Xé Nát Bạn Cùng Phòng Cực Đoan
Chương 6
13.
Tôi lại lần nữa đưa Trần Diệp Phong và Vương Hiểu Thiến vào đồng cảnh sát.
Lí do lần này là ăn cắp.
Vương Hiểu Thiến cho rằng tôi không có chứng cứ.
Dáng vẻ bối rối khi ở phòng ngủ đã biến mất.
Cô ta trốn phía sau lưng Trần Diệp Phong, đắc ý cười với tôi.
“Diệp Phỉ, cậu không có bằng chứng thì đừng bịa đặt về tôi như vậy, tôi có thể kiện cậu đấy!”
“Tôi có bằng chứng.”
Tôi lấy điện thoại ra, đưa màn hình ra cho cảnh sát xem.
Vương Hiểu Thiến và Trần Diệp Phong chỉ lo yêu đương, căn bản không chú ý tin tức trên mạng.
Phần lớn fan hâm mộ tài khoản của tôi đã đăng video quay lại lần livestream vừa rồi lên mạng.
Mỗi một video đều ghi rõ lại quá trình Vương Hiểu Thiến trộm tiền.
Trong mắt mọi người, chuyện này như có dàn dựng từ trước.
Nhưng trong mắt cảnh sát thì chuyện trộm tiền đã chắc chắn như ván đóng thuyền.
Chuyện này còn phải cảm ơn Vương Hiểu Thiến đó.
Cô ta không ngừng nói mình không trộm tiền, còn cắn ngược lại tôi.
Nói tôi nói xấu cô ta.
Nói tôi ghen tị vì cô ta có bạn trai.
Cô ta nói giống như tôi đang muốn lừa tiền cô ta.
Bây giờ chứng cứ rành rành ngay trước mắt, cô ta lập tức ngây người.
Nhưng cô ta cũng phản ứng lại rất nhanh, cô ta lập tức hiểu ra là tôi lừa cô ta.
“Dựa vào đâu mà cậu quay lén tôi? Cậu đang xâm phạm quyền riêng tư của tôi, tôi có thể kiện cậu! Cậu mau xóa video đi cho tôi!”
“Cho dù tôi lấy tiền thì sao?”
“Cậu rõ ràng cố ý! Là cậu cố ý để tôi lấy, như vậy không gọi là trộm được!”
Logic vi diệu của cô ta khiến cảnh sát cũng không biết nói gì.
Nhưng cho dù cô ta có nói gì thì cũng là phạm tội.
Cô ta không có chứng cứ chứng minh tôi đang “lừa lọc để tố cáo”.
Giống như cô ta nói tôi không có chứng cứ chứng minh cô ta trộm tiền của mình vậy.
Đêm đó Vương Hiểu Thiến ngủ lại đồn công an.
Lúc tôi và Diệp Đạt ra về, cô ta còn khóc lóc như quỷ tru với tôi.
Toàn bộ đồn công an đều là tiếng đòi tự sát của cô ta.
Trần Diệp Phong lúc này lại tỉnh táo lạ thường.
Anh ta đứng ở cổng đồn công an, ánh mắt nhìn chằm chằm về xe của Diệp Đạt.
Mãi cho đến khi xe đi một đoạn rồi tôi vẫn thấy khuôn mặt thâm trầm của Trần Diệp Phong ở trong kính chiếu hậu.
“Anh, em muốn ở nhà anh.”
Tôi nuốt nước bọt, vẫn còn sợ hãi nói với Diệp Đạt.
Gương mặt kia của Trần Diệp Phong thật sự dọa người.
Vương Hiểu Thiến chỉ là không biết xấu hổ, nhưng Trần Diệp Phong lại có khuynh hướng bạo lực.
Lỡ như anh ta đến trường trả thù tôi thì sao?
Trường tôi ra vào thoải mái, ai cũng có thể vào.
Điều này khiến tôi không khỏi sợ hãi.
Tôi và Diệp Đạt đều có căn hộ trong thành phố, đều rất gần trường tôi.
Nhưng tôi chưa tốt nghiệp, phòng chưa sửa xong, chỉ có thể đến chỗ Diệp Đạt để lánh nạn.
Nhưng anh tôi lại cười lạnh.
“Được, trả tiền là được.”
14.
Ngày hôm sau tôi nhận được điện thoại từ trường học.
Livestream tối qua đã nhận được rất nhiều sự chú ý, độ hot tiếp tục tăng cao.
Chỉ một đêm mà đã lên tận hotsearch.
Trường học và Vương Hiểu Thiến đều bị đào sạch thông tin.
Có tài khoản nặc danh tự xưng là bạn cùng phòng của chúng tôi.
Tài khoản đó công bố hết tất cả hành vi của Vương Hiểu Thiến trong mấy năm đại học.
Không ít bình luận đều công kích Vương Hiểu Thiến.
[Ngoài đời tôi nghèo nhưng tôi vẫn hiểu chuyện, đâu ra thứ tôi nghèo là cậu phải cho tôi thế này vậy?]
[Thật sự có loại người này sao? Khó tin thật.]
[May mà lúc đó chị gái kia livestream nếu không là không có chứng cứ rồi, lúc đó kiểu gì cũng chịu thiệt!]
[Không phải tất cả những người khó khăn trên thế giới này đều như vậy, tôi thấy cô ta căn bản cũng chẳng nghèo, chỉ là muốn dùng cái danh người nghèo để đi kiếm hời từ người khác thôi.]
Sự thật chứng minh, có rất nhiều cư dân mạng nói đúng.
Trên đời này không thiếu người nghèo.
Đáng sợ nhất là người giả vờ mình nghèo.
Không xấu hổ vì nghèo mà tự hào vì mình nghèo.
“Nghèo” một cách cam tâm tình nguyện, cho rằng tất cả mọi người đều nên giúp đỡ mình, tốt nhất là không làm mà vẫn có ăn, ngồi mát ăn bát vàng.
NẾu như không giúp thì người đó sẽ không có đạo đức, lương tâm bị chó ăn.
Bố mẹ Vương Hiểu Thiến cũng như vậy.
Con gái bọn họ bị mắng trên hotsearch, bọn họ chỉ nói để ý đến kết quả chứ không quan tâm đến quá trình và việc đó đúng hay sai.
Bọn họ không ngừng ép tôi phải xóa video Vương Hiểu Thiến ăn trộm tiền ở trên tài khoản của tôi.
Sau đó lại bắt tôi phải quay video xin lỗi, công khai xin lỗi Vương Hiểu Thiến, xin lỗi vì đã tùy tiện quay cô ta lại.
Nhưng tôi biết.
Vì chuyện Vương Hiểu Thiến làm ra quá lớn nên cũng đã ảnh hưởng đến trường học.
Nhà trường chuẩn bị đuổi học Vương Hiểu Thiến.
Bố mẹ Vương Hiểu Thiến đẩy hết tội lỗi lên đầu tôi.
Cho rằng là vì tôi đăng video lên.
Chỉ cần tôi xóa video đồng thời công khai xin lỗi thì Vương Hiểu Thiến vẫn sẽ được ở lại trường.
Họ không biết rằng hành động ăn cắp của con gái họ đã cấu thành phạm tội.
Đừng nói là đi học, tương lai đi xin việc cũng khó.
Hồ sơ của cô ta vĩnh viễn sẽ có tội danh này.
Tôi cũng không từ chối yêu cầu xóa video.
Dù sao tôi vẫn còn ở trường, yêu cầu của nhà trường mà hợp lí thì tôi sẽ đồng ý.
Nhưng tôi xóa cũng vô dụng.
Video gốc cũng không ở chỗ tôi, hơn nữa video đã sớm được chia sẻ hàng ngàn hàng vạn lần.
Gương mặt kia của Vương Hiểu Thiến sẽ không bị công chúng quên lãng ít nhất là trong năm nay hay đến năm sau.
Hôm Diệp Đạt đến phòng ngủ giúp tôi chuyển hành lí.
Chúng tôi gặp Trần Diệp Phong ở dưới tầng.
Anh ta mang theo dao ngồi ở ngoài trường chờ.
Thấy xe của Diệp Đạt vào trường, anh ta lập tức đi theo.
Nếu để tôi miêu tả thì tình yêu của Trần Diệp Phong đối với Vương Hiểu Thiến rất độc hại.
Sau khi Vương Hiểu Thiến bị bắt, anh ta chuyển hết sự hận thù lên người chúng tôi.
Chỉ là hành động ngu ngốc này chưa thực hiện được đã kết thúc.
May mà Diệp Đạt từng học võ, nếu không cái mạng nhỏ này của tôi chắc chắn nằm lại ở đây rồi.
Tôi không ngờ chỉ đi học thôi mà cũng gặp chuyện nguy hiểm đến tính mạng.
Quả nhiên sinh viên rất dễ chết.
Trên tòa án, Trần Diệp Phong ở phía bị cáo không có lấy một luật sư biện hộ.
Mẹ anh ta ở trên ghế khóc lóc không ngừng.
Vì phạm tội không thành công nên anh ta bị phán án hai năm sáu tháng.
Thật trùng hợp, có thể nối lại tiền duyên với Vương Hiểu Thiến ở trong tù.
Sau đó tôi có nghe nói.
Nhà Trần Diệp Phong là nhà đơn thân, mẹ anh ta làm nhân viên quét dọn, một mình nuôi anh ta lớn.
Có lẽ vì vậy nên Trần Diệp Phong mới là người không có chí tiến thủ và vô ơn.
Cấp hai còn chưa tốt nghiệp đã đến trường dạy nghề.
Ở trong trường dạy nghề anh ta xưng bá một phương, người khác đi vệ sinh anh ta còn đưa anh em của mình đi chụp ảnh đối phương.
Nếu có người bất mãn, anh ta lập tức đánh.
Tôi cũng không có thành kiến gì với trường dạy nghề.
Chỉ là nam nữ ở tuổi đó thì đa phần đều chưa trưởng thành.
Thường được nuôi dạy sai cách.
Trưởng thành trong một hoàn cảnh như vậy, hơn nữa lại không được chỉ bảo, tư duy nhất định bị ảnh hưởng.
Trần Diệp Phong chính là một ví dụ điển hình.
Vì cho đến khi tòa án tuyên bố kết quả anh ta vẫn cảm thấy kiêu ngạo vì hành động trượng nghĩa và hi sinh vì tình yêu của mình.
15.
Hai năm sau.
Khi tôi đến văn phòng tâm lí Diệp Đạt để hỏi công việc thì ngoài ý muốn gặp Vương Hiểu Thiến.
Cô ta ôm một đứa nhỏ, đứng tranh cãi với một đôi nam nữ.
“Lý Phong! Anh có biết xấu hổ không vậy! Hai chúng ta sắp kết hôn rồi anh còn ngoại tình sao!” Vương Hiểu Thiến đau khổ hét lên với người đàn ông đối diện.
Người đàn ông tên Lý Phong tát mạnh vào mặt Vương Hiểu Thiến.
“Cô mới là đồ không biết xấu hổ!”
“Người nhà cô cũng không biết xấu hổ là gì!”
“Sắp kết hôn rồi mới cmn biết cô có con!”
“Đứa nhỏ cũng hai tuổi rồi, có trời mới biết cô sinh con với ai!”
“Muốn ông đây đi làm hiệp sĩ đổ vỏ đấy à? Cô cứ nằm mơ đi!”
Cô gái đứng bên cạnh hoảng sợ nhìn bọn họ.
“Không phải chứ… Lý Phong, anh có vị hôn thê rồi còn yêu đương với tôi? Anh muốn tôi vô duyên vô cớ làm tiểu tam đấy à!”
Lý Phong nghe xong nhanh chóng đi dỗ.
Ai ngờ cô gái kia hất tay anh ta ra, lạnh lùng nói.
“Làm người phải có ranh giới đạo đức, anh vẫn nên ở cùng với vị hôn thê của mình đi, chúng ta không hợp, sau đừng liên lạc với tôi nữa.”
Sau khi cô gái kia rời đi, Lý Phong đẩy hết tội lỗi lên đầu Vương Hiểu Thiến, anh ta không ngừng nhục mạ cô ta.
Người vây xem ngày càng nhiều, tiếng la khóc của Vương Hiểu Thiến cũng vô cùng sắc nhọn.
Từ lời của bọn họ tôi có thể đoán được đứa bé kia là của Trần Diệp Phong.
Nhưng Trần Diệp Phong vẫn còn trong tù.
Hơn nữa hai năm nay Trần Diệp Phong và Vương Hiểu Thiến chưa từng gặp mặt, tình cảm quá khứ đã sớm theo gió mà bay.
Cô ta thậm chí còn nói chỉ cần Lý Phong đồng ý kết hôn thì có thể bỏ con.
Dáng vẻ này của cô ta khiến tôi nhớ đến bố mẹ của cô ta.
Lúc trước bố mẹ của Vương Hiểu Thiến nói với tôi không phải vì lo lắng cho con của mình.
Mà lo rằng con gái được mình bồi dưỡng nhiều năm bị hủy hoại, không mang được lợi ích gì cho họ trong tương lai.
Sau khi biết Vương Hiểu Thiến không còn hi vọng gì, bọn họ lập tức bỏ rơi cô ta.
Nghe Viên Thanh nói bố mẹ Vương Hiểu Thiến đã sinh thêm đứa nữa.
Loại bố mẹ chỉ xem con cái như công cụ để kiếm lợi thế này căn bản không xứng làm bố mẹ.
Mà Vương Hiểu Thiến lớn lên trong gia đình như vậy nên đương nhiên cũng bị ảnh hưởng.
Cô ta xem tất cả mọi người là vật và thẻ đánh bạc, hoặc là vật có tác dụng lợi ích nào đó.
Cô ta chưa từng xem họ là người, càng quên cách làm người.
Cô ta chỉ biết bắt cóc lợi ích là có thể chiếm lợi, cũng cho rằng mình nghèo khó là chuyện đương nhiên.
Không muốn tiến về phía trước, cũng cam tâm như vậy.
Điểm xuất phát của cô ta cũng là điểm cuối của cô ta.
Lúc tôi đang ngẩn ra thì đột nhiên có giọng nói quen thuộc vang lên.
“Anh xong rồi, về thôi, tối nay bố mẹ sẽ về.”
Anh tôi kéo tay tôi.
Dường như đang nhắc tôi đừng xem mấy chuyện lộn xộn này.
Đúng là lộn xộn thật.
Một người lộn xộn bị vây trong vực sâu.
[Hết]