Vượng Tài
Chương 4
Đầu tiên đầu c.hó giống như bóng bay dần xẹp xuống, kế tiếp là hai chân trước..
Đậu mòe không phải nó muốn bò ra ngoài đó chứ!
Tôi nén chặt tiếng thét chói tai đang nghẹn ở cổ họng, toàn thân căng cứng đến mức khẽ run lên.
“Roẹt——”
Một tiếng rách nghe thật kêu vang lên, da lưng của con c.hó xuất hiện một cái lỗ.
Một bàn tay đen khô đét vươn ra.
Trên ngón tay dài có đệm thịt trông giống tay người mà cũng giống chân c.hó. Nó dùng tay mò mẫm khắp nơi, lại từ trong cơ thể móc ra một cây kim.
Kh.âu lại từng chút từng chút vết rách trên d.a lưng, tận đến khi nhồi mình hoàn toàn vào trong đó. Sau một thời gian ngắn điều chỉnh lại, nó đã khoác lên lớp d.a này lần nữa.
Thuốc lá ở chân nó gần như đã cháy hết, Vượng Tài rít thêm hai hơi sau đó đứng lên chuẩn bị đi về phòng ngủ.
“Ting ting.”
Chiếc điện thoại bên cạnh gối tôi đột nhiên rung lên, không biết nửa đêm rồi mà cái APP trời đánh nào lại gửi thông báo nữa.
Ánh mắt không nghe lời nhìn chếch sang hai phân, chờ khi nhìn lại đã thấy Vượng Tài đứng đối diện.
Đôi mắt chó giống như thuỷ tinh không thể nhìn ra được cảm xúc gì.
“Được rồi.”
Nó nói xong rồi hài lòng thè lưỡi ra đi về phía tôi. Thân thể mập mạp đáng yêu lông xù xù ban đầu giờ nhìn lại chỉ thấy vô cùng kinh tởm.
Mỗi bước của nó đều khiến thịt béo núc ních trên người nó lắc lư, nó từng bước đi đến trước mặt tôi, không ngừng lặp lại mấy chữ “Được rồi”.
Tôi mở to mắt không dám động đậy dù chỉ một chút, xong lại giả vờ nhắm mắt lại nên chỉ mong nó đừng phát hiện ra.
Vượng Tài khựng lại ở trước mặt tôi sau đó khom xuống. Nó nhìn tôi chằm chằm lè lưỡi ra hà hơi đợt này đến đợt khác.
Nước miếng nhớp nháp nhiễu xuống mặt tôi, tôi đột nhiên nhớ tới lời đại sư, con quái vật này sẽ không phải thật là thứ biến thái chứ?
Tôi rợn tóc gáy, cả người căng chặt chỉ muốn chạy, nhưng không đợi tôi phản ứng lại thì một cái lưỡi lớn đỏ tươi đã liếm lên trên mặt tôi.
Không được, không thể kinh động nó được.
Tôi nắm chặt chăn trên người chịu sự giày vò chờ đợi nó rời đi, đợi khoảng một phút, khi tôi sắp bị nước miếng làm nghẹn chết thì rốt cuộc Vượng Tài cũng rời đi.
Nó nằm sấp bên cạnh tôi rồi bắt đầu lục lọi chiếc balo mà tôi mang đi khách sạn, sau khi tìm được một bộ nội y của tôi nó mới cảm thấy hài lòng trở về phòng ngủ.
Sau khi chắc chắn nó đã rời đi, tôi xoay người lại thở hổn hển từng cơn.
Một đêm không ngủ, đến rạng rạng mới mơ màng ngủ được một chút.
“A!”
Sau khi nghe thấy hét kinh hãi, tôi giật mình ngã khỏi ghế sô pha.
“Xảy ra chuyện gì?!”
Tôi hoảng hốt nhìn dáo dác xung quanh, chỉ thấy Bạch Quý sắc mặt xanh mét.
Quầng mắt anh ta thâm còn hơn gấu trúc, chắc hẳn là bừng tỉnh sau cơn ác mộng. Sau khi Bạch Quý nhìn xung quanh rồi thấy tôi, anh ta lại tiếp tục hoảng sợ.
“Sao cô lại tiều tuỵ vậy?”
Tôi vò cái đầu tổ quạ của tôi, nhớ đến sự việc hãi hùng khiếp vía đêm qua. Bạch Quý còn định nói thêm gì nữa nhưng tôi chỉ chỉ phía phòng ngủ.
Sau đó chúng tôi bắt taxi, nhanh chóng đến nhà đại sư bàn bạc. Lúc xe băng băng trên đường, hai chúng tôi đều ngáp ngắn ngáp dài. Bạch Quý che mắt lại, nói với chất giọng khàn khàn:
“Phòng khám thú cưng mà nửa năm trước cô đưa Vượng Tài đến phẫu thuật sau tai nạn xe cộ còn mở cửa không?”
Tôi lắc đầu.
“Nói đến cũng rất kỳ lạ, điều trị xong thì nó cũng đóng cửa luôn.”
Bạch Quý dường như đang suy tư gì đó.
“Có phải tiếp đó hỏi thăm bệnh tình đều thông qua nhắn tin trên WeChat hay không?”
8.
Sau khi nghe câu này, tôi lập tức hồi phục tinh thần.
“Sao anh lại biết?”
“Có phải anh gắn camera ở nhà tôi không? Sao cái gì cũng biết?”
Bạch Quý cười khổ, nhìn tôi với vẻ mặt phức tạp.
“Cô không hỏi xem đêm qua tôi đã mơ thấy gì sao?”
Trong nhà đại sư, Bạch Quý kể ra toàn bộ những chuyện mình mơ thấy.
Tôi há hốc miệng, kinh ngạc đến mức thất thần hồi lâu.
“Ý của anh là phòng khám đóng cửa bởi vì bác sĩ đã ch.ết?”
Bạch Quý gật đầu còn tôi thì lắc đầu nguầy nguậy.
“Không đúng, sau đó bác sĩ vẫn trả lời tôi cơ mà!”
Anh ta không nói thêm nữa chỉ lo uống trà của mình.
Đại sư rót cho tôi tách trà rồi đưa qua đây.
“Nhưng tóm lại là chưa gặp lại lần nào phải không?”
Cảnh trong mà Bạch Quý thấy chính là dưới góc nhìn của Vượng Tài.
Lúc ấy nó bị thương nặng do tai nạn xe cộ, rồi chuyện gì đã xảy ra khi nó được đưa vào phòng phẫu thuật?
Vượng Tài nằm trên giường bệnh thì thấy một con chó lông xù cực lớn đang đi đến sau bàn mổ, đột nhiên trên lưng con chó xù đó bị rách ra một lỗ. Vượng Tài muốn chạy trốn nhưng hoàn toàn không thể động đậy chỉ có thể trơ mắt nhìn mọi chuyện xảy ra.
Từ chỗ vết rách trên lưng con chó đó, một con q.uái vật gầy rộc bò ra. Nó có làn da đen bóng khuôn mặt giống chó nhưng lại có thân thể giống con người.
Người bác sĩ đang cầm d.ao m.ổ bỗng ngã đùng xuống đất, trên người nhanh chóng mọc ra l.ông tơ rậm rạp. Sau vài phút, người bác sĩ đã biến thành một cái thây khô đầy l.ông tơ.
Con quái vật lấy từ trong da ra một nắm trứng ấu tr.ùng rồi nhét vào miệng người bác sĩ.
Mới có mấy giây mà cơ thể người bác sĩ đã nhanh chóng khô quắt lại. Con quái vật dùng dao mổ c.ắt lớp da ng.ười.
Sau đó g.ân người đã qua xử lý trở thành chỉ luồn qua kim, khâu như khâu búp bê, cũng giống như vết khâu trên d.a của Vượng Tài.
Còn những thứ còn dư lại tính cả Vượng Tài cũng sẽ dùng trứng ấu tr.ùng xử lý hết.
Tôi cảm thấy ớn lạnh một trận.
Không ngờ rằng tôi thật sự sống chung với một thứ như vậy tận nửa năm!
Vượng Tài tội nghiệp của tôi thế mà lại ch.ết thảm như vậy.
“Nhưng tại sao nó lại làm đủ thứ hết vậy?”
Tôi cảm thấy không hợp lý lắm.
“Rõ ràng trực tiếp vào trong d.a chó thay d.a người thì thuận tiện hơn mà.”
Bạch Quý suy nghĩ rồi nói.
“Bởi vì nó muốn d.a người nhưng cũng cần hình dáng bên ngoài của một con chó.”
Đại sự nói chêm vào: “Đúng vậy, con quái vật này khiến tôi nhớ đến một vài chuyện.”
Ông ấy cười khà khà, bưng ra một đĩa điểm tâm ngọt.
“Hai người đã từng nghe thuật pháp biến con ng.ười thành chó chưa?”
Ông ấy nhấm nháp điểm tâm, chậm rãi nói.
“Lột d.a ra sau đó dùng thảo dược với d.a chó đắp lên chỗ đau, dần dà người này sẽ biến thành c.hó.”
Bạch Quý đột nhiên nghĩ đến điều gì đó.
“Vậy nên đây là một con c.hó đang muốn dùng phương pháp này để biến thành n.gười?”
Tôi lắc đầu rồi mỉm cười.
“Tôi thấy không phải mà ngược lại là ng.ười muốn biến thành ng.ười.”
Đại sư hết nhìn tôi rồi lại nhìn Bạch Quý, sau đó gật đầu với tôi.
“Cô nhóc, lần này cô đoán đúng rồi!”
Nhìn Bạch Quý ngu ngơ, trong lòng tôi dâng lên một cảm giác tự hào khó tả.
“Bởi vì điều kiện tất yếu của một con quái vật là phải biết lột da ch.ó cùng với phương pháp biến ng.ười thành ch.ó, mà việc này chỉ có con người mới có thể làm được.”
“Nhưng bề ngoài lại trông như con chó nên đó chính là ng.ười bị phương pháp đó biến thành ch.ó.”
Bạch Quý hơi trừng mắt kinh ngạc, xong mỉm cười rồi uống trà.
Đại sư đỡ hông chầm chậm đứng dậy, từ trên giá sách lấy ra một chồng sách.
“Hiện tại đã biết mục đích của con quái vật, giờ chỉ cần tìm ra nguồn gốc của nó.”
Ông ấy đưa cho chúng tôi một tờ giấy, dựa vào những thứ thấy được mấy ngày nay, tôi với Bạch Quý đã vẽ ra một bức chân dung của con quái vật đó.
Đúng lúc tôi xoa tay chuẩn bị lật sách thì đại sư vỗ nhẹ bả vai tôi.
“Trở về đi, cô còn phải trông chừng nó.”
Tôi nghẹn một tiếng, đang định nói chuyện thì thấy trong mắt Bạch Quý hiện lên một tia kinh ngạc.
Nhìn vào tấm gương đồng, tôi như ch.ết trân, khuôn mặt tối qua bị con quái vật liếm lên giờ đã mọc đầy lông trắng.
9.
Tôi che mặt vội chạy về nhà.
Nào ngờ đến lúc vừa mới mở cửa nhà ra lập tức đụng phải Vượng Tài đang “đứng” đó. Tôi sững người giây lát xong cũng nhanh chóng phản ứng lại.
“Vượng Tài mày đâu rồi?”
Tôi xoa đôi mắt lần mò khắp nơi.
“Hôm nay tự dưng trên mặt mọc lông tùm lum, hiện tại không nhìn thấy gì nữa.”
Sau một hồi yên lặng ngắn ngủi, bên tai vang lên tiếng chạy bì bạch của Vượng Tài.
“Gâu gâu gâu!”
Tôi như thường lệ cười hì hì xoa đầu nó nhưng chỉ là nụ cười đó sượng cứng mà thôi.
Sau khi ngồi lên sô pha, tôi nhanh chóng tìm dao cạo c.ạo hết lông trên mặt. Hiện tại con quái vật chắc đã nghi ngờ, trong nhà cũng không an toàn nữa.
Nhưng nếu bây giờ tôi rời đi, con quái vật động sá.t tâm thì chắc tôi sẽ không sớm thì muộn biến thành thây khô l.ông dài.
Có thể để Bạch Quý với đại sư biết tình hình của tôi nhưng lại không làm con quái vật nghi ngờ…
Trong phòng livestream, khu bình luận liên tục đổi mới.
【Nghiên Nghiên đã lâu không phát livestream rồi!】
【Đúng vậy đó tôi rất nhớ cô với Vượng Tài!】
【 Ha ha ha ha ha Vượng Tài lại béo! 】
Nhìn màn hình điện thoại, sắc mặt của tôi càng lúc càng khó coi.
Vượng Tài lại béo, chỉ sợ trứng ấu tr.ùng trong cơ thể lại tăng thêm, đây cũng không phải tin tốt gì cho cam.
“Đã lâu không gặp mọi người, hôm nay chủ đề livestream vẫn là reaction nha!”
Khu bình luận lại sôi nổi lên.
【Muốn nhìn giả chết lừa chó cơ!】
【Đúng đó Nghiên Nghiên, tụi em muốn xem giả chết lừa chó!】
Tôi nhìn chằm chằm màn hình, mồ hôi lạnh nhiễu xuống từng giọt từng giọt.
Giả ch.ết lừa chó, chỉ sợ làm thêm lần nữa tôi thật sự phải ch.ết thật!
Tôi đành vờ như không nhìn thấy không nghe thấy, thân thể cứng đờ ôm lấy Vượng Tài xem video trai đẹp gái xinh.
Trạng thái hôm nay của Vượng Tài rất lạ, nó nhìn trai đẹp gái xinh nhưng chẳng thèm phản ứng mà ngược lại lại nhìn tôi đăm đăm.
Tôi chăm chú nhìn màn hình, thỉnh thoảng lại cười một hai tiếng.
Nhưng trên thực tế trong lòng tôi đều là khi nào Bạch Quý mới có thể tìm được lai lịch con quái vật này đây.
Bởi vì livestream quá nhàm chán thêm cả tôi không thường trả lời người xem nên số người xem livestream cũng nhanh chóng giảm xuống.
Nhưng tôi hoàn toàn không quan tâm, trong tình huống hiện tại có thể phát livestream thì mọi thứ vẫn còn ổn.
“Sột soạt——”
Tôi ôm Vượng Tài nhìn về phía màn hình, bỗng trên người vang lên âm thanh kỳ quái. Tôi lặng lẽ lấy tay sờ lên phía sau lưng Vượng Tài.
Vốn tôi muốn cho nó đi xuống nhưng lại sờ đến một thứ thật khó tả.
Vết kh.âu trên lưng Vượng Tài bị nứt toạc, lúc ấn xuống có cảm giác sột soạt.
Là trứng ấu trùng.
Cơ thể tôi cứng đờ, tự cảm thấy mình cách cái ch.ết đã không còn xa nữa.
Không biết từ lúc nào bình luận đã bắt đầu đổi mới liên tục.
【Nhanh nhìn xem mặt chủ phòng kìa! 】
【Chuyện gì đang xảy ra? Sao lại mọc lô.ng thế này?!】
【Mọe ơi, đây là filter sao, đáng sợ vãi!】