Xiềng Xích
Chương 1
01
Khi tôi đến quán trà của Chu Kỳ Xuyên, anh ta đang đùa giỡn với cô gái ấy.
Tôi quen cô gái ấy.
Cô ta là Lý Duy Nhất.
Một tuần trước, tôi và Chu Kỳ Xuyên còn cãi nhau một trận lớn vì cô ta.
Chu Kỳ Xuyên xoá số cô ta trước mặt tôi, cho vào danh ta sách đen.
Nhưng hiện tại, cô ta vẫn ở bên anh ta.
Tôi nhìn cô ta nhảy lên lưng Chu Kỳ Xuyên.
Chu Kỳ Xuyên vẻ mặt khó chịu, trầm giọng quát.
Nhưng vẫn theo bản năng che chở cho cô ta.
“Lại phát điên? Còn quậy phá nữa thì cút về trường đi!”
Lý Duy Nhất chẳng hề sợ hãi, giọng điệu ngang ngược: “Em không, anh không đồng ý thì em không xuống!”
“Tin anh đánh em hay không?”
“Đánh rồi mới tin!”
Lý Duy Nhất gác cằm lên vai Chu Kỳ Xuyên.
“Em nói cho anh biết, gần đây có một ông già, rất hứng thú với em, nếu anh không ký hợp đồng, em sẽ đi…”
“Lý Duy Nhất!”
Chu Kỳ Xuyên nghiêng đầu sang.
Khoảng cách hai người gần đến mức dường như giây tiếp theo có thể hôn nhau.
Tôi ngồi trong xe, lặng lẽ nhìn, bỗng nhiên cảm thấy khá vô vị.
Thực ra một tuần trước đã thấy khá vô vị rồi.
Hôm đó là cuối tuần.
Tôi rảnh rỗi không có việc gì bèn nói với Chu Kỳ Xuyên: “Em đến quán trà với anh nhé?”
Từ khi mở quán trà này, anh ta thường thích kéo tôi đến quán trà với anh ta.
Tôi cứ nghĩ anh ta muốn kiểu bầu bạn này.
Nhưng đầu dây bên kia anh ta lại khựng lại.
Anh ta vẻ mặt khó chịu nói: “Em đến làm gì?”
Tôi sững sờ.
“Em không thể đến à?”
Anh ta có chút bực bội.
“Không phải! Chỉ là em đến làm gì?”
Tình huống này, thậm chí không cần giác quan thứ sáu của phụ nữ, tôi cũng nhận ra sự bất thường.
Nhưng trên đường đến tôi vẫn tự an ủi mình, có lẽ là tôi nghĩ nhiều rồi.
Cho đến khi tôi đến quán trà.
Cũng giống như hôm nay, đột ngột xuất hiện mà không báo trước.
Hai lần.
Hai lần đều gặp Lý Duy Nhất.
Tôi không tin đây là trùng hợp.
Vậy thì chỉ có một cách giải thích là ngày nào Lý Duy Nhất cũng ở đây.
Cô ta làm gì ở đây?
Đào góc tường.
Đây là điều mà cô ta muốn công khai tuyên bố.
02
Lý Duy Nhất coi như là đàn em của tôi và Chu Kỳ Xuyên.
Cuối năm ngoái, Chu Kỳ Xuyên về trường cũ tham gia một buổi họp mặt cựu học sinh.
Lý Duy Nhất là người tiếp đón anh ta.
Lúc rời đi, cô ta xin số liên lạc của anh ta.
Một tuần sau, cô ta gửi tin nhắn cho Chu Kỳ Xuyên: 【Học trưởng, có muốn người tình không? Kiểu một vạn bao một tháng ấy!】
Hôm đó tôi và Chu Kỳ Xuyên đang xem phim cùng nhau.
Anh ta bỗng “chậc” một tiếng, có chút đau đầu nói: “Bọn trẻ bây giờ, thật không biết cả ngày nghĩ cái gì!”
Tôi hỏi anh ta làm sao vậy.
Anh ta bèn đưa điện thoại cho tôi.
Đó là một cửa sổ trò chuyện không có ghi chú tên.
Chỉ có duy nhất một dòng tin nhắn đó kia.
Lên trên, không có thông báo kết bạn.
Họ đã nói chuyện với nhau rồi, lịch sử trò chuyện đã bị xóa sạch.
Nếu nói tôi không để tâm thì là giả.
Trong lòng không hề có chút gợn sóng nào cũng là điều không thể.
Nhưng Chu Kỳ Xuyên đã dám thẳng thắn cho tôi xem, vậy nên tôi tin rằng anh ta có thể xử lý tốt chuyện này.
Tôi thực sự đã nghĩ rằng anh ta có thể xử lý tốt.
Nhưng hai tháng trôi qua, Lý Duy Nhất đã từ thế giới mạng bước ra ngoài đời thực, trở thành cô nhóc được Chu Kỳ Xuyên dung túng.
Cái bàn trà gỗ lim giá hơn trăm triệu kia là do tôi và Chu Kỳ Xuyên cùng nhau lựa chọn.
Có lần một người bạn đặt đồ ăn ngoài lên trên đó, Chu Kỳ Xuyên liền đuổi người ta đi.
Người bạn kia tức đến bật cười: “Cậu cứ nâng niu nó như vậy sao?”
Chu Kỳ Xuyên thản nhiên ngồi trên ghế thái sư: “Chuyện sau này tính sau, bây giờ tôi cứ nâng niu nó như vậy đấy.”
Thế mà món đồ được anh ta nâng niu như vậy, anh ta lại để mặc Lý Duy Nhất đặt bát mì cay nóng hổi và cốc trà sữa lạnh ngắt lên trên đó.
03
Lần gặp gỡ một tuần trước đó là lần đầu tiên tôi và Lý Duy Nhất chạm mặt nhau.
Đối diện với tôi, cô ta không hề tỏ ra ngại ngùng hay sợ sệt.
Ngược lại, cả tôi và Chu Kỳ Xuyên đều có sắc mặt không được tốt.
Chu Kỳ Xuyên giới thiệu cô ta với tôi là bạn bè.
Vậy mà cô ta lại cười híp mắt nói: “Không chỉ đơn giản là bạn bè đâu, em còn là người đang theo đuổi đàn anh đấy! Chị gái, chị phải cẩn thận đấy, em sẽ thừa cơ chen chân vào đó!”
Tôi không thể hiểu nổi Chu Kỳ Xuyên: “Anh đang làm gì vậy? Anh rõ ràng biết tâm tư của cô ta, tại sao không từ chối, còn để cô ta đi theo anh? Anh rốt cuộc đang làm cái gì?”
Chu Kỳ Xuyên tỏ ra rất thiếu kiên nhẫn: “Cô ấy chỉ là một đứa trẻ, nói năng lung tung, em chấp nhặt với cô ấy làm gì? Cô ấy cứ khăng khăng muốn đến, anh biết phải làm sao? Ném cô ấy ra ngoài à?”
“Nhưng mà Chu Kỳ Xuyên…”
“Thôi, thôi, anh chặn và xóa cô ấy đi được chưa!”
Ngay trước mặt tôi, anh ta đã chặn và xóa Lý Duy Nhất.
Tôi thấy rõ sự thiếu kiên nhẫn, bực bội và kìm nén cơn giận dữ của anh ta.
“Hài lòng chưa?”
Rồi anh ta xoay người bỏ đi.
Tôi đứng chôn chân phía sau, nhìn anh ta với vẻ mặt sững sờ.
Hài lòng ư?
Đây lẽ ra phải là kết quả mà tôi mong muốn.
Thế nhưng trạng thái, biểu cảm của Chu Kỳ Xuyên lại khiến tôi cảm thấy vô cùng ngột ngạt, thậm chí có cảm giác khó thở.
Suốt một tuần nay, mối quan hệ của chúng tôi vẫn luôn lạnh nhạt như vậy.
Cho đến sáng nay, Chu Kỳ Xuyên gọi điện cho tôi, nói là có một lô quế mới về, bảo tôi đến lấy.
Hôm nay đáng lẽ ra tôi không có thời gian.
Nhưng sau đó cuộc họp bị hủy bỏ đột ngột nên tôi mới có thể đến đây.
Và rồi tôi đã nhìn thấy cảnh tượng này.
04
Dường như Chu Kỳ Xuyên đã bị Lý Duy Nhất mài giũa đến mức hết tính nết rồi.
“Bà cô, em rốt cuộc muốn thế nào?”
Lý Duy Nhất treo trên lưng Chu Kỳ Xuyên, vui vẻ lắc lư chân.
“Anh ký hợp đồng đi, ký rồi em sẽ không làm phiền anh nữa!”
Chu Kỳ Xuyên thở dài một hơi.
“Lấy ra đây!”
“Cái gì?”
“Hợp đồng!”
“Hi hi, em biết ngay anh sẽ đồng ý mà!”
Lý Duy Nhất từ trên lưng Chu Kỳ Xuyên nhảy xuống.
Chu Kỳ Xuyên giật mình, vội vàng đỡ lấy cô ta.
“Em vụng về quá, có thể cẩn thận chút không?”
“Lo lắng cho em sao? Đây, ký đi!”
Đó là bản hợp đồng gì, Chu Kỳ Xuyên cũng chẳng thèm xem.
Anh ta trực tiếp lật đến trang cuối cùng, soàn soạt ký tên mình rồi ném lại cho Lý Duy Nhất.
Lý Duy Nhất vui vẻ cười, in lên hợp đồng một nụ hôn.
“Tôi có thể xem thử không?”
Lúc họ ký hợp đồng, tôi đã xuống xe.
Chỉ là họ quá tập trung vào nhau, không ai chú ý đến tôi.
Đến nỗi tôi đột nhiên lên tiếng, khiến hai người giật nảy mình.
Lý Duy Nhất hét lên một tiếng.
Chu Kỳ Xuyên vội vàng ôm cô ta vào lòng.
Bản hợp đồng trùng hợp rơi xuống trước mặt tôi.
Tôi cúi người nhặt lên.
Chu Kỳ Xuyên muốn giật lại thì bị tôi nghiêng người né tránh.
Tôi lạnh lùng nhìn anh ta: “Giật cái gì?”
Chu Kỳ Xuyên căng thẳng.
“Em đến đây làm gì?”
Tôi cười nhếch mép.
“Vốn là đến lấy trà. Bây giờ… chờ em xem xong bản hợp đồng này đã!”
“Đây là đồ của Lý Duy Nhất, chúng ta vẫn nên tôn trọng quyền riêng tư của người khác.”
Vậy sao?
Tôi hỏi Lý Duy Nhất: “Em có phiền không?”
Lý Duy Nhất nhìn tôi, lại nhìn Chu Kỳ Xuyên.
Ánh mắt cô ta lóe lên tia tinh nghịch, nhướng mày nhìn Chu Kỳ Xuyên.
“Em không phiền.”
Khí áp trên người Chu Kỳ Xuyên lập tức giảm xuống.
Anh ta tiến lên hai bước.
Tôi giơ tay cầm hợp đồng ra sau lưng.
“Tôi không phiền, cô ấy cũng không phiền, anh phiền cái gì?”
05
“Là phiền nó là bản hợp đồng bao nuôi sao?”
Cả đời tôi đã thấy rất nhiều bản hợp đồng.
Nhưng hợp đồng bao nuôi, thật sự là lần đầu tiên được thấy.
Biến chuyện này thành văn bản rõ ràng, đúng là một lĩnh vực độc đáo!
Trên hợp đồng ghi rõ, bên A cần phải trả cho bên B một vạn tệ phí lao vụ mỗi tháng.
Bên B thì cung cấp dịch vụ tương ứng, bao gồm nhưng không giới hạn trong việc vui chơi, ngủ cùng nhau.
“Chu Kỳ Xuyên, tôi thật sự không hiểu nổi anh rốt cuộc đang làm gì?”
Đối diện với ánh mắt của tôi, Chu Kỳ Xuyên cau mày.
“Thứ Lý Duy Nhất quấy nghịch , em còn tưởng thật à?”
“Em không phải quấy nghịch, em nghiêm túc.”
“Em im miệng!”
“Biết ngay là mắng em, hừ!”
Tôi cười gượng gạo.
Thật sự cảm thấy khá vô vị.
Đến nước này rồi, hai người này còn có thể như chốn không người mà thân thiết trước mặt tôi.
Tôi nhịn không được nghi ngờ.
Là tôi đã làm gì mới khiến người khác khinh tôi như vậy?
Tôi trả hợp đồng cho Lý Duy Nhất rồi xoay người bỏ đi.
Chu Kỳ Xuyên kéo tôi lại.
“Em đi đâu?”
Tôi ngẩng đầu nhìn anh ta: “Tôi đồng ý rồi.”
“Cái gì?”
“Chia tay, tôi đồng ý rồi!”
Anh ta nắm chặt tay tôi, siết mạnh làm tôi hơi đau.
Anh ta gầm lên: “Anh nói muốn chia tay khi nào?”
Tôi bật cười.
“Đến mức này rồi, còn không chia tay? Chu Kỳ Xuyên, anh đang sỉ nhục ai?”
“Anh đã giải thích với em rồi, đây là cô ấy càn quấy, em…”
“Tôi không chấp nhận. Nếu anh thấy những thứ này không có vấn đề, vậy phiền anh đi tìm một người bạn gái có thể chấp nhận những thứ này. Đừng cố gắng thuyết phục tôi, tôi không chấp nhận!”
Tôi muốn đẩy Chu Kỳ Xuyên ra.
Nhưng anh ta không chịu buông tay.
Lý Duy Nhất đột nhiên lên tiếng: “Đàn anh, anh còn đưa em về không? Buổi tối em còn hoạt động câu lạc bộ, sắp muộn mất rồi.”
Chu Kỳ Xuyên do dự.
Cuối cùng, anh ta buông tôi ra.
“Em lên xe trước đi, đợi anh về rồi chúng ta nói chuyện tiếp!”
Anh ta quay người đi về phía Lý Duy Nhất.
Lý Duy Nhất ung dung ngồi lên ghế phụ, thành thạo móc đồ ăn vặt từ phía trước ghế.
Cô ta muốn đưa cho Chu Kỳ Xuyên.
Bị Chu Kỳ Xuyên né tránh.
Cô ta vẫn không bỏ cuộc.
Chu Kỳ Xuyên bực bội vỗ vào tay cô ta.
Rồi chiếc xe lao vun vút đi.
Tôi vịn vào thân xe đứng đó, xoa ngực thở dài một hơi.
Kết thúc rồi.