Xin Chào, Daddy - Chương 4
Cập nhật lúc: 2025-07-09 22:30:28
22
Thượng Quan Tình với , Thượng Quan Thiến đúng là bạn gái cũ của Tống Kinh Duy.
lúc yêu cô nhất, cô bất ngờ qua đời vì bệnh nặng.
Vì , cô trở thành mối chấp niệm sâu nhất trong lòng Tống Kinh Duy.
Mà cô — em gái giống Thượng Quan Thiến nhất — đương nhiên trở thành tình nhân bên cạnh .
Tôi nhướng mày:
“Cô kể cho mấy chuyện là ý gì?”
Không ngờ phản ứng như , Thượng Quan Tình ngẩn .
Sau đó mới phản ứng , tiếp tục :
“Cô cũng giống chị , chẳng lẽ cô để ý ?”
Tôi nhún vai:
“Tôi việc gì so đo với một đã chết chứ?”
Cô gần như phát điên:
“Sao cô quan tâm? Tống Kinh Duy căn bản yêu cô! Anh chỉ xem cô là vật thay thế thôi!”
Tôi nhướng mày:
“Vậy cô phản ứng thế nào? Gục xuống , rời bỏ Tống Kinh Duy ?”
Ánh mắt cô thoáng dao động:
“Cô chỉ là cái bóng thay thế chị ! Bên cạnh còn ! Anh sẽ chỉ yêu một cô !”
Tôi lạnh:
“Chị gái , cô bao nhiêu tuổi , còn chơi trò tình yêu thuần khiết thế ?”
Cảm thấy tiếp cũng chẳng gì ho, dậy định rời .
Thấy Thượng Quan Tình còn định gì đó, lập tức chặn họng cô :
“Thượng Quan Tình, cô là tình nhân của Tống Kinh Duy, còn là vợ hợp pháp của .”
“Tình cảm thể , nhưng là pháp luật công nhận. Chuyện nhất là cô nên hiểu rõ.”
Rời khỏi quán cà phê, trong lòng vẫn thấy bức bối.
Ngẩng đầu trời, lấy điện thoại gọi cho Tống Kinh Duy.
“Alo?” – Giọng vẫn như mọi khi, bình tĩnh như tượng đá.
Thật ngờ, một như , đời tư rối loạn đến .
Rõ ràng định gọi để xả giận, mà thấy giọng , bao nhiêu câu chửi rủa đã chuẩn sẵn thốt nổi.
Chỉ khẽ :
“Em buồn.”
Một giây , tiếng tin nhắn vang lên.
Tài khoản ngân hàng báo một triệu tệ chuyển .
Nụ lập tức trở mặt :
“Cảm ơn daddy, em yêu daddy!”
23
Lần theo đoàn phim xa lâu.
Hơn một tháng mới xách vali trở về biệt thự.
Không ngờ Tống Kinh Duy đã đợi sẵn ở nhà.
Còn chuẩn cho một bàn đầy món thích ăn.
“Sao tự bếp nữa ?” Tôi hỏi. “Gọi dì Vương làm là mà.”
Tống Kinh Duy thản nhiên đáp: “Chẳng em thích ăn đồ nấu hơn ?”
Tôi gật đầu: “Ừ thì… đúng là .”
Lúc ăn cơm, chia sẻ với vài chuyện thú vị ở đoàn phim.
Anh chỉ “ừ hử” qua loa, nhưng khóe môi thỉnh thoảng cong lên.
Rất đúng chuẩn hình tượng tổng tài lạnh lùng trong ấn tượng của .
Chỉ là khi nhắc đến Thượng Quan Tình, mới nhiều hơn vài câu.
“Trước đó Thượng Quan Tình tìm em .”
Giọng khẳng định, rõ ràng là biết.
“Ừ.” Tôi gật đầu.
“Yên tâm, cô sẽ làm phiền em nữa.”
Ý gì đây?
Muốn làm chính thất rộng lượng, đừng gây khó dễ cho tiểu tam ?
“Tổng giám đốc Tống cũng yên tâm,” nhét cho một viên thuốc an thần, “Tôi hẹp hòi . Với chẳng đã dùng tiền giải quyết ?”
Tống Kinh Duy nghiêng đầu, như đang tiêu hóa lời .
“Em đang hiểu lầm gì đó ?” Anh .
Hiểu lầm?
Người tình còn tìm đến tận cửa, giờ bảo hiểu lầm?
Lúc nãy , mặt thì hờ hững như quan tâm.
Mà bây giờ mở miệng bênh tình nhân, thì từ “ làm phiền” đến “hiểu lầm” cứ tuôn liên tục?
Một cơn giận vô danh bốc thẳng lên đầu, định ném đũa xuống bàn, nhưng cuối cùng vẫn dám.
Chỉ đành đặt mạnh đũa xuống đĩa.
“Cứ coi như hiểu lầm .” Tôi lạnh mặt, giọng cũng trầm xuống.
Tống Kinh Duy như phát hiện trò vui nào đó.
Anh nghiêng gần : “Sao thế? Mặt em khó coi thế ? Ghen ?”
Tôi hừ lạnh: “Tôi nào dám ghen với tổng giám đốc Tống chứ?”
Câu càng càng giống là đang ghen?
Tống Kinh Duy bất ngờ bật “ha ha” hai tiếng, tâm trạng dường như .
Như tìm công tắc điều khiển cảm xúc của , nhướng mày :
“Mai sẽ tìm Thượng Quan Tình.”
“Tìm cô làm gì? Tôi mới về mà!” Tôi cáu kỉnh.
Không biết ảo giác của , mà tổng tài bá đạo như lúc trông chút… đáng ăn đòn.
Anh tựa lưng ghế, chậm rãi:
“Không làm gì cả, chỉ là ôn chuyện cũ thôi.”
Tôi thật sự tức .
Lập tức phắt dậy, bước nhanh lên lầu, dọn đồ sang phòng khách.
Còn khóa trái cửa phòng.
Tống Kinh Duy ở ngoài dỗ dành:
“A Hỉ, mở cửa .”
“Nếu mở là giận thật đấy.”
Nói thì , nhưng chẳng chút tức giận nào trong giọng .
Ngược , còn như thể đang dỗ dành mà vui đến phát cuồng.
Thật hiểu nổi đàn ông nghĩ gì nữa.
Nghe tiếng bước chân xa dần, cứ tưởng thật sự rời .
Thế là len lén mở hé cửa xem.
Không ngờ một bàn tay lớn bất ngờ thò , giữ lấy cánh cửa.
Tôi lực yếu, kéo thẳng lòng .
“A Hỉ.”
Anh gọi tên , giọng còn khẩn thiết hơn cả lần .
Tôi đã cảm thấy chân nhũn .
Thấy đáp, tiếp:
“A Hỉ, nhớ em.”
Câu khác gì một loại mê dược, từ tai thấm thẳng não .
Cuối cùng thì, cũng hiểu thế nào là hai chữ “mê hoặc” .
24
Tống Kinh Duy là giữ lời.
Thượng Quan Tình quả thật còn đến tìm nữa.
Chỉ là thì bận phim, còn thì vùi đầu chuyện sáp nhập doanh nghiệp.
Hai chúng cũng đã gần một tháng gặp mặt.
Hôm đúng dịp hiếm hoi nghỉ, đang định ngoài dạo phố.
Thì nhận cuộc gọi từ quản lý cũ.
Anh nhờ một chuyện nhỏ.
Người quản lý cũ thể là quý nhân của , khi nghề đã giúp đỡ nhiều.
Vậy nên mở lời, lập tức đồng ý.
“Ý chị là, Minh em công khai hẹn hò với tiểu sinh mới nổi Chu Sơ ?”
Tôi với chị Tuyết – quản lý hiện tại.
Tôi gật đầu: “Chu Sơ chụp lúc đang hôn một bạn nam. Muốn em giả làm bạn gái để che chắn dư luận một thời gian, vài tháng là thể tuyên bố chia tay .”
Chị Tuyết nhíu mày: “Chuyện sẽ ảnh hưởng đến các hợp đồng đại diện thương hiệu của em chứ? Bộ phim mới xong cũng lên sóng ngay, tạo couple để giữ nhiệt cũng .”
“ mà…” – chị Tuyết thêm – “Tổng giám đốc Tống bên thì ?”
Dù là quản lý của , nhưng chị biết mối quan hệ thực sự giữa và Tống Kinh Duy.
Cứ tưởng là kim chủ của .
Trong đầu thoáng hiện lên khuôn mặt trai của Tống Kinh Duy, lòng khẽ chột .
nhanh, nhớ tới Thượng Quan Tình.
Quan thì đốt lửa, còn dân thì thắp đèn ?
“Không .”
Tôi bình tĩnh trả lời. Anh chung thủy , chẳng qua chỉ giúp một tay, hề thực sự phản bội, còn hơn gấp nhiều lần.
Tôi cũng rõ tại , trong lòng chút cảm giác xả giận, thử .
Lẽ nào…
Tôi lắc mạnh đầu, hất hết những ý nghĩ rối rắm nên khỏi tâm trí.
25
Biết tin công khai hẹn hò với Chu Sơ.
Tống Kinh Duy mà lập tức bay xuyên đêm từ nước ngoài về nước.
Không báo , xuất hiện ngay mặt .
“Tổng giám đốc Tống, về ?” – Tôi hỏi.
Ánh mắt Tống Kinh Duy lạnh đến mức khiến bất giác rùng .
Anh một lời, lập tức nắm lấy hai tay trói .
Tôi biết sẽ làm hại , nhưng khí thế lạnh lùng mà kiêng nể , lần đầu cảm nhận, thật sự khiến sợ hãi, cố vùng vẫy:
“Tống tổng, làm gì ? Anh làm đau đấy!”
Nghe kêu đau, động tác của dịu một chút, nhưng vẫn gì.
Không biết từ lôi một dải lụa đen, bịt mắt .
Anh ôm lên xe, rẽ trái rẽ mấy lần.
Không biết qua bao lâu, xe dừng , bế bổng nhà.
Chờ vững, Tống Kinh Duy mới tháo khăn bịt mắt.
Tôi đảo mắt xung quanh, phát hiện đang ở trong một căn biệt thự từng tới.
Trong nhà đóng kín cửa sổ, rèm chắn sáng che kín mít, chỉ một ngọn đèn vàng nhạt đang sáng.
Mơ hồ đến mức biết hiện tại là ngày đêm.
Lúc , Tống Kinh Duy đang mặt , khí thế hừng hực như sóng cuộn ập tới.
Anh đẩy nhẹ cặp kính gọng:
“Cơm cũng nấu cho em, ‘daddy’ em cũng gọi . Giờ em yêu khác, là gì? Là ba em thật ?”
Tôi thể cảm nhận — Tống Kinh Duy thật sự nhốt .
Cứ như thể trong thứ gì đó nguy hiểm giải phóng.
Tiêu .
Lần đúng là chơi lố .
“Tống tổng, giải thích…”
Tống Kinh Duy nắm cằm :
“Muộn .”
Đêm hôm đó… đến giờ vẫn dám nhớ .
Tôi định mở miệng giải thích, lập tức lấy tay bịt miệng .
Tôi rưng rưng nước mắt .
Anh lạnh nhạt :
“Trừ ‘daddy’ , bây giờ bất cứ lời nào khác.”
Vui sướng và đau đớn đan xen.
Tôi mới nhận — lần đầu của và , thật đã nhẫn nhịn .