Vương Phi Bị Ruồng Bỏ
Chương 1
1.
“Tướng quân xuất chinh trở về, còn mang theo một nữ tử đang mang thai.”
Tiền viện tiếng pháo nổ vang, đang nghênh đón Nguyên Nghị Thần khải hoàn, còn bà mẫu đáng kính của ta lại lấy cớ ” Phụ nhân hậu trạch không nên gặp mặt ngoại nam.” mà sai ta ở lại Họa Sương Viện chờ.
Diệu Anh từ tiền viện chạy về, thở không ra hơi, thúc giục nói: “Tiểu thư, sao người không có phản ứng gì vậy?”
Ta dừng tay tính toán, ra vẻ cao thâm lắc đầu: “Hắn là tướng quân, vẫn là thừa ân hầu tôn quý, ta mắng không được, đánh cũng không lại, chi bằng tiết kiệm chút sức lực, kiếm thêm chút bạc.”
So với việc trượng phu nạp thiếp, ta thấy không có tiền mới là thứ đáng sợ nhất.
Ta là nữ nhi thương gia, gả cho Nguyên Nghị Thần coi như là gả cao, cha sợ ta chịu ấm ức, lúc thành thân đã cho ta mười hai của hàng mặt phố làm của hồi môn, nào là tiệm châu báu, cửa hàng vải vóc, tiệm phấn son, tửu lâu khách điếm, đủ cả, hàng năm thu lời rất khá.
Có bạc trong người, cuộc sống cũng không đến nỗi quá khó khăn.
Chỉ là người Nguyên phủ vẫn luôn coi thường xuất thân của ta, bà mẫu từng nói trước mặt mọi người rằng ta không ra gì, bụng cũng không biết cố gắng, hai năm rồi mà vẫn chưa khai chi tán diệp được cho Nguyên gia.
Nhưng bà ta rõ ràng biết, ngày đại hôn, Nguyên Nghị Thần phụng mệnh đi biên cương, chỉ vội vã vén khăn voan, đi một mạch hai năm, chỉ sợ giờ hắn còn chẳng nhớ ta trông thế nào.
Nếu là bụng ta không chịu thua kém, như vậy mới thật sự là nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được.
Gió thu hiu hiu, lá cây ngô đồng trong Họa Sương viện bắt đầu ngả vàng, lung lay sắp rụng.
Diệu Anh có phần hận sắt không thành thép, tự mình ngồi đối diện ta, cầm một quyển sổ sách, than thở: “Bạc người kiếm được đến tám đời cũng tiêu không hết, kiếm nhiều tiền như vậy để làm gì?”
Ta nghe xong, thấy rất có lý.
Chuyện đau khổ nhất đời người, chính là chết rồi mà tiền vẫn chưa tiêu hết.
Nghĩ đến số bạc ta vất vả kiếm được có thể sẽ rơi vào tay một đứa trẻ xui xẻo nào đó, ta lập tức đau lòng không chịu nổi, liền lấy ra từ trong hộp bạc mười vạn lượng ngân phiếu, đưa cho Diệu Anh: “Giúp ta mua đất ờ Tây Giao, mua được bao nhiêu thì mua.”
Tây Giao có hàng nghìn mẫu ruộng tốt, vốn là của một vị quan nào đó, nhưng nghe nói đứa con trai duy nhất của nhà đó đắc tội với Minh Vương, đền bù đến mức táng gia bại sản, thậm chí cả gia sản của tổ tiên cũng phải bán đi, mới bảo vệ được đứa con phá gia chi tử kia.
Mặc dù ta không thiếu tiền, nhưng đất đai thực sự không có nhiều, nếu chẳng may gặp phải thiên tai, có tiền còn không bằng có đất.
Tích trữ nhiều lương thực mới là chuyện chính đáng.
Diệu Anh hiển nhiên rất đồng tình với suy nghĩ của ta, tự động bỏ qua chuyện ở tiền viện, tiến đến trước mặt ta nịnh nọt: “Tiểu thư, đã mua rồi thì mua luôn cả rừng mơ ở Tây Sơn đi.”
Xuân về hoa nở, có thể ngắm hoa mơ, trời hơi nóng một chút, có thể ăn mơ tươi, ăn không hết cũng có thể đem đi bán, chắc chắn sẽ có lời.
Ta suy nghĩ một chút, thấy rất tốt, liền phất tay: “Được!”
Lúc tiêu tiền luôn thấy vui vẻ vô cùng, xem xong sổ sách, thấy lợi nhuận của cửa hàng lại tăng không ít, không khỏi cảm thán: “Tốc độ tiêu tiền chậm quá, thật là buồn mà.”
Diệu Anh mặt không biểu cảm.
Buổi chiều, nha hoàn ở tiền viện đến bẩm báo, nói là lão phu nhân mời ta qua dùng bữa.
Ta cố ý thay một bộ y phục, gấm mây quý giá mà không mất đi sự tao nhã, trâm vàng khảm đá quý ngũ sắc, vòng tay ngọc bích xanh biếc, tôn lên làn da trắng như tuyết của ta, kiều diễm vô cùng.
Ta như một con Khổng Tước phát ra ánh sáng chói lóa, kiêu sa lộng lẫy đi đến tiền viện, vừa nhìn thấy ta, nụ cười trên mặt bà mẫu liền biến thành ghét bỏ.
“Thẩm thị, đến chào muội muội ngươi đi.”
Ta nhìn lại, Nguyên Nghị Thần đã lâu không gặp đang đứng sau một nữ tử, bụng vẫn chưa thấy nhô lên, dáng vẻ e thẹn, má ửng hồng, tóc vàng khô, có vẻ hơi suy dinh dưỡng.
Cũng chẳng ra sao.
Nhưng Nguyên Nghị Thần lại rất để ý đến nàng ta, dường như sợ ta làm hại nàng, liền che chở nàng ở phía sau, làm ra vẻ bảo vệ hết mực.
Ta cười nói: “Đây chính là cô nương phu quân mang về, quả thực là… trong sáng.”
Khuôn mặt cô nương kia cứng đờ, suýt nữa thì khóc.
Nguyên Nghị Thần bỗng nảy sinh lòng thương yêu, lạnh lùng liếc nhìn ta: “Phu nhân sao lại muốn làm khó Nhược Nhi?”
2.
Mọi người xung quanh đều nhìn ta bằng ánh mắt giận dữ, nhưng rõ ràng ta chẳng làm gì cả.
Thậm chí có thể nói, ta mới là người bị hại.
Phu quân có con với người khác, còn ngang nhiên đem người ta về, mặc dù trên mặt không ai nói gì nhưng đến ngày mai, ta sẽ trở thành trò cười trong giới phu nhân.
Những chuyện này chẳng ai để ý, trong mắt họ, lúc này ta chỉ là một người đàn bà ghen tuông độc ác, đang bắt nạt cô nương đáng thương.
Hạ nhân có ý kiến chỉ có thể nhịn, nhưng bà mẫu sẽ không làm khó mình, liền quyết định: “Nhược Nhi đã mang thai hài tử của Nghị Thần, cũng không thể để nàng chịu ấm ức được, cứ nghênh vào phủ, tạm thời làm quý thiếp.”
Tạm thời?
Ta cười.
Nếu ngày nào đó Nhược Nhi sinh con trai, có phải còn phải nâng lên làm bình thê không? Hoặc thậm chí, bỏ ta, người chính thê này, để nhường chỗ cho nàng ta cũng không chừng.
Ta nhìn về phía Nguyên Nghị Thần, chỉ thấy hắn ta vẻ mặt tán đồng.
Cả gian phòng yên tĩnh đến nỗi có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Ta không nói gì, bưng chén trà lên uống một ngụm, hương thơm thanh mát lan tỏa trong miệng.
Đây là tuyết nha thượng hạng, cây trà nảy mầm trong tuyết, trước khi vào xuân, người nông dân bất chấp tuyết lớn để hái, mỗi lá trà đều là những búp non tươi ngon nhất.
Một lạng trà, ngàn lạng vàng.
Phụ thân ta đích thân mang đến, không được một lời khen, ngược lại còn bị bà mẫu trách móc là xa xỉ.
Nhưng bà ta cũng không ghét bỏ lá trà, hai năm uống hết mười mấy cân.
Thấy mọi người đều im lặng, Nhược Nhi có cảm giác tồn tại yếu ớt nhất không nhịn được lên tiếng: “Tỷ tỷ, ta biết tỷ không thích ta, nhưng ta và A Thần là thật lòng yêu nhau, xin tỷ đừng trách tội chúng ta.”
Nàng ta như một đóa tiểu Bạch hoa yếu ớt, gió thổi một cái là ngã.
Thế là, ta lại trở thành ác nhân, vô cớ chịu một đống ánh mắt khinh bỉ, chỉ tiếc là Diệu Anh không ở đây, nếu không thì nên để nàng học hỏi, người ta đây mới gọi là nữ tử!
“Nhược Nhi cô nương, nếu mẫu thân và phu quân đều thích ngươi, ta cũng không tiện nói gì, vậy thì nghe theo mẫu thân, làm thiếp đi.” Dù sao ta cũng không thể ngăn cản quyết định của hắn, chi bằng bán một ân tình: “Hiện tại Phong Linh viện còn trống, ta sẽ sai người dọn dẹp một chút, ngươi cứ ở đó đi.”
Phong Linh viện gần với Hòa Phong viện nơi Nguyên Nghị Thần ở nhất, cũng coi như là tác hợp cho người ta.
Đáng tiếc là Nguyên Nghị Thần không biết điều, vô tình từ chối: “Không cần, Nhược Nhi ở cùng ta.”
Đây quả thực là giẫm mặt mũi ta xuống mặt đất mà cọ xát.
Ta gượng cười, nhịn xuống xúc động muốn tạt nước trà vào mặt hắn: “Phu quân vui vẻ là được.”
Mục đích đạt được, ba người họ thở phào nhẹ nhõm, sai người bày tiệc.
Từng món ăn ngon vật lạ, sắc hương vị đều đủ cả, nhưng ta lại lười cầm đũa.
Nhược Nhi nhìn không chớp mắt, mắt sáng rực.
Nguyên Nghị Thần ân cần gắp thức ăn cho nàng ta, tình hắn ý thiếp, khiến người khác phải ghen tị.
Nhìn mà lòng ta như nhỏ máu.
Cá hoàng đới Đông Hải, hai trăm hai mươi lượng; vi cá hầm vàng, tám mươi lượng; canh ngũ xà, một trăm lượng; yến sào trong, hai trăm lượng.
“Vẫn là tay nghề của đầu bếp trong nhà tốt, nhi tử đã lâu không được ăn món ngon như vậy rồi.” Nguyên Nghị Thần ăn liền hai bát cơm, lại bảo người múc thêm bát thứ ba.
Bà mẫu thấy nhi tử ăn ngon miệng thì rất vui: “Con thích là được, ngày mai tiếp tục để nhà bếp làm cho con.”
Ngày mai còn làm?
Ta cười lạnh trong lòng, bà đúng là dám nghĩ.
Chưa nói đến tiền bạc, nhưng nguyên liệu này đều là những thứ tốt khó mà tìm được, ta đã tìm cả tháng mới miễn cưỡng tìm được những nguyên liệu này, vốn định làm tiệc mừng thọ cho cha ta.
Ông già nhà ta, không có sở thích gì khác, chỉ thích đồ ăn ngon.
Giờ thì hay rồi, một tháng trời, làm áo cưới cho người khác.
Nhược Nhi ăn đến nỗi miệng đầy mỡ, lão thái thái cũng có vẻ thấy hôm nay đồ ăn đặc biệt thơm ngon, cũng ăn thêm một bát canh.
Ta thở dài, tiền của ta!
3.
Nguyên Nghị Thần ở nhà nghỉ ngơi một ngày, liền đi vào triều, bệ hạ long nhan cực kỳ vui mừng, khen ngợi không ít, nhưng ban thưởng lại ít đến đáng thương.
Ngược lại là ta không hiểu sao lại được phong làm cáo mệnh.
Diệu Anh cũng mang về tin tốt, đất ở Tây Giao mặc dù có không ít người để mắt tới, nhưng không chịu nổi ta giàu có, đã lấy giá cao hơn hai phần mà mua được.
Hiện tại chính là mùa gieo trồng, đất ở Tây Giao chỉ có một nửa là ruộng đồng, một nửa còn lại bỏ hoang, thật là lãng phí.
Là thương nhân, đương nhiên phải tận dụng tối đa nguồn lực, gảy bàn tính, tính toán một chút, lại lấy ra một xấp ngân phiếu: “Một nửa đất còn lại dùng để xây tửu lâu và khách điếm, sửa một con đường, nối thẳng đến đỉnh Tây Sơn, ngươi hiểu ý ta chứ?”
Đây là kiến thức ta có được trước khi xuất giá, đó là ở Giang Nam, một vị cô nương ở dưới chân núi mở tửu lâu cùng khách điếm, lấy tên là “Nông gia lạc.” Lúc đầu, mọi người đều cười nhạo nàng, cho rằng nàng chắc chắn sẽ lỗ vốn.
Nhưng khi khách điếm xây xong, đúng lúc hoa đào trên núi nở rộ, du khách nườm nượp kéo đến, tửu lâu của nàng làm ăn phát đạt, kiếm được rất nhiều tiền.
Diệu Anh cũng từng thấy qua, đương nhiên hiểu rõ, ánh mắt nàng sáng lên, đề nghị: “Kinh thành thứ không thiếu nhất chính là người có tiền, không sợ quý, chỉ sợ không đủ quý. Chi bằng chúng ta học theo Nguyệt cô nương, làm cái gì mà chế độ thành viên, tiêu tiền càng nhiều thì cấp bậc càng cao, đến lúc đó chắc chắn sẽ có kẻ ngốc vung tiền như nước.”
Ta khen ngợi xoa đầu nàng, quả nhiên là từ nhỏ đã lớn lên cùng ta, chính là lương thiện, không kiếm tiền của người nghèo.
Ta giao việc này cho Diệu Anh, nàng hiểu rõ nhất những ngõ ngách trong đó, tuy tuổi còn nhỏ, nhưng thủ đoạn lại không tầm thường.
Đang nghĩ đến cảnh đống bạc trắng xóa sắp vào túi mình, đột nhiên có nha hoàn đến bẩm báo, Tạ cô nương đến.
Nhược Nhi tên thật là Tạ Nhược, là nữ nhi nhà nông ở biên cương, thường xuyên bị chiến tranh tàn phá, ăn không đủ no.
Nhưng nàng may mắn, gặp được Nguyên Nghị Thần, liền một bước lên mây.
Ta cũng không có ý kiến gì với nàng ta, trước kia ở trên thương trường, đủ loại yêu ma quỷ quái đều đã gặp qua, giới hạn cuối cùng cũng giảm xuống không ít.
Nàng đến tìm ta, vẫn là bộ dạng thẹn thùng, còn chưa mở miệng, mặt đã đỏ trước.
“Nhược Nhi cô nương, có chuyện gì cứ nói thẳng.” Ta vừa nói vừa nghịch bàn tính trong tay, hạt châu trên bàn tính đụng vào nhau kêu leng keng.
Đây là bàn tính được làm bằng vàng ròng, nhỏ nhắn lại tinh xảo, là lễ sinh thần năm ta mười tuổi được phụ thân tặng.
Tạ Nhược nhìn bàn tính, mắt sáng lên vẻ kỳ lạ: “Tỷ tỷ, phu quân để ta đến tìm tỷ bàn bạc… chuyện thành thân, tỷ cũng biết đấy, kéo dài càng lâu thì thân thể ta sẽ càng không tiện.”
Nói xong nàng ta nhìn xuống bụng mình.
Ta sửng sốt, cưới một tiểu thiếp thôi mà, còn muốn tổ chức linh đình hả?
Nhưng nhìn biểu cảm của Tạ Nhược, có vẻ như Nguyên Nghị Thần chính là có ý này.
Ta im lặng một lúc, chống trán, khó xử nói: “Nhược Nhi cô nương, trong phủ vẫn là mẫu thân đang làm chủ, ngươi tìm ta cũng vô dụng.”
Ta thực sự không lừa nàng, mọi chuyện lớn nhỏ trong Nguyên phủ đều do lão phu nhân quyết định, ta là cái thá gì chứ?
Nếu không phải vì tiền nhiều, chỉ sợ đã sớm bị đuổi ra khỏi cửa.
Tạ Nhược cúi đầu, không biết đang tính toán điều gì, sau đó đột nhiên đứng dậy, có chút lạnh nhạt nói: “Vậy Nhược Nhi không làm phiền tỷ tỷ nữa.”
Nha hoàn bên cạnh vội vàng đỡ lấy nàng ta, như thể chân nàng ta không tốt.
Ta vốn không để tâm đến chuyện này, cho đến tối, Nguyên Nghị Thần đến Họa Sương viện hỏi tội, nói là Tạ Nhược từ chỗ ta về thì bắt đầu đau bụng, suýt thì sảy thai.
Hắn khẳng định, là ta ghen tị với Tạ Nhược, muốn hại con của nàng.
Đây quả thực là họa từ trên trời rơi xuống, cả một buổi chiều ta đều ngồi xem sổ sách, lấy đâu ra thời gian đi hại nàng ta?
“Phu quân, ngươi cứ không tin tưởng thiếp đến vậy sao?”
Hắn mặt đầy chán ghét, oán hận nói: “Thẩm Hoài Trang, nếu Nhược Nhi xảy ra chuyện, ta sẽ không tha cho ngươi.”
Ta trong lòng lạnh lẽo, cười nói: “Phu quân đã cho rằng thiếp là kẻ lòng dạ rắn rết, vậy thì chúng ta chia tay, hòa ly đi.”
4.
Hôn sự của ta và Nguyên Nghị Thần vốn là một sai lầm, có thể nói, chúng ta vốn không có duyên, hoàn toàn là nhờ cha ta bỏ tiền ra.
Thừa An công mất sớm, trước khi Nguyên Nghị Thần quật khởi, Nguyên gia đã sa sút, chỉ còn lại một tước vị hão và một cái vỏ rỗng.
Còn cha ta, cảm thấy Nguyên Nghị Thần tuổi trẻ có chí tiến thủ, lại là người hiếu thuận, tương lai chắc chắn là một người chồng tốt, vì thế dốc sức ném tiền vào người hắn.
Hoàng thượng lệnh hắn trấn thủ biên cương, lương thảo không đủ, cha ta đưa; áo bông không ấm, cha ta đưa. Nếu không phải không được tự chế tạo vũ khí, chỉ sợ cha ta còn có thể đưa cả đao kiếm.
Cũng vì vậy, lão phu nhân mới hạ thấp cái đầu cao quý của bà, đồng ý hôn sự của ta và Nguyên Nghị Thần.