Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Xác Nhận Mắc Bệnh Nan Y, Tôi Ép Buộc Yêu Kẻ Thù Truyền Kiếp - Chương 4

Cập nhật lúc: 2025-07-11 22:22:16

13

Đầu óc rối tung như một mớ bùn nhão.

Hoàn hỗn loạn.

Tôi thậm chí biết rốt cuộc là Phó Tuấn và Lương Ninh đang cùng trả thù .

Hay là khi kết hôn, Phó Tuấn đã ngoại tình.

dù là cái nào, cũng khó mà chấp nhận nổi.

Thông tin quá nhiều, khiến nhất thời kịp phản ứng.

Phó Tuấn thấy Lương Ninh dường như cũng chút bất ngờ.

Người luôn trấn tĩnh như hiếm khi để lộ cảm xúc dao động.

Cũng đúng, ai mà dao động khi “ngoại tình” đến mức gặp ngay chính thất.

Bạn thân nắm chặt tay .

Tôi lắc đầu hiệu .

Ít nhất thể làm ầm lên ở đây.

Nếu gây chuyện tại đây, sẽ trở thành trò trong suốt mười năm họp lớp tiếp theo.

Như quá mất mặt.

Tôi tuyệt đối để chuyện đó xảy .

Tôi gì, chỉ gắt gao chằm chằm Phó Tuấn, bỏ sót bất kỳ biểu cảm nào mặt .

lúc nghĩ rằng Phó Tuấn sẽ giả vờ như thấy , đột nhiên cất tiếng gọi tên .

“Triệu Nhiên?”

Tôi đáp.

Cũng biết nên gì.

Lương Ninh bỗng mở miệng, giọng điệu thân mật gọi tên Phó Tuấn.

“Anh đến .”

Tôi tức đến bật .

Hai họ cạnh trông thật xứng đôi, thế nào cũng giống một cặp tình nhân.

Vậy là gì đây?

thừa ?

Tôi giận dữ Phó Tuấn, kìm mà chất vấn:

“Anh đến đón cô về nhà ?”

Phó Tuấn nhíu mày, giọng điệu mang theo vài phần khó hiểu:

“Sao cô về nhà chúng ?”

Biểu cảm của Lương Ninh thoáng chút hổ, nhưng nhanh chóng lấy nụ , nhẹ nhàng giải thích:

“Chắc mọi hiểu lầm , Phó Tuấn chỉ là bạn .”

“Bạn trai đang đường, sắp tới .”

Tôi vẫn đang suy nghĩ xem câu nào của họ là thật, câu nào là giả.

Phó Tuấn nhướng mày , lạnh lùng lên tiếng:

“Còn qua đây, bế cô ?”

Dĩ nhiên để bế.

Để tránh trở thành đề tài bàn tán của mọi , kéo tay bạn thân, cùng Phó Tuấn rời .

14

Trên đường về, bầu khí trong xe trở nên vô cùng kỳ lạ.

Ba chúng ai mở miệng một lời.

Cho đến khi bạn thân nhận một cuộc gọi báo thức, giữa đường liền xuống xe.

Chỉ còn và Phó Tuấn, sự gượng gạo càng thêm nặng nề.

Cho đến khi về đến nhà, và Phó Tuấn vẫn trao một câu nào.

Buổi tối, cùng một chiếc giường.

Tôi nghĩ, cuối cùng cũng nên chuyện với một lần.

Tôi xoay , đối diện với Phó Tuấn.

Hắn nhắm mắt, trông như đã ngủ.

Tôi khẽ gọi tên .

Phó Tuấn mở mắt .

Tôi biết ngay thể ngủ nhanh như thế.

“Sao ?”

“Anh thích Lương Ninh ?”

Phó Tuấn trả lời ngay, mà hỏi ngược :

“Hỏi cái làm gì?”

Tôi để né tránh, tiếp tục truy hỏi:

“Trả lời đã.”

Lần Phó Tuấn đáp nhanh, giọng lạnh lẽo cần suy nghĩ:

“Không thích.”

Tôi thở phào nhẹ nhõm, thì tiếp với giọng nhàn nhạt:

“Tôi thích, nhưng .”

Tim bỗng trống rỗng, một cảm giác khó chịu khó hiểu dâng lên.

Thật , thể hiểu nổi hành động của Phó Tuấn.

Chỉ vì trả thù mà bỏ lỡ cơ hội ở bên thích, chẳng quá lãng phí ?

Nghĩ , cũng hỏi thắc mắc trong lòng:

“Anh thích, còn đồng ý liên hôn với ?”

Phó Tuấn dùng đôi mắt màu hổ phách chằm chằm , như thấu mọi suy nghĩ của .

Lát lâu , giọng trầm thấp vang lên:

“Triệu Nhiên, cô xem vì ?”

Ban đầu chắc chắn làm là để trả thù , nhưng ánh mắt của Phó Tuấn, bắt đầu do dự.

Cứ cảm thấy mọi chuyện đơn giản như nghĩ.

Một suy đoán lạ lẫm chợt lóe lên trong đầu .

chỉ trong nháy mắt, đã gạt phăng .

Có thể là bất cứ lý do gì, nhưng tuyệt đối thể là điều đang nghĩ.

Tôi dò xét, thử thăm dò:

“Là để trả thù ?”

Lời dứt, Phó Tuấn – giờ luôn độc miệng – hiếm khi im lặng.

Hồi lâu , đưa tay xoa đầu , làm rối tung mái tóc sấy khô.

Tôi giơ tay định đập cổ tay , thì thấy chút bực bội, giọng mang theo sự mất kiên nhẫn:

“Cô đoán đúng đấy, chính là để trả thù cô.”

15

Từ hôm đó trở , nhạy bén nhận cảm xúc của Phó Tuấn gì đó .

Dù bình thường đã mỉa mai, châm chọc.

hôm đó thì càng nghiêm trọng hơn.

Cả ngày chuyện đều mang theo gai nhọn.

Thỉnh thoảng buông một câu: “Để trả thù cô đấy.”

Nói nhiều đến mức cũng dần miễn dịch với hai chữ “trả thù” .

Đến mức giờ thậm chí chẳng buồn đắp chăn ngủ chung nữa.

Mỗi lần Phó Tuấn lên giường, liền kéo chăn của , cứng đầu giữ chặt chịu buông.

“Tôi ngủ cùng .”

Phó Tuấn lạnh lùng , giọng mang theo sự hung hăng:

“Tôi trả thù cô, lẽ nào còn để ý xem cô ?”

Nghe , sững , theo phản xạ nới lỏng tay, để giành chăn.

Phó Tuấn vẫn chẳng khác gì đây.

Dù chúng đã thỏa thuận hôn môi, nhưng vẫn hôn những chỗ khác.

Tôi cảm thấy khó chịu, đẩy nhỏ giọng:

“Đừng hôn nữa… nhột lắm.”

“Không đã chỉ cần hôn môi là ?”

Tôi để ý đến lời , cố gắng giãy giụa lùi về phía , nhưng túm chân kéo trở .

Phó Tuấn khỏe.

Tôi dùng hết sức cũng thoát nổi.

Rõ ràng nhớ đây thế .

Hồi đó nhốt trong nhà, yếu đuối đến mức dễ dàng đẩy ngã.

Chỉ cần đẩy nhẹ, đã ngã xuống .

Tôi còn từng chế giễu thể lực quá kém, ngay cả một cô gái cũng địch .

Hắn thường đỏ mắt mặc làm gì thì làm, trông như kẻ ức hiếp.

miệng vẫn cứng, luôn sẽ tha cho .

Càng , càng hưng phấn.

hiện tại, Phó Tuấn còn chút yếu đuối nào nữa.

Tôi dốc hết sức vẫn thoát khỏi sự kiềm chế của .

Tức giận, giơ tay tát một cái.

“Phó Tuấn, đây giả vờ ?”

Càng nghĩ, càng thấy đúng là đã giả vờ.

Không thì làm mấy năm thay đổi nhiều đến ?

Phó Tuấn gì, trái cúi xuống hôn nhẹ lòng bàn tay , cái hôn nhẹ như lông vũ.

Quá đỗi kỳ lạ.

Tôi vội rút tay về, lòng bàn tay nóng rát.

Phó Tuấn lạnh nhạt :

“Không giả. Là thuốc cô cho uống khiến còn sức.”

Thảo nào…

Hồi đó, thuốc đó là tiện tay đặt mua mạng.

Người bán bảo đảm hiệu quả, nhưng hề nhắc đến tác dụng phụ.

Thậm chí còn sợ Phó Tuấn đủ sức, nên cố tình cho nhiều hơn.

Nghĩ đến đây, bỗng dâng lên chút áy náy.

Cúi mắt, nhỏ giọng xin :

“Xin … lúc đó tưởng sắp chết nên mới đối xử với như .”

Giọng khẽ:

“Ừ, biết.”

Tôi bất ngờ:

“Anh biết ?”

Phó Tuấn buông tay, xuống bên cạnh , từng chữ từng câu như đang buộc tội:

“Cô từng ôm trong mơ, rằng sắp chết.”

“Sau khi cô chẩn đoán nhầm, nghĩ cô sẽ giải thích với .”

làm , mà bỏ một chạy trốn.”

16

Hóa ngay từ đầu, Phó Tuấn đã biết tất cả.

Tôi bản thân đang cảm thấy thế nào.

Thậm chí dám đối diện với .

Tôi dứt khoát đẩy Phó Tuấn , lấy cớ thư phòng làm việc.

Khi , đã là hai tiếng .

Tôi chợt nhận điều gì đó, liền tìm Phó Tuấn để hỏi cho rõ.

Tôi nhẹ nhàng đánh thức Phó Tuấn vẫn đang ngủ say.

Bị làm phiền, cũng tỏ vẻ tức giận, chỉ nheo mắt , giọng còn vương buồn ngủ:

“Không ngủ ?”

Tôi xuống bên cạnh, đối diện với .

Khoảng cách giữa chúng gần, gần đến mức thể rõ từng sợi lông mi và nốt ruồi nhỏ sống mũi .

Hàng mi của dài và dày một cách đáng ghen tỵ.

Tôi chớp mắt, thử thăm dò:

“Phó Tuấn, chẳng lẽ vẫn luôn thích ?”

Nếu , những hành động của thật khó mà giải thích.

Phó Tuấn im lặng một lúc.

Khiến suýt nghĩ đã tự ảo tưởng.

Cảm giác chút hổ.

Một lúc , mở mắt hẳn, ánh nghiêm túc, còn chút buồn ngủ nào.

Hắn đưa tay chạm nhẹ tai , khẽ :

“Cuối cùng cũng thông suốt , Triệu Nhiên.”

Được khẳng định, biết bản thân nên vui buồn.

Chỉ mơ hồ Phó Tuấn, lòng ngổn ngang.

Suy đoán là một loại cảm giác, nhưng khi chính miệng thừa nhận, là một cảm giác khác.

“Sao trông cô ngạc nhiên thế?”

“Nếu thích cô, thì ai rảnh rỗi chơi cái trò cưỡng ép yêu đương chứ?”

Lời Phó Tuấn khiến sững sờ hết lần đến lần khác.

Trước đây cứ nghĩ chủ động ép buộc .

Còn là kẻ ép.

Kết quả, hóa tự nguyện.

Thật nực .

Tôi xoay , dám nữa.

Cú sốc quá lớn, cần thời gian để tiêu hóa.

Một lúc lâu , cảm nhận một cánh tay vòng qua eo .

Mùi hương quen thuộc khiến cần đầu cũng biết đó là Phó Tuấn.

Tôi tránh .

Ngược , còn theo thói quen tựa , tìm một vị trí thân thuộc.

“Tôi thích em, luôn luôn thích em.”

“Còn em thì , thích ?”

Tôi thấy giọng trầm thấp của Phó Tuấn.

Ban đầu định giả vờ ngủ, nhưng bàn tay vô thức vuốt nhẹ ngón tay , khiến thấy nhột nhạt.

Tôi tài nào ngủ .

Một lúc lâu , nắm lấy tay , cho tiếp tục nghịch nữa, bực bội :

“Thích , ? Đừng làm ồn nữa, sắp buồn ngủ chết .”

Phó Tuấn khẽ , cúi xuống ghé tai , giọng nhẹ nhàng:

“Cảm ơn em đã đồng ý thích .”

(Kết thúc)

Loading...