Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ
Chương 49: Thương mai vào điện
Mai phi thấy Hạ Thừa Tướng ở trước mặt Hoàng Thái hậu nổi giận, trong lòng liên biết không ổn, vội nói: “Nha đầu này biết cái gì chứ?
Nàng ta đi theo bên cạnh Thương Mai, tự nhiên nói Liên Thị tốt, càng sẽ giúp Liên Thị nói chuyện, còn nguyên nhân hủy hôn lại càng vô lý.”
Hoàng Hậu nhàn nhạt hỏi: “Vô lý như nào?”
Hoàng hậu thật ra không có đủ kiên nhẫn ở đây dây dưa với bọn họ, tức giận đùng đùng thì muốn xử lý tốt chuyện này, sau đó cùng Hạ Thương Mai bắt đầu nói chuyện, nhưng khi nàng ta nhìn thấy Mai phi luôn nói chuyện thay Thừa Tướng, nàng ta liên cảnh giác.
Chuyện này không có đơn giản như thế.
Con người của Mai phi nàng ta biết, thuộc kiểu người rảnh rỗi, bình thường ai câu xin nàng ta nói cái gì, nàng ta cơ bản đều mặc kệ.
Nể tình họ hàng, nàng ta hôm nay đến giúp Thừa Tướng có thể hiểu, nhưng lấy con người của nàng ta, không thể giống như hôm nay tận tâm như thế, trừ phi nàng ta nhận được rất nhiều lợi lộc.
Không sai, Mai phi là một kẻ rất tham tiền.
Phải tốn một số tiền lớn mua chuộc Mai phi, vậy thì, hôm nay không đơn giản chỉ đến thỉnh tội như bề ngoài đã thể hiện.
Hoàng hậu mưu toan nhiều năm, đối với tình cảnh trước mắt tự nhiên rất nhanh phân tích ra.
Vừa rồi Mộ Dung Khanh nói bên ngoài có tin đồn Hạ Thương Mai bị đánh nhốt vào trong ngục, Hạ Thương Mai bị đánh tống vào trong ngục, nguyên nhân duy nhất gây ra chính là hủy hôn.
Hạ Thừa Tướng vì chuyện này mà đến, hơn nữa mở miệng là Liên Thị, nói bà ta vô cùng độc ác, muốn để Liên Thị làm kẻ thế tội.
Nhưng, tại sao muốn tìm người thế tội? Hoàng thất không ai hỏi tội bọn họ, tại sao bọn họ muốn đến thỉnh tội? Bởi vì ông ta biết Hạ Thương Mai vô tội, người khơi ra chuyện này là ông ta và thị thiếp này, cho nên, ông ta nhất định muốn tìm một kẻ đứng sau sai khiến để gánh tất cả tội danh này, bọn họ trước tiên vu khống người khác, trước khi hoàng thất hỏi tội Tướng phủ thì đẩy cho Liên Thị.
Sau đó một mũi tên trúng hai viên đan, mượn tay của nàng ta, trừ đi Liên Thị.
Hoàng hậu không phải người ngu ngốc, trừ đi Liên Thị sao? Bây giờ ai dám ra tay chứ?
Liên Thị nổi danh thiên hạ, ngay cả năm đó Hoàng thượng cũng từng thưởng thức bà ta, bao nhiêu người trong tay hiện này còn giữ bức họa của bà ta như bảo bối mà cất giấu? Bà ta là đệ nhất đại tài nữ của bổn triều, người theo đuổi bà ta quá nửa là học tử, học giả, văn nhân là kẻ khó đắc tội nhất, một kiểu chỗ nào cũng nhúng tay vào, giết người vô hình.
Văn nhân thì thôi đi, ngay cả văn võ bá quan đương triều, người có lòng cung kính đối với Liên Thị cũng có, một khi Liên Thị chết ở trong tay nàng ta, nghĩ thôi cũng biết là hậu quả gì, Thái tử sẽ nhận được kết cục gì?
Hoàng hậu tin, Hạ Thừa Tướng chỉ muốn đẩy Liên Thị ra, nhưng, thật sự muốn mượn tay của nàng ta trừ đi Liên Thị, lại là Mai phi.
Bởi vì, Tam hoàng tử của Mai phi, hiện nay đã 13 tuổi rồi, chỉ đợi tròn 16 tuổi thì có thể phong Vương.
Chỉ cần Thái tử vì nàng ta giết Liên Thị mà bị triêu thân và dân chúng phế truất, con trai của nàng ta rất có khả năng được phong làm Thái tử.
Cho nên, một mũi tên trúng hai con nhãn không phải Hạ Thừa Tướng, mà là Mai phi, vừa nhận được thù lao của Hạ Thừa Tướng, vừa có thể dọn đường cho con trai của mình.
Trong cung từng bước đều rét lạnh lòng người, ngay cả Thương Mai cũng không ngờ đi đến mức này.
Mai phi rốt cuộc là hiểu Hoàng hậu, thấy thần sắc điềm nhiên của nàng ta, ánh mắt rét lạnh, không tức giận như lúc bình thường, trong lòng liền có tính toán, nhưng, đây quả thật là một cơ hội tốt, cho nên, nàng ta biết không nên nói thêm nữa, nhưng lại không nhịn được thấy có chút may mắn: “Con người của Liên Thị, thân thiếp thật sự rất rõ, bởi vì mấy năm nay, nàng ta cũng thường vào cung thỉnh an thân thiếp, nhớ lúc đó thân thiếp vẫn ở tân vị, có một lần nàng ta vào cung thỉnh an thân thiếp, khi châm trà, một cung nữ làm đổ trà ướt bức tranh nàng ta vẽ, nàng ta liên phẫn nộ, mặt mày tức tối đó thân thiếp hiện nay còn nhớ rất rõ, rất dữ tợn, quá khác biệt với dương mặt dịu dàng thường thấy, hơn nữa nàng ta còn kêu thân thiếp lôi cung nữ ra ngoài đánh chết, cung nữ này cũng là người thần thiếp tin tưởng nhất, làm việc rất tận tâm, đánh cũng không lỡ, chứ đừng nói là đánh chết, thân thiếp kêu cung nữ này ra ngoài sau đó an ủi Liên Thị vài câu bỏ qua chuyện này, nhưng từ chuyện này có thể nhìn ra, phẩm hạnh của con người Liên Thị là tàn ác cỡ nào.”
Tâm thái may mắn này của nàng ta là hướng tới Hoàng Thái hậu, bởi vì nàng ta biết Hoàng Thái hậu sẽ không dễ dàng trách phạt chúng nô tỳ, nghe nói Liên Thị vì làm đổ ly trà mà muốn đánh chết cung nữ, nhất định sẽ bất mãn rất lớn đối với Liên Thị.
Quả nhiên, Hoàng Thái hậu nghe thấy lời Mai phi nói, lập tức nổi giận: “Lại có người ác độc như này sao? Nàng ta chẳng qua chỉ là tài tình xuất chúng một chút, mà dám bá đạo lộng hành như thế?”
Hoàng hậu nhất thời cũng không có lời đối lại, bởi vì chuyện Mai phi nói nàng ta không biết là thật hay giả, đối với nhân phân con người của Liên Thị, nàng ta thật sự không rõ.
Nếu như là thật, nàng ta phản bác, ngược lại sẽ thua Mai phi, tiếp theo cũng sẽ bị mai phi chiếm thế thượng phong, bị nàng ta dắt mũi mà đi.
Đáy mắt của Nguyệt Nhung phu nhân xuất hiện nụ cười đắc ý, trước đó lời Mai phi nương nương nói chỉ là lời đồn, hiện nay chuyện xảy ra ở trong cung của Mai phi, tóm lại cũng có thể lấy được lòng tin của Hoàng Thái hậu rồi chứ?
Xem Hoàng Thái hậu còn có thể nói cái gì!
Thương Mai cuối cùng không nhịn được nữa, cất bước đi vào trong.
Hạ Thừa Tướng và Nguyệt Nhung phu nhân nhìn thấy cô thì đều sửng sốt.
Không phải nói bị nhốt trong ngục rồi sao? Tại sao lại xuất hiện ở đây? Hơn nữa, nhìn khí sắc của cô, dường như hai ngày qua sống rất tốt.
Mai phi cũng hơi ngẩn người, chẳng lẽ tin tức sai lệch?
Thương Mai đi đến trước mặt Hoàng Thái hậu, quỳ xuống, ngước gương mắt ương ngạnh tinh khiết: “Thương Mai tham kiến Hoàng Thái hậu.”
Hoàng Thái hậu thấy cô đi vào, bỗng đổi sang một nụ cười, cười híp mắt nói: “Mau đứng lên đi.”
Thương Mai đứng dậy, tia sắc lạnh nơi đáy mắt thu lại, nói: “Thái hậu xin hãy trách tội, thân nữ không được lệnh truyền vào đã tự ý xông vào.
Hoàng Thái hậu không để tâm khoát tay: “Không sao, ngươi đến vừa đúng lúc, ai gia cũng đang muốn kêu người truyên ngươi đến”
Thái độ của Hoàng Thái hậu hoàn toàn khiến Hạ Thừa Tướng và Nguyệt Nhung phu nhân kinh hãi, sao lại như thế? Hoàng Thái hậu
không tức giận chuyện cô hủy hôn sao? Không thể, cho dù Hoàng Thái hậu tin cô là bị ép, cũng không thể không trách tội cô, bởi vì quả thật là
cô ở trước mặt bách quan nói hủy hôn.
Thương Mai nhún người, sau đó ngoảnh đầu nhìn Hạ Thừa Tướng, đau thương nơi đáy mắt khiến người ta không thể phán đoán, Hạ Thừa Tướng dưới ánh mắt bức người này, vậy mà vô thức tránh né, không dám nhìn.
Sự kinh hãi trong lòng của ông ta chưa dừng lại thì lại xuất hiện cảm giác sửng sốt mới, ông ta phát hiện, đứa con gái không được mình sủng ái này thật sự đã thay đổi rất nhiều.
Không, có lẽ không nên dùng sự thay đổi để hình dung, quả thật giống như biến thành một người khác.
Thương Mai giọng nói khàn khàn hỏi: “Phụ thân, nữ nhi chỉ hỏi người một câu, ở trong lòng phụ thân, mẫu thân thật sự giống như những lời mà người hay Mai phi nương nương nói hay sao?”
Hạ Thừa Tướng bực tức trong lòng, ông ta tức giận Thương Mai, cũng bực chính mình, vậy mà suýt nữa bị cô dọa.
Ông ta ngước mắt, lạnh lùng nói: “Ngươi cảm thấy lời phu nhân nói hay lời Mai phi nương nương nói, có nửa câu không thật sao?”
Đáy mắt Thương Mai vụt qua sự mỉa mai, sau đón nhún người với Mai phi: “Vừa rồi Mai phi nương nương nói một ví dụ của nhiều năm trước, chứng minh mẫu thân của ta tâm địa độc ác, tâm tính tàn bạo, thân nữ muốn hỏi nương nương một câu, có thể gọi cung nữ đó đến đây, thân nữ có vài câu muốn hỏi bà ta”
Nàng ta đi theo bên cạnh Thương Mai, tự nhiên nói Liên Thị tốt, càng sẽ giúp Liên Thị nói chuyện, còn nguyên nhân hủy hôn lại càng vô lý.”
Hoàng Hậu nhàn nhạt hỏi: “Vô lý như nào?”
Hoàng hậu thật ra không có đủ kiên nhẫn ở đây dây dưa với bọn họ, tức giận đùng đùng thì muốn xử lý tốt chuyện này, sau đó cùng Hạ Thương Mai bắt đầu nói chuyện, nhưng khi nàng ta nhìn thấy Mai phi luôn nói chuyện thay Thừa Tướng, nàng ta liên cảnh giác.
Chuyện này không có đơn giản như thế.
Con người của Mai phi nàng ta biết, thuộc kiểu người rảnh rỗi, bình thường ai câu xin nàng ta nói cái gì, nàng ta cơ bản đều mặc kệ.
Nể tình họ hàng, nàng ta hôm nay đến giúp Thừa Tướng có thể hiểu, nhưng lấy con người của nàng ta, không thể giống như hôm nay tận tâm như thế, trừ phi nàng ta nhận được rất nhiều lợi lộc.
Không sai, Mai phi là một kẻ rất tham tiền.
Phải tốn một số tiền lớn mua chuộc Mai phi, vậy thì, hôm nay không đơn giản chỉ đến thỉnh tội như bề ngoài đã thể hiện.
Hoàng hậu mưu toan nhiều năm, đối với tình cảnh trước mắt tự nhiên rất nhanh phân tích ra.
Vừa rồi Mộ Dung Khanh nói bên ngoài có tin đồn Hạ Thương Mai bị đánh nhốt vào trong ngục, Hạ Thương Mai bị đánh tống vào trong ngục, nguyên nhân duy nhất gây ra chính là hủy hôn.
Hạ Thừa Tướng vì chuyện này mà đến, hơn nữa mở miệng là Liên Thị, nói bà ta vô cùng độc ác, muốn để Liên Thị làm kẻ thế tội.
Nhưng, tại sao muốn tìm người thế tội? Hoàng thất không ai hỏi tội bọn họ, tại sao bọn họ muốn đến thỉnh tội? Bởi vì ông ta biết Hạ Thương Mai vô tội, người khơi ra chuyện này là ông ta và thị thiếp này, cho nên, ông ta nhất định muốn tìm một kẻ đứng sau sai khiến để gánh tất cả tội danh này, bọn họ trước tiên vu khống người khác, trước khi hoàng thất hỏi tội Tướng phủ thì đẩy cho Liên Thị.
Sau đó một mũi tên trúng hai viên đan, mượn tay của nàng ta, trừ đi Liên Thị.
Hoàng hậu không phải người ngu ngốc, trừ đi Liên Thị sao? Bây giờ ai dám ra tay chứ?
Liên Thị nổi danh thiên hạ, ngay cả năm đó Hoàng thượng cũng từng thưởng thức bà ta, bao nhiêu người trong tay hiện này còn giữ bức họa của bà ta như bảo bối mà cất giấu? Bà ta là đệ nhất đại tài nữ của bổn triều, người theo đuổi bà ta quá nửa là học tử, học giả, văn nhân là kẻ khó đắc tội nhất, một kiểu chỗ nào cũng nhúng tay vào, giết người vô hình.
Văn nhân thì thôi đi, ngay cả văn võ bá quan đương triều, người có lòng cung kính đối với Liên Thị cũng có, một khi Liên Thị chết ở trong tay nàng ta, nghĩ thôi cũng biết là hậu quả gì, Thái tử sẽ nhận được kết cục gì?
Hoàng hậu tin, Hạ Thừa Tướng chỉ muốn đẩy Liên Thị ra, nhưng, thật sự muốn mượn tay của nàng ta trừ đi Liên Thị, lại là Mai phi.
Bởi vì, Tam hoàng tử của Mai phi, hiện nay đã 13 tuổi rồi, chỉ đợi tròn 16 tuổi thì có thể phong Vương.
Chỉ cần Thái tử vì nàng ta giết Liên Thị mà bị triêu thân và dân chúng phế truất, con trai của nàng ta rất có khả năng được phong làm Thái tử.
Cho nên, một mũi tên trúng hai con nhãn không phải Hạ Thừa Tướng, mà là Mai phi, vừa nhận được thù lao của Hạ Thừa Tướng, vừa có thể dọn đường cho con trai của mình.
Trong cung từng bước đều rét lạnh lòng người, ngay cả Thương Mai cũng không ngờ đi đến mức này.
Mai phi rốt cuộc là hiểu Hoàng hậu, thấy thần sắc điềm nhiên của nàng ta, ánh mắt rét lạnh, không tức giận như lúc bình thường, trong lòng liền có tính toán, nhưng, đây quả thật là một cơ hội tốt, cho nên, nàng ta biết không nên nói thêm nữa, nhưng lại không nhịn được thấy có chút may mắn: “Con người của Liên Thị, thân thiếp thật sự rất rõ, bởi vì mấy năm nay, nàng ta cũng thường vào cung thỉnh an thân thiếp, nhớ lúc đó thân thiếp vẫn ở tân vị, có một lần nàng ta vào cung thỉnh an thân thiếp, khi châm trà, một cung nữ làm đổ trà ướt bức tranh nàng ta vẽ, nàng ta liên phẫn nộ, mặt mày tức tối đó thân thiếp hiện nay còn nhớ rất rõ, rất dữ tợn, quá khác biệt với dương mặt dịu dàng thường thấy, hơn nữa nàng ta còn kêu thân thiếp lôi cung nữ ra ngoài đánh chết, cung nữ này cũng là người thần thiếp tin tưởng nhất, làm việc rất tận tâm, đánh cũng không lỡ, chứ đừng nói là đánh chết, thân thiếp kêu cung nữ này ra ngoài sau đó an ủi Liên Thị vài câu bỏ qua chuyện này, nhưng từ chuyện này có thể nhìn ra, phẩm hạnh của con người Liên Thị là tàn ác cỡ nào.”
Tâm thái may mắn này của nàng ta là hướng tới Hoàng Thái hậu, bởi vì nàng ta biết Hoàng Thái hậu sẽ không dễ dàng trách phạt chúng nô tỳ, nghe nói Liên Thị vì làm đổ ly trà mà muốn đánh chết cung nữ, nhất định sẽ bất mãn rất lớn đối với Liên Thị.
Quả nhiên, Hoàng Thái hậu nghe thấy lời Mai phi nói, lập tức nổi giận: “Lại có người ác độc như này sao? Nàng ta chẳng qua chỉ là tài tình xuất chúng một chút, mà dám bá đạo lộng hành như thế?”
Hoàng hậu nhất thời cũng không có lời đối lại, bởi vì chuyện Mai phi nói nàng ta không biết là thật hay giả, đối với nhân phân con người của Liên Thị, nàng ta thật sự không rõ.
Nếu như là thật, nàng ta phản bác, ngược lại sẽ thua Mai phi, tiếp theo cũng sẽ bị mai phi chiếm thế thượng phong, bị nàng ta dắt mũi mà đi.
Đáy mắt của Nguyệt Nhung phu nhân xuất hiện nụ cười đắc ý, trước đó lời Mai phi nương nương nói chỉ là lời đồn, hiện nay chuyện xảy ra ở trong cung của Mai phi, tóm lại cũng có thể lấy được lòng tin của Hoàng Thái hậu rồi chứ?
Xem Hoàng Thái hậu còn có thể nói cái gì!
Thương Mai cuối cùng không nhịn được nữa, cất bước đi vào trong.
Hạ Thừa Tướng và Nguyệt Nhung phu nhân nhìn thấy cô thì đều sửng sốt.
Không phải nói bị nhốt trong ngục rồi sao? Tại sao lại xuất hiện ở đây? Hơn nữa, nhìn khí sắc của cô, dường như hai ngày qua sống rất tốt.
Mai phi cũng hơi ngẩn người, chẳng lẽ tin tức sai lệch?
Thương Mai đi đến trước mặt Hoàng Thái hậu, quỳ xuống, ngước gương mắt ương ngạnh tinh khiết: “Thương Mai tham kiến Hoàng Thái hậu.”
Hoàng Thái hậu thấy cô đi vào, bỗng đổi sang một nụ cười, cười híp mắt nói: “Mau đứng lên đi.”
Thương Mai đứng dậy, tia sắc lạnh nơi đáy mắt thu lại, nói: “Thái hậu xin hãy trách tội, thân nữ không được lệnh truyền vào đã tự ý xông vào.
Hoàng Thái hậu không để tâm khoát tay: “Không sao, ngươi đến vừa đúng lúc, ai gia cũng đang muốn kêu người truyên ngươi đến”
Thái độ của Hoàng Thái hậu hoàn toàn khiến Hạ Thừa Tướng và Nguyệt Nhung phu nhân kinh hãi, sao lại như thế? Hoàng Thái hậu
không tức giận chuyện cô hủy hôn sao? Không thể, cho dù Hoàng Thái hậu tin cô là bị ép, cũng không thể không trách tội cô, bởi vì quả thật là
cô ở trước mặt bách quan nói hủy hôn.
Thương Mai nhún người, sau đó ngoảnh đầu nhìn Hạ Thừa Tướng, đau thương nơi đáy mắt khiến người ta không thể phán đoán, Hạ Thừa Tướng dưới ánh mắt bức người này, vậy mà vô thức tránh né, không dám nhìn.
Sự kinh hãi trong lòng của ông ta chưa dừng lại thì lại xuất hiện cảm giác sửng sốt mới, ông ta phát hiện, đứa con gái không được mình sủng ái này thật sự đã thay đổi rất nhiều.
Không, có lẽ không nên dùng sự thay đổi để hình dung, quả thật giống như biến thành một người khác.
Thương Mai giọng nói khàn khàn hỏi: “Phụ thân, nữ nhi chỉ hỏi người một câu, ở trong lòng phụ thân, mẫu thân thật sự giống như những lời mà người hay Mai phi nương nương nói hay sao?”
Hạ Thừa Tướng bực tức trong lòng, ông ta tức giận Thương Mai, cũng bực chính mình, vậy mà suýt nữa bị cô dọa.
Ông ta ngước mắt, lạnh lùng nói: “Ngươi cảm thấy lời phu nhân nói hay lời Mai phi nương nương nói, có nửa câu không thật sao?”
Đáy mắt Thương Mai vụt qua sự mỉa mai, sau đón nhún người với Mai phi: “Vừa rồi Mai phi nương nương nói một ví dụ của nhiều năm trước, chứng minh mẫu thân của ta tâm địa độc ác, tâm tính tàn bạo, thân nữ muốn hỏi nương nương một câu, có thể gọi cung nữ đó đến đây, thân nữ có vài câu muốn hỏi bà ta”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương