem hai người bọn họ ân ân ái ái.
Nghe Triệu Lang nói vậy, ta sảng khoái đồng ý.
Dù sao, Đỗ Quan cũng sẽ báo lại tin tức cho ta.
Biết được chỉ cần Tần Nhược chuyên tâm uống thuốc ba tháng, sống đến năm mươi tuổi không thành vấn đề, ta an tâm.
Vì thế, buổi tối Triệu Lang tới, ta lại thuận thế đưa một lô thuốc cho Tần Nhược.
Quả thực là hết lòng lo lắng.
Triệu Lang nhịn không được ôm ta thở dài:
“Ninh nhi…”
Ta nằm trong lòng hắn, thấp giọng đáp:
“Thiếp thân đây là yêu ai yêu cả đường đi lối về.”
Đáp lại câu trả lời của ta, là biểu hiện ra sức của Triệu Lang.
10.
Thân thể Tần Nhược được cải thiện rõ rệt.
Triệu Lang rất vui vẻ.
Và rất biết ơn ta.
Ta cũng hài lòng với cách hắn trả ơn.
Trong lúc Tần Nhược chữa bệnh, hắn thường xuyên ngủ trong phòng ta.
Tần Nhược vẫn thường phái người tới mời, đơn giản là lấy cớ.
Tỷ như hôm nay, Thanh Lan nói là:
“Cô nương nói thuốc quá đắng, không chịu uống thuốc, chúng ta đều không có biện pháp, mời vương gia mau đi xem đi.”
Triệu Lang nghe xong, theo bản năng quay đầu nhìn ta.
Ta vẫn chỉ cười và nhìn hắn với nụ cười trên môi, nhưng không nói lời nào.
Ai mà không biết đây là cái cớ chứ.
Nhưng ta không giận.
Triệu Lang có lúc đi, có lúc ở lại, ta chưa bao giờ tức giận.
Điều này ngược lại làm cho hắn sinh ra áy náy với ta, cho nên bồi thường gấp bội.
Số lần đi càng ngày càng ít.
Huống hồ hôm nay không giống ngày xưa, hắn tự nhiên càng không có khả năng đi.
“Không uống thì không uống, thân thể là của nàng, một ngày không uống cũng không sao. Ngươi trở về đi.”
Sau khi Thanh Lan đi rồi, hắn ôm lấy ta, khẽ vuốt bụng ta, hết sức xúc động mà nói:
“Ninh nhi, nàng thật đúng là đại công thần của bổn vương!”
Vậy sao!
Nhưng trong nội dung cốt truyện kia, Thẩm Thị Nguyên đến chết cũng chưa từng có một đứa con trai hay một đứa con gái nào cả.
Hiện giờ, cuối cùng đã khác.
Mới cưới chưa đầy ba tháng, ta đã có thai.
11.
Phải biết rằng, con nối dõi hoàng tộc Triệu thị từ trước đến nay không có bao nhiêu.
Đương kim Thánh Thượng đã hơn năm mươi tuổi, cũng chỉ có hai vị hoàng tử.
Hoàng huynh của Triệu Lang, tuổi cũng không còn trẻ mà cũng chỉ có một nữ nhi.
Hôm nay ta mang thai, mang đến cho Triệu Lang, không chỉ đơn giản là một đứa bé.
Trong lúc hắn đắc ý, vô tình nói:
“Nếu là nhi tử, thì chính là hoàng trưởng tôn. Nếu là nữ nhi, bản vương cũng là người có con nối dõi sớm nhất, còn nhiều thời gian…”
Bởi vì thai này, Triệu Lang cùng ta không những ân ái có thừa, mà còn đối với ta cũng là thâm tình vô lượng.
Cái nhìn đó trong mắt hắn, sự quan tâm đó, chậc chậc.
Nếu đổi lại là người khác, khó nói sẽ không hãm sâu trong đó.
Nhưng ta chỉ cần nghĩ đến tỷ tỷ, liền bình tĩnh lại.
Sau đó, như thường lệ, ta vì Triệu Lang nạp hai thị thiếp.
Triệu Lang hơi từ chối, sau đó liền vui vẻ tiếp nhận.
Ha ha.
Dung mạo đẹp đẽ thanh tú, lại nhu nhược đáng thương, đây chính là hình mẫu hắn thích nhất.
Ta rất hiểu rõ.
Trong lúc nhất thời, kiều thê nhân hậu, mỹ thiếp trong lòng, trên triều đình lại lợi dụng Đỗ thần y lôi kéo được mấy vị đại thần trước đây không hề giao tiếp, Triệu Lang có thể nói là xuân phong đắc ý cực kỳ.
Nhưng nam nhân sự nghiệp đắc ý, khó tránh khỏi sẽ lạnh nhạt với người yêu.
Thân thể Tần Nhược dần tốt lên, cơ hội gặp Triệu Lang lại ít đi rất nhiều.
Hơn nữa ta còn có thai, hai thị thiếp xinh đẹp quyến rũ như vậy, thủ đoạn lung lạc nam nhân đa dạng chồng chất, Tần Nhược rõ ràng có chút sốt ruột.
Mặc dù tình cảm của Triệu Lang đối với Tần Nhược là thật, nhưng dù sao cho tới bây giờ, nàng ta vẫn chỉ là biểu muội.
Cho dù nàng thỉnh thoảng lấy đau đớn của mình chặn Triệu Lang vào trong phòng nàng thì thế nào.
Nàng vẫn chưa gả, nàng giữ Triệu Lang đến canh ba, lại không giữ được hắn đến bình minh.
Trừ phi, nàng không để ý danh tiết, cùng Triệu Lang Hành làm ra loại chuyện đó……
Trong kịch bản gốc, khi Tần Nhược bệnh chết, vẫn còn là “biểu muội” của vương phủ.
Khi nghe nói đêm qua Triệu Lang ở trong phòng Tần Nhược, ta thật sự kinh ngạc.
Với cái đầu óc như vậy, nếu không phải trong nguyên tác nàng chết sớm, chỉ sợ bạch nguyệt quang này đã sớm biến thành hạt cơm trắng rồi.
Ôi, cái đầu tặng không này, ta là nên nhặt hay là không nhặt đây?
12.
Buổi sáng, hai thị thiếp tới chỗ ta thỉnh an, Thanh Lan bấm giờ lại đây truyền lời, nói Triệu Lang không đến dùng bữa sáng.
Từ khi ta có thai, Triệu Lang quả thật thường cùng ta dùng bữa, nếu không đến, sẽ phái người thông báo một tiếng.
Sáng sớm hôm nay, Thanh Lan lại tới đây nói lời này, mọi người khó tránh khỏi phỏng đoán.
Nàng còn đĩnh đạc nói:
“Vương gia đêm qua nghỉ ở chỗ cô nương chúng ta, sáng nay phải bồi cô nương dùng bữa. Vương gia nói, xin Vương phi chớ đợi.”
Lúc nói chuyện, nàng ngẩng cao đầu, lông mày khóe mắt đều mang theo đắc ý.
Bộ dáng kia, sợ người khác không biết Tần Nhược đêm qua cùng Vương gia làm gì.
Nếu không phải biết đây là tác phong trước sau như một của chủ tớ các nàng, ta còn hoài nghi Thanh Lan bị ta mua chuộc.
Lúc ta cứu mạng Tần Nhược đã biết, nàng sớm muộn gì cũng vào vương phủ.
Nhưng ta không ngờ nàng lại thiếu kiên nhẫn như vậy, dùng phương thức ngu xuẩn như vậy để đạt được mục đích.
Ta thực sự lo lắng nếu tương lai “Chân ái” của Triệu Lang không xuất hiện, nàng có khi còn muốn hương tiêu ngọc vẫn.
Kỳ thật, ta cũng đoán được suy nghĩ của Tần Nhược.
Đơn giản là muốn khoe khoang một chút tình ý với Triệu Lang.
Lại chính là tuyên cáo, gạo sống đã nấu thành cơm, nàng vào vương phủ đã là chuyện ván đã đóng thuyền, ai cũng ngăn không được.
Nàng đắc chí trở thành nữ nhân của Triệu Lang.
Nhưng không biết mình sẽ mất đi át chủ bài lớn nhất.
Trong lòng nam nhân, vĩnh viễn không chiếm được mới là tốt nhất.