Xấu Nữ A Bảo - 9
Cập nhật lúc: 2025-07-09 00:03:59
Từ đó về , A cha, A cùng A tỷ bao giờ trở về nữa.
Dân làng hỏi, chỉ đáp rằng họ theo A cha đến nhà thích ở xa.
Ta cùng A nương vẫn ở , tiếp tục đậu hũ bán, tích góp chút bạc vụn.
Một ngày , thôn trưởng thành, lúc trở về tán chuyện cùng :
"Nghe trong huyện bắt tàn dư triều !"
"Còn là con cái của hôn quân triều nữa! Chậc chậc, ngờ hôn quân vẫn còn cốt nhục sống sót."
"Những kẻ đó còn sống, chẳng lẽ chiêu binh mãi mã, tạo phản ?"
"Ai mà ? Mau chóng gi//ế/t cho ! Vất vả lắm mới mấy năm ngày lành, chúng những tháng ngày khổ sở !"
"Vẫn là Hoàng đế bây giờ , khi lên ngôi là Nghĩa Vương, đối đãi bách tính tệ. Nay thành thiên tử, cuộc sống của chúng cũng ngày càng khá hơn."
" ! Trước đây còn kẻ chê bai Hoàng đế xí, ngài là kẻ ăn mày nuôi lớn, tư cách vua. Ta thấy bọn chúng thật rảnh rỗi, ganh tỵ vì ngay cả ăn mày cũng thể thiên tử!"
Bạn đang đọc truyện do Lộc Phát Phát dịch hoặc sáng tác. Follow để nhận thông báo khi có truyện mới nhé! Mình sẽ lên tằng tằng tằng đó
"Không sai! Những kẻ đó hoàng đế ư? Chúng bản lĩnh đó ?"
A nương chỉ mấy câu đầu, sắc mặt liền tái nhợt, trở về nhà lập tức đưa hết bạc vụn cho , đem phó thác cho nhà Anh Tử, bắt dập đầu nhận nương Anh Tử nghĩa mẫu.
"Từ nay về , nàng chính là nữ nhi ruột thịt của tỷ."
Đôi mắt nàng đỏ hoe, sức dấu, dáng vẻ vô cùng vội vàng.
Nương Anh Tử hỏi nàng , nàng lắc đầu, cũng rõ.
Đêm nàng liền rời , nhưng ôm chặt bọc hành lý, lặng lẽ theo .
Nàng đuổi , mắng , vẫn chịu rời, cuối cùng nàng chỉ thể thở dài, dắt cùng .
Chúng thật lâu, rốt cuộc cũng đến kinh thành.
Kinh thành vô cùng rộng lớn, từng đặt chân đến đây bao giờ.
Người qua kẻ đều , kẻ chỉ trỏ:
"Chao ôi, đứa nhỏ xí quá!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/xau-nu-a-bao/9.html.]
"Chắc là con nhặt ngoài đường về!"
Ta nóng ruột, chẳng buồn để tâm, mặc kệ bọn họ nghị luận.
A nương quanh quẩn bên ngoài hoàng cung, ý trong.
nơi đó chính là nơi Hoàng đế ở, dân đen như chúng nào thể tự tiện tiến ?
Nàng trầm tư hồi lâu, bèn thuê một tiểu điếm trong kinh thành, bắt đầu bán đậu hũ sinh nhai.
Nhà cửa trong kinh đắt đỏ, chúng gom góp cũng chỉ đủ thuê cửa hàng nhỏ, chỗ ở, đành ngủ luôn trong tiệm.
Ban đêm lạnh lẽo, A nương ôm chặt lòng, giống như năm sáu tuổi, khi nàng dẫn rời khỏi nhà thúc thúc, thẩm thẩm.
Chỉ là A cha, cũng chẳng A , A tỷ, chỉ còn hai nương con .
Buôn bán dần định, A nương chữ cho xem, bảo dò la tin tức về con cháu triều .
Thời gian trôi qua, cũng dần hiểu , liền dò hỏi khéo léo trong lúc tiếp xúc với khách hàng.
Có những khách ưa chuyện thích bàn tán mấy điều :
"Nghe Hoàng thượng dưỡng bọn họ ! Đám văn thần cũ còn sót cũng cho phép gi/ế/t, rằng bậc quân vương nhân từ, thể tận diệt kẻ cũ!"
"Giờ hai phong Công chúa và Vương gia, hàng ngày chẳng khác gì hai bức tượng gỗ, đại sự còn cung một chút!"
"Nói thẳng thì Hoàng thượng chỉ đang giám sát họ thôi! Gi/ế/t sẽ đời chỉ trích, thà cứ để ngay mí mắt mà quản thúc!"
"Ngươi xem danh xưng kìa! Rõ ràng là bắt họ gánh tội phụ hoàng !"
"Còn đám quan , chứ, lũ gì! Cứ quản Đông quản Tây, còn dám lớn tiếng với Hoàng thượng, mắng lễ nghi, đúng là lũ rảnh rỗi!"
"Lúc hôn quân còn đó, chúng dám hó hé gì ? Giờ gặp vị minh quân hùng hổ lên, đáng khinh!"
A nương xong, đêm nào cũng âm thầm rơi lệ.
Nàng chỉ lặng lẽ dấu với : "A , A tỷ kẻ !
Phụ bọn họ là kẻ , nhưng hai đứa con từng gặp qua , cũng từng điều ác, cớ gì chịu tội ?"