Vượt phó bản kiếm tiền phần 27: Ma Sói tại cổ trấn - Ngoại truyện
Cập nhật lúc: 2025-07-11 22:33:45
Ngoại truyện 1
Sảnh game.
Hệ thống hiếm khi vui vẻ: [Trò chơi kết thúc, ván ai sống sót!]
Ta đau đớn, tỉnh dậy ở một góc.
Vừa mở mắt , thấy Nguyễn Hiểu Ngữ chống nạnh, tức giận lôi từng chơi qua.
"Trương Tam ?"
"Khốn kiếp! Tên khốn ?"
Lộc Văn Sinh điên cuồng tính toán gì đó về .
Vừa tính toán, ngơ ngác.
.
"Cái gì? Bát súp đó là do Lý Khả Ái nấu?"
"Lý Khả Ái, và ngươi đội trời chung!!"
Đoan Mộc Thanh che cổ, mắt ngấn lệ:
"Thần Ẩn ca, mặc dù g.i.ế.c em... nhưng em vẫn cực kỳ yêu !"
Từ trong "Trận chiến bảo vệ Lam Thành", nhóc Thần Ẩn cứu, nhóc mù quáng yêu thích và sùng bái Thần Ẩn.
Còn --
Căn bản kịp hồi tưởng những tình yêu và g.i.ế.c chóc trong game.
Bởi vì đột nhiên nhớ mục đích phó bản !!
——Ta là vì lấy lông phượng hoàng hồi sinh trong kho báu Kỳ Lân, để hồi sinh Đát Kỷ!
Ta quên bẵng chuyện !
Điều c.h.ế.t nhất là, hệ thống nhắc nhở , còn tin nó!
Phòng VIP.
Tạ Đường hồi tưởng chuyện xảy trong phó bản.
Mỹ thiếu niên tiên đỏ mặt, nhưng nhanh chìm phiền não.
"............... Phải giải thích với cô thế nào đây? Tại đối xử với cô như ?"
Anh bực bội gãi tường, ngón tay trắng lạnh thon dài cong , run rẩy, "Tính cách của thật tệ!"
Đột nhiên!
Phượng Ngọc Sâm từ ghế sofa tối om thò đầu .
"Giải thích? Giải thích cái gì? Giải thích với ai?"
Tổng tài phe phẩy quạt ngọc, nhún vai bình luận: "Tính cách đúng là tệ, lạnh lùng, kiêu ngạo, độc lai độc vãng."
Nói xong, tám chuyện hỏi: "Cậu chọc giận Xuân Nhật Anh ?"
"Có cần khuyên giải hòa giải cho hai ?"
Đáp , là tiếng đóng cửa rầm một cái.
Ngoại truyện 2
Đèn Hoa Trấn, đêm tối buông xuống.
Phòng hạng nhất của khách điếm Long Môn bao giờ mở cửa đón khách.
Lúc , tiểu nhị mặt ếch cầm đèn hoa cửa phòng .
Anh bất đắc dĩ :
"Thật ngu ngốc! Nhiều khách như mà ăn một ai?"
Con quái vật trong phòng ẩn nấp trong bóng tối, ánh sáng đèn hoa chỉ chiếu sáng đôi giày thêu chân nó.
Tiểu nhị trách móc:
"Kén ăn! Cho dù vị nữ khách đó thơm mềm xinh nhất... ngươi ăn cô cũng chọn đúng thời cơ chứ?"
"Lúc cô ở trong bếp, ngươi nên tay! Bỏ lỡ thì hát Tây Bắc Phong ."
Đôi giày thêu phát tiếng ư ử.
Tiểu nhị dịu giọng, an ủi:
"Không ."
"Đợt khách tiếp theo sẽ đến nhanh thôi~"
Ngoại truyện 3
Kho báu Kỳ Lân, châu báu lộng lẫy.
Sau khi các chơi rời hết, Cát Kim Nha ôm đứa bé lén lút chui .
Kho báu là di động, hôm nay ở Đèn Hoa Trấn, ngày mai sẽ .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/vuot-pho-ban-kiem-tien-phan-27-ma-soi-tai-co-tran-yujg/ngoai-truyen.html.]
Cát Kim Nha nửa đời đều mong nhớ kho báu Kỳ Lân, khi kho báu nhất định một ngày nào đó sẽ xuất hiện ở Đèn Hoa Trấn, ông liền ký kết khế ước cả đời rời , trở thành chủ tiệm đèn hoa.
——Vĩnh viễn, vĩnh viễn canh giữ ở đây, chờ đợi chơi đến.
Nghe , trong kho báu Kỳ Lân vô châu báu, đá điểm kim, lông phượng hoàng hồi sinh, thuốc hối hận... thậm chí cả Ngọc Bội Song Ngư nổi tiếng cũng từ nơi xuất hiện.
Nhìn thấy một phòng ánh sáng tiên, Cát Kim Nha vui mừng khôn xiết! Hận thể nhảy múa tại chỗ!
Ông đặt đứa bé lên tấm lụa mềm, xoa xoa tay, từ chỗ đến chỗ , về phía xa hơn nữa, đến mức mắt kịp, một đôi mắt đủ dùng.
Ông sờ cái , cân nhắc cái .
Ông vì hạnh phúc, cũng vì sốt ruột.
——Nhiều như ! Làm mang đây?
Lúc , ông trông thấy dòng chữ vàng lơ lửng giữa trung——
[Chỉ một thể mang châu báu.]
[Chỉ thể lấy một vật.]
[Kho báu Kỳ Lân, sẽ biến mất ngay khi ngươi bước khỏi cửa lớn.]
Câu đầu tiên là , nếu một nhóm xông , chỉ một thể mang bảo vật.
Câu thứ hai là , chỉ thể mang một thứ.
Câu thứ ba, thì triệt tiêu khả năng .
Cát Kim Nha vuốt râu, than thở: "Đáng tiếc quá."
" mang một thứ cũng , vẫn hơn là gì!"
"Lão tử canh giữ ở chỗ quỷ nửa đời , cuối cùng cũng đợi cơ hội chọn bảo vật~ hê hê!"
Ông thận trọng vô cùng.
Từ sáng sớm, chọn đến tối.
Sờ cái , cân nhắc cái .
Cầm lên cái gì cũng nỡ buông tay, thấy đều chiếm của riêng.
Cuối cùng, ông vẫn chọn đá điểm kim! Ông yêu thích nhất vẫn là tiền của!
Trường sinh bất lão, cũng bằng lăn lộn trong núi vàng biển bạc một phen!
Cát Kim Nha trân trọng dùng hai tay nâng đá điểm kim lên, nhấc chân định .
Đột nhiên--
Một tiếng của trẻ con vang lên.
Ồ đúng , ông suýt nữa quên mất, đứa bé đó vẫn đang ngủ tấm lụa mềm.
Lúc tỉnh dậy, chắc chắn là đói , cho nó b.ú sữa.
Ông vội vàng đầu ôm đứa bé lên, khi bước , thạch thất phát tiếng nổ ầm ầm, suýt nữa một khối ngọc lớn rơi trúng!
[Chỉ thể lấy một vật.]
Ông ôm đứa bé lên, cầm đá điểm kim, là hai vật!!
.....
Cát Kim Nha lúc mồ hôi đầm đìa.
Ông do dự, từ từ đặt đứa bé xuống.
Quả nhiên, khi ngoài, thạch thất còn tấn công ông nữa.
Ông nắm chặt đá điểm kim, bước những bước lớn, nhanh chóng rời khỏi nơi thị phi .
mà, tiếng của đứa bé vang lên nữa.
Ông bịt tai , ! Nhanh nhanh !
đứa bé đó to... ông mới đặt tên cho đứa bé là Cát Phát Tài.
Giằng xé mấy .
Suy sụp mấy .
"Ôi!!--"
Kim Nha vỗ trán một cái, bước nhanh trở .
Ông ôm đứa bé lên.
Lại mạnh mẽ ném đá điểm kim xa, khiến nó biến mất trong biển châu báu, khó tìm !
Sợ bản hối hận, ông chạy nhanh hơn bất cứ lúc nào.
Cực nhanh, cực nhanh.
Cuối cùng, bóng dáng ông khuất làn sương hoàng hôn.
Kho báu Kỳ Lân ngay lập tức biến mất.
Ngày hôm đó, Cát Kim Nha vứt bỏ ngàn vàng.
- Hết -