Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Xác Nhận Mắc Bệnh Nan Y, Tôi Ép Buộc Yêu Kẻ Thù Truyền Kiếp - Chương 2

Cập nhật lúc: 2025-07-11 22:22:14

05

Trước khi , còn để cho Phó Tuấn một bức thư tuyệt mệnh.

Trong đó rằng sắp chết , bảo đừng so đo với , cũng đừng tìm nữa.

Không biết Phó Tuấn tin , nhưng đã bay nước ngoài ngay trong đêm.

Vì sợ chạm mặt Phó Tuấn, suốt hai năm về nước.

Lần trở về là bất đắc dĩ.

Công ty nhà xảy vấn đề, cha – ông già đáng thương – vì lo lắng mà tóc bạc trông thấy.

Tôi giúp gì nhiều, thứ duy nhất thể giúp là chuyện liên hôn.

Cha do dự, ông đối tượng liên hôn lần chắc chắn sẽ thích.

Ông chịu ấm ức.

Vì công ty, quyết định liều mạng.

Tôi đã chuẩn tinh thần, rằng tới thể là một lão tổng béo phì, ly hôn, con đàn cháu đống.

Kết quả, xuất hiện khiến mắt tối sầm .

Người đó , cũng già.

là Phó Tuấn.

Còn đáng sợ hơn cả lão già béo phì.

Gặp Phó Tuấn, chột đến mức chân mềm nhũn.

vẫn cố gắng chống đỡ, lên đóng cửa phòng .

Hai năm qua, Phó Tuấn như biến thành một con khác.

Hắn còn độc miệng như , ngược trở nên trầm mặc lạ thường, chẳng một lời.

Không biết đã trải qua chuyện gì, mà cũng chẳng quan tâm.

sự im lặng quỷ dị khiến khó chịu.

Nghĩ đến chuyện năm đó dù cũng là ép buộc , cúi đầu, lấy hết can đảm mở lời xin .

“Ngày đó là nhất thời nông nổi, xin .”

Phó Tuấn vẫn im lặng, chỉ dùng đôi mắt đen sâu thẳm lạnh lùng chằm chằm , như thể xuyên thấu cả linh hồn .

Tôi ý tứ trong ánh mắt đó.

Hắn tha thứ cho .

Không , còn kế hoạch B.

Tôi hạ giọng tiếp tục :

“Anh tha thứ cũng , nhưng nếu định giết , thể đừng làm mặt khác ?”

“Chúng là con cháu Giang Thành, vẫn cần giữ thể diện.”

“Hoặc cho chút thời gian, tự giải quyết cũng .”

Ít nhất cũng thể chết ngay tại đây.

Cha mẹ còn đang ở phòng bên cạnh.

Nếu Phó Tuấn gây chuyện sang đó, mất mặt đến mức chỉ tìm chỗ chôn .

Thà chết còn hơn.

Một lúc lâu , Phó Tuấn đột nhiên tiến gần, bóp chặt cằm , buộc ngẩng đầu đối diện với .

Giọng lạnh băng, mang theo hàn ý khiến run rẩy:

“Tối nay cô mà một câu, xem như thua.”

06

Nghe thấy lời của Phó Tuấn, chẳng hề bất ngờ.

Tôi biết rõ con Phó Tuấn lòng hẹp hòi, tính cách nhỏ nhen, thù tất báo.

Hắn từ nhỏ đã như .

Quả nhiên từng năm trôi qua, vẫn chẳng thay đổi bao nhiêu.

Chuyện đã qua lâu như thế mà vẫn còn ghi hận.

là một kẻ hẹp hòi.

Hơn nữa, biết chuyện liên hôn lần cũng là cố ý để trả thù .

Thật sự quá độc ác.

Tôi bắt đầu thấy sợ.

Sợ Phó Tuấn sẽ trả thù .

chẳng còn cách nào khác, chuyện đã đồng ý thì thể đổi ý.

Vì cha mẹ, đành nghiến răng tìm cách đối phó.

Một lúc lâu , thử dò xét, nhẹ giọng hỏi:

“Phó Tuấn, vẫn còn giận ?”

Phó Tuấn khẽ hừ lạnh, giọng điệu thản nhiên:

“Giận cô thì ích gì.”

Miệng thì giận, nhưng vẫn chịu buông tay .

Tôi cảm thấy đúng là kẻ miệng cứng lòng mềm, ngoài mặt thì tỏ để ý.

Rõ ràng giận đến sôi máu nhưng chịu thừa nhận.

Tôi hạ giọng, cố tình tỏ yếu thế:

“Nếu giận nữa, thể thả ? Tôi đau.”

Nghe , Phó Tuấn cúi mắt , giọng vẫn mấy dễ chịu:

“Yếu đuối.”

Tuy miệng , nhưng vẫn buông tay.

“Đi thôi.”

Phó Tuấn đã bước đến cửa, lúc mới phản ứng .

Hắn đang bảo cùng .

Thấy mãi nhúc nhích, đầu, nhướng mày, giọng mang theo chút mất kiên nhẫn:

“Không thì cần mời ?”

Tôi vội vàng đuổi theo, nhưng trong lòng phục, miệng vẫn nhỏ giọng mỉa mai:

“Đâu dám phiền .”

Tôi theo Phó Tuấn bước ngoài, gặp cha mẹ và mẹ cũng đang .

Mẹ của Phó Tuấn còn nắm tay mẹ , tươi :

“Nhìn xem, hai đứa trẻ thật xứng đôi.”

“Phải đó, từ nhỏ đã thấy hai đứa hợp.”

Trong lòng thầm thở dài, nhưng dám để lộ ngoài.

Đột nhiên, Phó Tuấn đưa tay nắm lấy tay .

Tôi nghiêng đầu trừng mắt .

dửng dưng, như thể nhận thấy ánh mắt của .

Không còn cách nào, vì bên cạnh còn lớn, chỉ thể để nắm tay, mặt nở nụ giả tạo, làm vẻ tình cảm.

Thật , cả hai chúng đều âm thầm dùng lực.

Như thể bóp nát tay đối phương.

Không biết Phó Tuấn đau , nhưng lòng bàn tay đau đến mức tê dại.

, mặt vẫn giữ nguyên nụ .

Cuối cùng, khi đã thoát khỏi tầm mắt của cha mẹ, và Phó Tuấn đồng thời buông tay .

Động tác vô cùng ăn ý, giống như đã hẹn .

Có thể thấy chúng chán ghét đến mức nào.

07

Dù cả hai chúng đều tình nguyện, nhưng hôn lễ vẫn diễn như bình thường.

Đêm tân hôn hôm .

Phó Tuấn đưa cho một viên thuốc.

Tôi sững .

Không ngờ chỉ mấy năm ngắn ngủi mà Phó Tuấn đã như .

Không biết mấy năm nay đã trải qua chuyện gì.

chắc chắn hề nhàn rỗi.

Tôi ghét bỏ bẩn, dứt khoát mở miệng châm chọc:

“Không thì đừng cố ép làm gì.”

“Còn uống thuốc, thật mất mặt.”

Phó Tuấn dường như chọc giận.

Hắn đó, đáy mắt đầy sự mất kiên nhẫn, lạnh :

“Tôi , chẳng lẽ cô biết?”

“Nếu nhớ lầm, năm đó luôn kêu gào nổi là ai ? Chẳng ?”

Hắn nhắc tới chuyện , mặt lập tức nóng bừng.

Có chút khó xử.

Đây là lần đầu tiên kể từ khi tái ngộ, chúng nhắc đến quá khứ.

Hóa chỉ còn nhớ, ngay cả Phó Tuấn cũng quên.

Thật sự quá hổ.

Tôi cố kéo khóe môi, định dùng tình cảm để hòa giải:

“Chuyện năm đó, ai cũng nỗi khổ riêng. Tôi hy vọng đừng trách .”

“Cũng đừng nhắc nữa.”

Phó Tuấn cụp mắt , gần như cố chấp hỏi :

“Cô nỗi khổ?”

“Nói xem cô nỗi khổ gì, thấy nỗi khổ lớn nhất của cô chính là chơi đến chết .”

Những lời thô tục cực kỳ ngang ngược.

Trong phút chốc khiến á khẩu.

Tôi há miệng định phản bác, nhưng cuối cùng lời.

Đôi mắt của Phó Tuấn là kiểu mắt đào hoa tiêu chuẩn, con ngươi màu hổ phách, ai cũng vẻ dịu dàng.

lúc , ánh mắt hề chút dục vọng nào, chỉ là oán trách và buộc tội.

Khiến trông như một kẻ phụ bạc chịu trách nhiệm.

cũng chút áy náy, nên tiếp tục chủ đề .

Tôi hắng giọng, quyết định đổi đề tài:

“Anh đang cầm cái gì ?”

Phó Tuấn hít sâu một , dường như đang đè nén cảm xúc.

Một lát , mở miệng lần nữa, giọng điệu đã trở bình thản, còn chút cảm xúc kịch liệt nào .

“Thuốc độc.”

“Loại uống là chết ngay.”

Tôi tất nhiên tin lời dối của .

Nhìn đầy nghi ngờ, ánh mắt chăm chú của , kéo tay , cầm tay ăn viên thuốc đó.

Quả nhiên thuốc độc, mà là kẹo.

Hương vị kẹo quen thuộc đến mức khiến nhớ một vài chuyện cũ.

Tôi bỗng nhớ đến cảnh khi Phó Tuấn bế về phòng.

Tôi kéo cà vạt của , ghé sát tai khẽ :

“Chút nữa khi phòng, thể tiện tay khóa cửa ? Tôi chóng mặt, để phá phòng tân hôn.”

Lúc đó Phó Tuấn lạnh lùng , đáp .

Tôi lặng lẽ buông tay khỏi cà vạt , cũng thêm gì nữa.

Phó Tuấn cũng đến để trả thù , thể lời chứ.

khi về đến phòng, vẫn tiện tay khóa cửa.

Tôi chỉ nghĩ cũng ghét khác phá phòng tân hôn mà thôi.

bây giờ đưa kẹo.

Điều khiến nhất thời biết gì.

Hương vị kẹo thật quen thuộc.

Quen thuộc đến mức làm nhớ về những chuyện của ngày xưa.

Loading...