Vương Gia Ngốc Nghếch
Ngoại truyện
Mùa xuân đến rồi.
Ta phát hiện Tạ Chi Hứa và tân đế luôn cãi nhau.
Tân đế nghĩ đủ mọi cách để Tạ Chi Hứa đảm nhiệm chức vụ thực tế, còn Tạ Chi Hứa lại muốn du ngoạn khắp nơi.
Hai người cứ cãi nhau mãi, rất náo nhiệt.
“Có muốn thay hoàng đế chọn vài phi tần để làm đầy hậu cung không?”
Ta nằm nghiêng trên giường, đặt sách xuống, ngẩng đầu nhìn Tạ Chi Hứa đang ngồi trước bàn.
Hắn đang khắc trâm cài, con dao khắc trong tay khựng lại: “Nàng lo lắng cho hắn làm gì?”
“Tân đế chưa vững chân, cần phải thu nạp nữ quyến của các đại thần để củng cố triều đình.”
Tạ Chi Hứa nghe vậy thì khinh thường: “Một người nam nhân, nếu phải dựa vào nữ nhân mới có thể đứng vững trong triều đình thì thật vô dụng.”
Nói cũng có lý.
Đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, ta cau mày: “Vậy lúc trước chàng còn bày mưu ban hôn?”
Tạ Chi Hứa khẽ ho một tiếng, vành tai đỏ ửng.
Ta hơi nhướng mày, dường như hiểu ra điều gì đó, không hỏi thêm nữa.
Lật người nằm nghiêng, đột nhiên cảm thấy hông hơi cộm, đưa tay sờ, là hạt đậu phộng mừng ngày thành thân.
Những ngày trở về sau này, vẫn luôn là Tạ Chi Hứa ngủ trên chiếc giường này, quả nhiên là nam nhân thô lỗ, không thấy cộm chút nào.
Đang định ném xuống giường thì một bàn tay xương xương nắm lấy mu bàn tay ta.
Tạ Chi Hứa ôm lấy ta từ phía sau, một tay nghiền nát vỏ đậu phộng, ném hạt vào miệng.
Hắn lại một lần nữa cọ vào cổ ta: “Có lẽ là vì ngày cập kê đó, thoáng nhìn đã nhớ mãi không quên…”
Bị hắn cọ có chút ngứa, ta né tránh.
Hắn ôm lấy, giọng điệu tủi thân: “Ninh Ninh, lâu như vậy rồi…”
“Ừm?”
Ta ngẩng đầu nhìn hắn.
Hắn bị nhìn có chút ngượng ngùng, lại cọ tới: “Bản vương sống thế này gọi là gì chứ… nhạt nhẽo vô vị…”
Ta giật màn giường xuống: “Vậy thì nếm thử chút thịt thì sao?”