Xé Nát Bạn Cùng Phòng Cực Đoan
Chương 3
5.
Tôi đến từng này tuổi rồi nhưng chưa từng phải chịu uất ức như lần này.
Tôi không muốn nói nhảm thêm câu nào với bọn họ.
Tôi quay đầu muốn ra khỏi phòng ngủ, chuẩn bị đi tìm quản lí kí túc giải quyết chuyện này.
Ai ngờ chưa đi được hai bước đã bị người nào đó kéo tay về.
“Muốn đi đâu? Có phải cô muốn đi báo giảng viên không?”
Hai lỗ mũi Trần Diệp Phong hướng lên trên, lỗ mũi mở to, ánh mắt vô cùng độc ác.
Người này chắc chắn là lưu manh ngoài xã hội.
Trong lòng tôi cảm thấy lo sợ.
Tôi đọc không ít tin tức ngoài xã hội.
Nếu xảy ra xung đột trong không gian khép kín như thế này, người thua thiệt sẽ là tôi.
Đầu tôi nghiêng sang một bên, nhìn về phía Vương Hiểu Thiến.
“Nói bạn trai cậu rời đi, đây là phòng ngủ nữ.”
“Nửa tiếng nữa quản lí kí túc sẽ đi kiểm tra, chỉ cần anh ta ra ngoài thì tôi sẽ không nói cho quản lí.”
Tôi nhắc nhở bọn họ chuyện kiểm tra phòng ngủ, chủ yếu là muốn cảnh cáo bọn họ.
Đừng làm gì tôi, nếu không quản lí kí túc chắc chắn sẽ phát hiện.
Vương Hiểu Thiến đảo mắt, trừng tôi một cái rồi dính vào người Trần Diệp Phong nũng nịu.
“Diệp Phong, vậy chúng ta ra ngoài trước đi, đừng làm ồn ào, đến lúc đó lại lắm chuyện.”
Trần Diệp Phong lại mắng tôi vài câu rồi bị Vương Hiểu Thiến vừa đẩy vừa kéo ra khỏi phòng ngủ.
Tôi lập tức thở dài ngồi xuống ghế.
Có nên nói cho quản lí kí túc không?
Nhưng nếu nói cho quản lí thì cũng không có tác dụng gì quá nhiều.
Từ từ.
Tôi nhớ đến học kì trước.
Hình như Vương Hiểu Thiến cũng làm ra chuyện tương tự.
Nhưng lúc đó tôi cũng không ở phòng ngủ này, giảng viên hỗ trợ lại giấu tình huống cụ thể đi.
Lúc chuyện đến tai tôi thì đã nát bét không ra gì.
Tôi gửi tin nhắn cho bạn cùng phòng Viên Thanh.
Cô ấy không trả lời mà trực tiếp gọi điện cho tôi.
“Cậu đừng chọc Vương Hiểu Thiến, cô ta có bệnh đấy.”
Điện thoại vừa được kết nói Viên Thanh đã nói với tôi như vậy.
Sau đó cô ấy kể lại toàn bộ chuyện đã xảy ra ở học kì trước cho tôi nghe.
Vương Hiểu Thiến không chỉ một lần đưa bạn trai về phòng ngủ.
Nhưng bạn trai trước không phải Trần Diệp Phong.
Nhưng phần lớn đều là mấy người như Trần Diệp Phong.
Kiêu ngạo, ương bướng, cuồng vọng là những gì miêu tả về bạn trai của Vương Hiểu Thiến.
Lần đầu tiên Vương Hiểu Thiến đưa bạn trai về phòng đã chạm mặt Viên Thanh ở trường.
Phản ứng của Viên Thanh không khác tôi là bao.
Nhưng tính cô ấy tốt, cũng không biết cãi nhau, chỉ có thể nén giận để bạn trai Vương Hiểu Thiến ở lại phòng ngủ một đêm.
Mãi cho đến sáng ngày hôm sau, sau khi bọn họ rời đi Viên Thanh mới đi tìm quản lí kí túc để báo cáo.
Mang bạn trai về phòng ngủ nữ đã vốn không hợp lí, Vương Hiểu Thiến ít nhất cũng sẽ bị phê bình.
Ai ngờ Vương Hiểu Thiến lại lấy thân phận sinh viện nghèo của mình ra, còn lấy cả báo cáo mắc bệnh trầm cảm.
Sau đó Vương Hiểu Thiến mất tích hai ngày.
Giảng viên trong trường tìm muốn phát điên, sau đó họ tìm được Vương Hiểu Thiến trên một cây cầu lớn nào đó.
Vương Hiểu Thiến ồn ào đòi tự sát, còn nói tất cả mọi người xem thường cô ta.
Nếu như trong hồ sơ có ghi chép bị kỉ luật thì cô ta tốt nghiệp xong cũng không tìm được công việc tốt, hoàn cảnh gia đình vốn không khá giả lại càng trở nên khó khăn hơn.
Cô ta nói mình không muốn sống nữa, cũng không muốn thêm phiền phức cho nhà.
Không thể chống cự được việc Vương Hiểu Thiến làm loạn đòi tự sát, nhà trường chỉ có thể để cô ta viết bản kiểm điểm, cũng đưa ra phê bình, cưỡng chế cô ta không được mang nam sinh về phòng ngủ nữa.
Nhưng sau này Vương Hiểu Thiến vẫn đưa bạn trai về phòng ngủ như cũ.
Bạn cùng phòng biết “sự lợi hại” của cô ta, làm sao còn dám đắc tội cô ta được nữa?
Lỡ như đắc tội với cô ta hay khiến cô ta không vui, cô ta lại làm ra chuyện gì nữa thì không phải họ chịu tội sao?
Đối với các loại hành động của Vương Hiểu Thiến, các cô ấy chỉ có thể mắt nhắm mắt mở.
Đánh không lại thì tránh.
Đến cuối tuần, các cô ấy hoặc là về nhà hoặc là qua nhà bạn ở.
Bàn cũng dọn dẹp sạch sẽ, ngăn kéo ngăn tủ đều khóa lại.
Tình trạng này vẫn luôn duy trì đến khi tôi chuyển vào phòng.
Vương Hiểu Thiến đổi đối tượng, từ hai người bạn cùng phòng kia chuyển sang tôi.
Viên Thanh nghe xong những gì tôi vừa trải qua thì không khỏi nghi ngờ: “Vậy mà cô ta lại không làm chuyện gì? Không phải cô ta đang mưu tính cái gì xấu xa đấy chứ?”
Trước khi cúp máy, Viên Thanh nói tôi chú ý, coi chừng Vương Hiểu Thiến lại làm ra chuyện như ầm ĩ đòi tự sát.
6.
Tôi không quá hiểu về Vương Hiểu Thiến.
Nhưng trong quá trình ở cùng cô ta, tôi cũng không phát hiện cô ta có biểu hiện trầm cảm.
Nếu như lấy bệnh trầm cảm để áp chế bắt người khác phải nhường nhịn thì đây không phải là bệnh trầm cảm.
Mà chỉ đơn giản là bắt cóc đạo đức, chiếm lợi ích từ người khác.
Vì để phòng ngừa, tôi không nói chuyện này cho quản lí kí túc.
Ít nhất thì Vương Hiểu Thiến đã đưa người đi.
Đêm nay Vương Hiểu Thiến không về phòng ngủ, tôi ngủ rất ngon.
Cho đến qua nửa đêm.
Một trận lắc lư khiến tôi bừng tỉnh.
Giấc ngủ của tôi không quá sâu, chỉ cần hơi có âm thanh là tôi cũng sẽ tỉnh lại.
Cho nên lúc đi ngủ tôi đều đeo nút bịt tai.
Tôi nằm trên giường cảm nhận thử.
Động tĩnh này không giống động đất.
Giống như ván giường và giá đỡ đang lắc lư hơn.
Tôi lấy nút bịt tai xuống.
Tôi nghe được âm thanh đến từ giường đối diện.
Tôi hít sâu một hơi, đã hiểu.
Đm Vương Hiếu Thiến không chỉ không có não mà còn không có cả nhân phẩm!
Giường của tôi và Vương Hiểu Thiến nằm cùng một hàng nên có liên kết với nhau.
Giường của tôi và cô ta cách mình màn giường, tôi không thấy được chỗ cô ta nằm.
Nhưng âm thanh này xuyên qua hai tấm màn che giường như đang tát thẳng vào mặt tôi vậy.
Tôi tức đến mức toàn thân phát run.
Âm thanh của Vương Hiểu Thiến và Trần Diệp Phong ngày càng to hơn.
Buồn nôn, sợ hãi và tức giận lấp đầy trái tim tôi.
Đúng lúc này màn che giường đối diện dường như chuyển động.
Tôi nghe được, lập tức nhắm mắt lại giả vờ ngủ.
Đợi khoảng năm phút, hai người kia cùng bò xuống giường.
Sau đó cửa tủ dưới giường phát ra âm thanh “kẽo kẹt”.
Trái tim tôi không ngừng run rẩy.
Nếu như tôi đoán không sai.
Bọn họ mở cửa tủ quần áo của tôi?
Tại sao lại mở cửa tủ quần áo của tôi?
Trong lòng tôi vừa sợ hãi vừa bất an, tôi nắm chặt ga giường, toàn thân run lên bần bật, hận không thể lao xuống giường đánh một trận sống chết với bọn họ.
Trong đầu lại có âm thanh không ngừng cảnh cáo.
Đừng xuống dưới, người thua thiệt sẽ là tôi.
Vương Hiểu Thiến và Trần Diệp Phong giả vờ rời đi.
Hóa ra là vì muốn nhân lúc tôi ngủ, nửa đêm lén quay về!
Tôi run rẩy, bắt đầu lấy điện thoại ra.
Sau khi yên lặng mở ra, tôi gửi một tin nhắn báo cảnh sát.
7.
Trong đồn công an.
Trần Diệp Phong vắt chéo chân, trên mặt không có chút gì sợ hãi, ngược lại còn đắc ý nhìn tôi.
Vương Hiểu Thiến lại giả mù sa mưa khóc lóc không ngừng.
Nửa tiếng sau, tôi báo cảnh sát.
Lúc cảnh sát và quản lí kí túc mở cửa phòng ra, Trần Diệp Phong đúng lúc bước ra khỏi nhà vệ sinh.
Ba người chúng tôi cứ như vậy bị mang đi.
Dường như Vương Hiểu Thiến cảm thấy hai chiêu là tự sát và giả đáng thương vô cùng có tác dụng, cô ta bắt đầu giả vờ vô tội trước mặt cảnh sát.
“Chú cảnh sát, cháu mang bạn trai về phòng ngủ, không sai, nhưng cháu cũng đâu làm ảnh hưởng gì đến cô ta đâu?”
“Đều là người trưởng thành rồi, chẳng lẽ còn không cho người ta yêu đương sao?”
Cảnh sát hơi mím môi, nâng cao giọng, giọng nói vô cùng nghiêm túc.
“Chính cháu cũng nói phòng ngủ không phải của một mình cô ấy, thì cháu cũng phải biết phòng ngủ cũng không phải của một mình cháu!”
“Hơn nữa đây còn là phòng ngủ nữ, tự tiện đưa đàn ông về phòng ngủ là thế nào?”
Vương Hiểu Thiến lầm bầm: “Cháu cũng là nữ sinh mà, cháu đâu có ngại, cô ta có gì mà ngại…”
Tôi nhắm mắt lại thở dài một hơi.
Nói tất cả những chuyện tối nay ra.
Bao gồm cả chuyện tôi tắm xong đi ra đã gặp Trần Diệp Phong.
Vương Hiểu Thiến “ha” một tiếng, không thèm để ý đến những gì tôi vừa kể.
“Cho nên ý của cậu là bạn trai tôi để ý cậu?”
“Cậu nghĩ nhiều rồi, đúng là tự luyến, cho dù cậu có cởi hết đồ đứng lắc lư trước mặt bạn trai tôi thì anh ấy cũng thấy cậu chướng mắt!”
“Nếu mà đúng như lời cậu nói, rõ ràng cậu ở trong nhà vệ sinh đã nghe thấy tiếng rồi thì sao còn ra ngoài?”
“Chẳng lẽ cậu muốn quyến rũ bạn trai tôi?”
Vương Hiểu Thiến khoanh tay ngồi dựa vào ghế, đưa mắt nhìn tôi.
“Có bản lĩnh thì tự mình tìm bạn trai đi.”
Nói xong cô ta nhìn về phía cảnh sát, bày ra khuôn mặt tươi cười.
“Chú cảnh sát, cậu ta ghen ghét cháu có bạn trai nên mới nhiều lần nhắm vào cháu, đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn như vậy chứ? Có một số người từ trong xương tủy đã có cái tính ghen ghét với người khác rồi!”
Vương Hiểu Thiến nghĩ rằng tôi không làm được gì cô ta.
Vì chuyện Trần Diệp Phong ngủ ở kí túc xá nữ, cho dù có báo cảnh sát thì cũng không thể cấu thành phạm tội hình sự được.
Nhiều nhất cũng chỉ là tranh chấp dân sự, cảnh sát sẽ khuyên hòa giải.
Nhưng ánh mắt cảnh sát sáng như tuyết, nhìn cũng có thể thấy được chuyện này là lỗi của Vương Hiểu Thiến và Trần Diệp Phong.
Đầu tiên là vi phạm nội quy trường học, sau đó là mồm át lẽ phải.
Mỗi câu nói đều không có chút logic nào mà lại còn đẩy thêm tội danh lên cho tôi.
Sống từng này tuổi rồi, tôi chưa từng thấy ai mặt dày lại có mạch não kì diệu như cô ta.
Cảnh sát hơi nâng cằm lên, ánh mắt nhìn Vương Hiểu Thiến vô cùng phức tạp.
“Cô gái, cháu cũng lạ thật đấy, tại sao người ta lại ghen ghét việc cháu có bạn trai?”
“Cóc hai chân khó kiếm thì đàn ông hai chân đầy ngoài đường, nói chính xác là cô ấy không muốn yêu đương.”
“Đừng có áp đặt tư tưởng của cô lên người người khác, hơn nữa chuyện này vốn là cháu sai, mau chóng xin lỗi người ta đi!”
Vương Hiểu Thiến đâu chịu.
Cô ta còn chưa nói gì thì Trần Diệp Phong ở bên cạnh đã đột nhiên nhảy dựng lên, mọi người còn chưa kịp phản ứng lại kịp, anh ta đã lao qua hai cái ghế nhảy về phía tôi.
“Ở trước mặt tao bắt nạt vợ tao à, hôm nay ông đây sẽ dạy dỗ mày một trận ra trò!”
Tôi sợ quá cơ.
Người này lao đến trước mặt tôi, tôi lập tức đứng lên tránh.
Trần Diệp Phong vồ hụt, ngã sấp xuống như chó ăn cứt.
Anh ta vừa muốn đứng lên thì mấy cảnh sát đã cùng nhau tiến lên nhấn mạnh anh ta xuống đất, để mặt của anh ta tiếp xúc thân mật với mặt đất.
Thấy chỗ dựa của mình là bạn trai đã bị giữ chặt trên mặt đất rồi bị cảnh sát đưa đến một căn phòng giam khác.
Khí thế của Vương Hiểu Thiến lập tức xẹp hơi.
Nhưng cảnh sát đã mất kiên nhẫn với cô ta.
Ngữ điệu của họ trở nên lạnh lùng nghiêm túc, cô ta bị dạy dỗ cũng không dám phản bác lại một câu, sau đó nhanh chóng òa khóc.
“Cháu, cháu biết sai rồi… Sau này cháu sẽ không đưa đàn ông về phòng ngủ nữa.”
Cảnh sát trừng mắt với cô ta một cái.
“Sớm nhận sai không phải là xong rồi sao? Đứng đó mà biện hộ rồi còn đổi trắng thay đen nữa!”
“Cháu là sinh viên chứ không phải vợ trưởng thôn, ánh mắt nên nhìn xa hơn đi, đừng có chỉ thấy niềm vui ở trước mắt!”
Cảnh sát không ngừng giáo dục Vương Hiểu Thiến.
Nhưng Vương Hiểu Thiến căn bản không nghe lọt.
Từ đầu đến cuối cô ta đều xin lỗi qua loa rồi không ngừng cam kết sau này mình sẽ không tái phạm.
Trước khi tôi rời đi, Vương Hiểu Thiến vẫn đang bị phê bình giáo dục, cô ta còn hung dữ trừng mắt nhìn tôi.
Đầu tiên tôi quay về phòng ngủ.
Vừa mở cửa tôi đã nhanh chóng mở tủ quần áo ra tìm đồ.
Lúc cầm một chiếc váy trắng lên, tôi có hơi ngẩn người.
Váy trắng tinh đột nhiên xuất hiện vết bẩn.
Trên váy có dấu dài dấu ngắn.
Tôi theo bản năng ném chiếc váy kia vào thùng rác.
Vết bẩn kia là gì…?
Dạ dày cảm thấy nhốn nháo, tôi không dám tiếp tục nghĩ.
Tôi lập tức lôi tất cả quần áo trong tủ ra ném vào trong máy giặt.
Chuyện xảy ra tối nay quá nhiều.
Đầu óc tôi cũng ngày càng hỗn loạn.
Lúc ngồi xuống trước bàn sách tôi lại vô cùng tỉnh táo.
Tôi biết, Vương Hiểu Thiến và Trần Diệp Phong nhất định sẽ không bỏ qua cho tôi.
Lúc trước ở đồn công an, vẻ mặt Trần Diệp Phong không có chút sợ hãi nào.
Người có biểu hiện này, một là khách quen của đồn công an, hai là biết tôi không làm gì được anh ta.
Tất cả nguyên nhân dẫn đến chuyện này đều do Vương Hiểu Thiến.
Đêm nay chắc chắn cô ta vẫn sẽ trở về.
Nhưng tôi không muốn tiếp tục đợi ở phòng ngủ.
Uất ức đến mức bực bội.
Tôi lấy hai bộ quần áo, chuẩn bị qua khách sạn bên cạnh trường thuê phòng.
Lúc chuẩn bị ra ngoài, tôi phát hiện số dư trong WeChat không còn nhiều.
Bình thường khi hết tiền tôi đều quẹt thẻ phụ của bố.
Nhưng bây giờ là rạng sáng, nếu như ông ấy thấy lịch sử giao dịch thì chắc chắn sẽ hỏi cho rõ ngọn nguồn.
Khi tôi đang không biết làm gì thì đột nhiên nhớ năm ngàn tệ tiền mặt để dưới gối.
Đúng lúc có thể dùng để thuê phòng.
Tôi trèo lên giường, nâng gối lên nhìn thì lập tức ngẩn người.
Tiền của tôi đâu?