VƯU VẬT - CHƯƠNG 8
Cập nhật lúc: 2025-07-10 22:30:26
Mà , như mong , mặt đổi sắc, thành thạo leo lên vai Thái tử.
Vài tháng , mang thai, rõ cha đứa bé là ai.
Thế tử giận đến tím mặt, túm lấy áo đại phu chất vấn:「Không nào cũng uống thuốc tránh thai ?」
Đại phu liên tục vái lạy cúi đầu:「Cô nương là thể chất cực kỳ dễ thụ thai, thuốc tránh thai khó tránh khỏi mất tác dụng.」
「Cực kỳ dễ thụ thai?」Thế tử giận quá hóa , nâng cằm lên, tà ác ,「Hương Hương, nàng xem, nàng trời sinh là để cho đàn ông chơi ?」
Đứa con trong bụng , bọn họ đều ghét bỏ, đều .
Bọn họ sai mang đến thuốc phá thai.
Người tới nha , mà là một bà tử hung thần ác sát.
Bà tử đặt mạnh bát thuốc xuống bàn:「Cô nương, uống !」
Có một loại khí thế nếu uống, bà hàng vạn cách đổ bát thuốc bụng .
Ta cần bà uy hiếp, bưng bát lên, ngửa đầu uống cạn.
Thuốc nhanh phát tác.
Chắc là sợ phá sạch, dược tính mạnh, ôm bụng đau đến c.h.ế.t sống .
Máu chảy đầm đìa từ của , nhuộm đỏ cả giường.
Cơn đau kịch liệt khiến run rẩy cả .
Ta cuộn trong chăn, từ đầu đến cuối, hề kêu một tiếng.
Thế tử và Thái tử tới từ lúc nào. Hai cùng bên giường .
Ta ngẩng khuôn mặt trắng bệch lên, mồ hôi lạnh khiến ướt đẫm, giống như một đóa hồng trắng rút cạn máu.
「Hương Hương, đừng trách bọn nhẫn tâm.」Giọng điệu hai bọn họ thương tiếc, hiếm thấy chút áy náy.
Ta lắc đầu, khổ sở:「Nô gia từng vọng niệm, chỉ mượn bóng quý nhân, một góc để an … Bát thuốc phá thai , cho dù là nha mang tới, Hương Hương cũng cam nguyện uống.」
11
Có lẽ vì chút áy náy đó, mà nhiều thuốc bổ đưa tới viện của như nước chảy.
Thế tử và Thái tử cũng theo đúng quy củ, hằng ngày ngoài đến thăm , chuyện gì quá phận khác.
Dường như thật sự nghỉ ngơi cho .
thể cảm nhận rõ ràng đang héo tàn…
Một , tỉnh từ cơn ác mộng, một bóng cao lớn bên giường .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/vuu-vat/chuong-8.html.]
Ta nghiêng đầu , thấy khuôn mặt chó sói cắn đến mức biến dạng .
Chỉ là một tên thú nô xí, phận thấp kém, Thái tử và Thế tử hề để mắt, mặc cho giữ bên , hộ vệ.
Sợ hãi cái thẳng thừng của , Phạm Bưu vội cúi đầu.
「Cô nương.」
Giọng còn trong trẻo như , chút khàn đục như tiếng sỏi đá ma sát, tai, trong lòng thấy chua xót, ngứa ngáy.
Hắn gọi tên , im lặng một lúc lâu, mới trầm giọng hỏi câu đó.
Hắn hỏi :「Cô nương, cô còn trốn ?」
Ta nhớ tới lâu đây, khi thuyền đến Kinh Sư, boong thuyền lộng gió, ỷ sự mệt mỏi mơ hồ một đêm ngủ, xa xứ.
Lúc đó, , ở bên cạnh Nhị công tử là an nhất.
Vật đổi dời.
Sự an ngày đó trở thành một câu chuyện .
Hắn hình như cũng hối hận …
Mắt ngấn nước.
Phạm Bưu thấy , thể đột nhiên căng cứng:「Cô nương, tiểu nhân nhất định sẽ tìm cách đưa cô rời , rời khỏi Thế tử phủ, đến nơi cô nương .」
Ta khẽ , lau giọt nước mắt lăn má, nhẹ nhàng lắc đầu.
「Ta nữa ~」Ta bình tĩnh với Phạm Bưu,「Đừng buồn vì , lựa chọn ban đầu của ngươi sai, nữ tử như , thế đơn lực bạc, nếu tùy tiện ngoài, cho dù ngươi bảo vệ, kết cục nhất… chắc cũng thoát khỏi phận bọn địa chủ lưu manh bắt nhục.」
「Huống chi… bọn họ một là Thế tử, một là Thái tử, nếu quyết tâm bắt , cho dù chắp cánh cũng khó thoát.」
Có lẽ, con thuyền tới Kinh Sư đó, một cơ hội chạy trốn.
… bây giờ đến chạy trốn, quá muộn …
Cơ thể dưỡng suốt hai tháng, cuối cùng mới nhận chẩn đoán " khỏe hẳn" từ đại phu.
Đêm đó, Thế tử vội vàng động phòng với .
「Nhịn c.h.ế.t mất thôi! Hương Hương, mấy ngày nay, gia vì nàng mà giữ trong sạch, nàng đền đáp cho gia thật .」
Hầu hạ xong Thế tử, đến Thái tử.
「Từ khi dính tiểu yêu tinh nhà nàng, cô mỹ nhân khác chỉ thấy vô vị! Hương Hương, nàng bỏ bùa cô ?」