Xin Đừng Đổ Lỗi Lên Một Đứa Trẻ
Chương 3
“Cái gì?”
Tôi biết mẹ tôi không coi tôi ra gì, nhưng thật không ngờ bà còn muốn trả thù tôi, còn phát rồ như vậy.
Tôi không khỏi ôm mặt cười khổ nói: “Mẹ, mẹ có biết con vừa mới rút máu cho Bạch Liên Nhi hay không, nếu còn rút nữa con có thể sẽ chết.”
“Làm sao có thể, thân thể mày tốt như vậy làm sao có thể chết được? Em gái mày bị đánh hơn một năm không phải cũng không có việc gì sao? Bây giờ là lúc mày nên trả nợ cho con bé.”
Mẹ tôi vẫy tay, lại có thêm vài người mặc đồng phục bác sĩ bước vào.
Nhưng tôi biết họ không phải là những người chuyên nghiệp.
14.
“Tôi nợ nó cái gì? Hai người ngay từ đầu đã đổ lỗi cho tôi về cái chết của bố. Các người chỉ muốn tìm một cái bao cát để trút bỏ những căng thẳng và tức giận trong cuộc đời. Tôi làm bao cát nhiều năm như vậy, không phải đủ rồi sao. Giờ còn muốn mạng sống của tôi nữa à?”
Giọng tôi nghẹn ngào, mặc dù đã đoán trước được điều này nhưng tôi vẫn cảm thấy đau như bị kim đâm.
Thấy mẹ im lặng, tôi lại cho bà một cơ hội cuối cùng.
“Mẹ, lúc trước bố đích thực là vì con đi mua thuốc, nhưng ông ấy chết ở trước cửa tiệm bánh ngọt. Lúc ấy, là em gái con…”
“Đủ rồi, mày đừng trách em gái mày làm gì. Con bé không có lỗi gì cả, là lỗi của cái xe tải kia. Nếu không phải mày muốn bố mày đi mua thuốc, em gái mày cũng sẽ không xin mua bánh ngọt.”
“Hóa ra mọi thứ giết chết bố tôi chỉ là một cái cớ. Mẹ chỉ muốn trút giận lên tôi để che đậy tất cả những cảm xúc tiêu cực của mình. Mẹ đã quen với việc này nên bố có chết vì tôi hay không cũng không quan trọng. Điều quan trọng là mẹ muốn tìm thấy cái gọi là niềm vui trả thù tôi. Nhưng mẹ ơi, con cũng là con gái của mẹ kia mà. Mẹ và em gái hiện tại nghĩ mọi cách hại chết con, chẳng lẽ sẽ không có một chút không đành lòng nào sao?”
Mẹ tôi không nói gì, bà cầm lấy túi Dương Tùng đưa cho tôi, vẫy tay.
Lần này tôi thật sự hoảng sợ, tuy rằng tôi tính kế bọn họ, nhưng không muốn vì vậy mà chết.
“Cứu mạng, cứu mạng, chồng ơi cứu em..”
Tôi bị những người đó lôi kéo ấn lên giường, theo bản năng gọi Triệu Thừa.
Nhưng mẹ tôi cho rằng người tôi gọi là Dương Tùng, còn cười chế nhạo nói: “Cứ yên tâm, Dương Tùng ở trong bệnh viện cùng em gái mày rồi, sẽ không tới gặp mày đâu.”
“Không, chồng tôi là……Ưm ưm ưm……”
Họ bịt miệng tôi, những chiếc kim dài nhọn sẵn sàng đâm vào các mạch máu trên cánh tay tôi.
Tôi nhắm mắt lại. Tôi thực sự rất sợ kim tiêm.
Tôi cảm thấy như đầu mình đang quay cuồng.
Nhưng đúng lúc này, cửa phòng bị đá văng ra.
Một nhóm người có vũ trang xông vào. Người đàn ông cao lớn dẫn đầu đá văng người sắp lấy máu của tôi, sau đó vứt kim tiêm và mọi thứ khác đi, ôm tôi an ủi: “Đừng sợ, đừng sợ, có anh ở đây.”
Là Triệu Thừa, anh ấy đến rồi.
Anh ấy giống như vị cứu tinh của tôi, xuất hiện vào thời khắc nguy hiểm nhất trong cuộc đời tôi.
15.
“Chồng? Chồng ơi, anh đến rồi, anh làm em sợ chet khiếp.”
Có lẽ vô tình, chỉ có ở trước mặt Triệu Thừa tôi mới dám lớn tiếng khóc lóc, bộc lộ hết những bất bình trong lòng.
“Chồng nào? Mày có chồng khi nào? Cậu là ai? Dám lén lút đột nhập vào biệt thự Dương gia, tôi nói cho các người biết chuyện này tôi không để yên đâu.”
Mẹ tôi có chút hoảng hốt, vừa lui về phía sau vừa muốn chạy trốn.
Nhưng vị khách không mời mà tới không cho bà ta cơ hội này, thậm chí còn mang cho bà một đôi “vòng tay bạc”.
“Các người làm gì, buông tôi ra, các người dám động vào tôi, tôi sẽ bảo con rể tôi giết chết các người.”
Nói thế nào nhỉ, trong những năm nay bà ấy đã dùng thân phận của Dương Tùng để uy hiếp quá nhiều người và làm quá nhiều chuyện, Dương Tùng đã cho bà ấy ảo tưởng rằng bà ấy có thể đứng ngoài vòng pháp luật.
Bà ấy đã bị tha hoá, hoàn toàn quên mất thế giới này còn có luật pháp.
“Con rể của bà Dương Tùng đã bị đồng nghiệp của tôi bắt giữ ở bệnh viện, các người bị tình nghi bắt cóc, giam cầm, hơn nữa còn cố ý mưu sát, các người sẽ cùng nhau bị đưa ra tòa.”
Vốn nhân viên bộ phận có liên quan sẽ không trực tiếp nói thẳng như vậy, nhưng có lẽ bọn họ là đồng nghiệp của Triệu Thừa, cho nên mới có chút thiên vị nạn nhân là tôi.
Tôi được Triệu Thừa đưa tới khách sạn gần đó, còn an bài một gian phòng bảo vệ.
Bởi vì bị rút máu, anh ấy vô cùng lo lắng, còn dẫn tôi đến bệnh viện kiểm tra một chút.
Không kiểm tra thì thôi nhưng vừa kiểm tra tôi đã giật nảy mình.
Tôi có thai.
Mặt Triệu Thừa lúc ấy tối sầm lại, tay anh ấy nắm tay tôi cũng run rẩy.
Hàng mi dài khẽ rung lên, rồi áp cả khuôn mặt vào bụng tôi.
“Suýt chút nữa là anh đã mất em rồi. Thật may là em không sao.”
Tôi cũng rất vui mừng. Anh ấy sờ cái đầu đinh đầy gai của mình nói: “Nhưng em đã cứu chúng ta. Sau này dù có hai đứa con, anh cũng sẽ không làm ra chuyện như mẹ em đâu.”
Anh ấy không phải là người nhiều lời nhưng anh ấy dùng hành động để thể hiện rằng anh ấy yêu tôi đến nhường nào.
Rất nhanh, mẹ tôi và Dương Tùng đều bị nhốt.
Dương gia mời một luật sư xuất sắc, muốn đấu tranh kéo dài, thậm chí muốn đổ lỗi hoàn toàn cho mẹ tôi.
Nhưng Triệu Thừa cũng không yếu thế, anh ấy tìm người bạn thân nhất của mình, cũng là một vị luật sư nổi tiếng.
16.
Dương gia thấy không có cách nào thoát tội, liền để mắt đến tôi.
Lúc này tôi đã về sống ở nhà Triệu Thừa, dưới sự sắp xếp của anh vào ở trong nhà bố mẹ Triệu.
Anh thấy tôi cần được quan tâm, hơn nữa cũng sợ gặp tôi nguy hiểm, nên tôi cũng đồng ý.
Lúc đầu tôi vẫn rất lo lắng nhưng sau khi đến nhà anh ấy, tôi mới biết được thế nào là tố chất của người trưởng thành.
Bố anh cũng là cảnh sát, bởi vì bị thương nên đã nghỉ hưu. Bình thường có tinh thần trọng nghĩa, không có việc gì thì đi giữ gìn trật tự như nhân viên bảo vệ miễn phí ở tiểu khu.
Nếu ai gặp khó khăn cũng dễ dàng tìm đến ông ấy.
Mẹ anh ấy là giáo sư đại học, bà không hề có dáng vẻ của một người mẹ chồng để gây áp lực cho tôi, mà giống chị em với tôi hơn.
Sau khi đến nhà anh, lúc tôi đang nấu ăn thì cả nhà quây quần bên nhau.
Tôi đã tìm thấy cảm giác ấm áp vì được gia đình yêu thương, và sự tôn trọng mà cả đời tôi chưa từng nhận được.
Hôm nay có người đến gõ cửa, sau khi mở ra phát hiện hóa ra là mẹ của Dương Tùng.
Bà ta mang theo rất nhiều quà tặng, các món quà đều khá sang trọng.
Thái độ Dương Tùng cũng vẫn trịch thượng, rõ ràng là tới cầu xin sự giúp đỡ nhưng vẫn muốn chế ngự tôi.
Nhưng hắn thật không ngờ rằng, luận khí thế bố của Triệu Thừa lại mạnh hơn một chút.
Khi đứng ở đó, ông ấy trông thật uy nghiêm dù đang phải chống nạng. Cộng thêm thân hình đàn ông miền Bắc vốn đã cao to và khỏe mạnh.
“Các người đến gặp con dâu chúng tôi có chuyện gì sao? Ở đây chúng tôi không thích tặng quà. Mang ra ngoài đi, nếu không thì không cần phải nói chuyện gì nữa.”
Một câu nói khiến sắc mặt mẹ Dương Tùng lúc trắng lúc xanh. Để có thể tiếp tục nói chuyện, quà tặng đều được mang ra ngoài.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, toàn bộ quá trình đều không lên tiếng.
Bà ta đề nghị cho tôi 50 vạn, để tôi buông tha cho Dương Tùng.
Mẹ chồng tương lai của tôi nói: “Thưa bà, bà muốn dùng tiền để mua sự công bằng của pháp luật sao? Chuyện này có thể xảy ra ở nhà người khác, nhưng ở nhà chúng tôi thì không, xin bà hãy quay về đi.”
“Các người không phải thiếu tiền sao? Không có tiền, tôi không tin các người có thể sống tốt. Còn tự cho rằng mình cao quý, khi con cái lớn lên cũng không cần giáo dục tốt sao? Các người muốn con cháu của mình không được học hành ở nơi có điều kiện tốt, bị người khác coi thường à?”
Mẹ của Dương Tùng khàn giọng hét lên. Có lẽ đây là lần đầu tiên bà ta nhìn thấy một gia đình như vậy.
Sau đó, bố chồng tương lai của tôi đi tới một căn phòng mà tôi chưa từng vào.
Triệu Thừa có chút mê tín, anh nói nơi đó là nơi thờ phụng bài vị người trong nhà, một phụ nữ có thai như tôi vẫn là không nên đi vào thì tốt hơn. Khi ấy tôi dở khóc dở cười, nhưng thật không ngờ có ba bài vị được đưa ra.
“Đây là con trai lớn của tôi, mười năm trước trong khi đang làm nhiệm vụ thì bị kẻ bắt cóc đâm 15 nhát, cấp cứu được 20 ngày thì qua đời. Trước khi chết nó nói, chưa bao giờ hối hận khi hy sinh cho đất nước.”
“Đây là bố tôi, năm đó sau khi ông hy sinh tôi đã kế thừa chức vị của ông.”
“Đây là bố vợ tôi, cũng là hy sinh vì bảo vệ hòa bình đất nước. Có bọn họ ở đây, số tiền không rõ lai lịch của các người, cũng chỉ là rác rưởi trong nhà tôi thôi.”
Nhìn thấy những thứ này, tôi mới hiểu được mình muốn gả cho gia đình này đến mức nào.
Tôi không cầm được nước mắt, lao vào lòng mẹ chồng và nói: “Con có thể gả vào gia đình mình, thật sự là tốt quá.”
17.
Mẹ của Dương Tùng cuối cùng đen mặt bỏ đi, về sau dù có dùng cách nào thì con trai bà ta cũng sẽ bị kết án 10 năm tù.
Mẹ tôi thì bị kết án năm năm, trước khi vào t ù bà ấy muốn gặp tôi một lần, nhưng tôi từ chối.
Những gì cần nói thì đã nói rồi, cầu xin sự tha thứ hay những vấn đề khác cũng không còn quan trọng nữa.
Chưa đầy một tháng sau khi họ vào tù, tôi kết hôn với Triệu Thừa.
Không có nhà riêng, nên chúng tôi sống cùng bố mẹ anh.
Tuy rằng có thể sẽ có chút va chạm nhỏ, nhưng tôi cảm thấy vô cùng hạnh phúc khi được sống trong một gia đình có những người ngay thẳng như vậy.
Lúc khám thai, bác sĩ nói tôi mang thai song sinh.
Lúc trở về mẹ chồng tôi hết sức vui mừng, làm cho tôi một bàn đồ ăn ngon.
Triệu Thừa cũng hiếm khi trở về, còn uống chút rượu.
Dù anh ấy không cười nhiều nhưng tôi vẫn có thể biết được anh ấy hạnh phúc đến mức nào.
Lúc này chuông cửa lại vang lên, Triệu Thừa đi mở cửa.
Bình thường khi có khách tới, Triệu Thừa ít nhất sẽ nói vài câu chào mừng, nhưng anh ấy lại im lặng.
Tôi cảm thấy không ổn nên cau mày khi nhìn lại. Người đến là em gái tôi, trên tay nó đang bế một đứa bé.
Nó đã sinh cho Dương Tùng một đứa con. Vì bị coi là nạn nhân và phải chăm sóc con cái nên nó được hưởng án treo.
Nhưng tại sao không làm thiếu phu nhân ở nhà họ Dương, lại chạy tới đây làm gì?
Dù sao thì Liên Nhi cũng đã trực tiếp bỏ trốn ra nước ngoài sau tai nạn của Dương Tùng, giờ không ai có thể đe dọa được nó nữa.
Tôi lạnh lùng hỏi: “Em tới đây làm gì?”
Em gái tôi đột nhiên quỳ xuống trước mặt tôi, cầu xin tôi thu nhận nó.
“Buồn cười. Không phải cô đã ly hôn với Dương Tùng sao? Cô cũng có con của Dương Tùng. Sao không đến nhà họ Dương giàu có, chạy đến chỗ tôi làm gì?”
“Em sinh ra một đứa bé bị bại não. Bác sĩ nói tình trạng này là do lượng máu cung cấp trong thai kỳ không đủ, cho nên mới bị như vậy.”
Em gái tôi đã khóc rất nhiều.
Tôi nhận thấy sắc mặt của Triệu Thừa lập tức tái nhợt, anh ấy đưa tay ra nắm lấy tay tôi.
Chắc anh ấy sợ lắm, nhưng anh ấy không biết em gái tôi khác với tôi, tôi chỉ bị rút máu một lần thôi, còn em ấy bị vô số lần.
18.
Từ chối lấy máu? Như vậy những túi xách hàng hiệu, trang sức xa hoa của nó từ đâu mà có được đây?
Chính sự tham lam của nó đã hại con mình.
“Cô đi đi, nhà chúng tôi sẽ không thu nhận cô.”
Tôi xua tay, đây là kết quả nó đáng phải nhận, nó dựa vào cái gì mà muốn ép buộc tôi lần nữa.
“Là chị, nếu không phải chị hại chết bố…”
“Có thật là tôi không? Không phải vì cô muốn ăn bánh ngọt, nhất định đòi bố đi mua nên mới xảy ra tai nạn sao?”
Cuối cùng tôi cũng nói điều trong lòng mình bao lâu nay trước mặt nó, còn đứng dậy tát một cái vào mặt nó.
“Những năm qua tôi thật sự đã chịu đủ rồi, tại sao tôi phải trả giá cho sai lầm của cô? Cút đi, đừng cho rằng tôi là kẻ ngốc. Cô có biết những năm qua tôi đã phải chịu đựng như thế nào không? Tôi sợ các người nghĩ không thông nên vẫn luôn cam chịu làm một bao cát, để cô trút hết mọi chuyện lên đầu tôi. Nhưng hiện tại tôi biết, có một số người căn bản không đáng được thương hại.”
Vốn cho rằng em gái tôi sẽ xấu hổ rời đi, nào ngờ nó lại nhảy dựng lên chỉ vào tôi nói: “Chị cho rằng mình thanh cao vậy sao lại nhẫn tâm đuổi tôi ra ngoài như vậy? Các người không phải là người tốt sao, không phải cảnh sát quốc gia sao? Vậy thì phải nuôi tôi, nếu không nuôi tôi, thì đó là bôi nhọ uy tín của đất nước…”
Mẹ chồng biết ăn nói của tôi trực tiếp phản bác: “Chúng tôi thật sự là vì nước vì dân phục vụ, nhưng chúng tôi không nuôi loại phụ nữ tâm địa ác độc như cô, cũng không nuôi người có hại đối với xã hội. Nếu cô cứ tiếp tục làm loạn, vậy chúng tôi chỉ có thể báo cảnh sát để bọn họ xử lý chuyện này.”
Em gái tôi đã bỏ đi, nhưng nó đã bỏ lại đứa con của mình trên bàn ăn của gia đình tôi.
Tôi tức giận đến suýt ngất đi, nhưng may mắn được Triệu Thừa đỡ dậy.
Anh ấy có quan điểm rất chính trực, không hề yêu cầu tôi giữ lại đứa trẻ, và cũng không nói gì về việc đứa trẻ vô tội.
Thay vào đó, anh ấy yêu cầu mẹ chồng tôi gửi đứa bé đến một tổ chức phúc lợi xã hội cùng với anh ấy, đồng thời dùng những bằng chứng được camera giám sát ở nhà ghi lại để tố cáo em gái tôi bỏ con.
Quả nhiên, một gia đình có kiến thức pháp luật và quan điểm ngay thẳng có thể xử lý sự việc một cách nhanh chóng và chính xác.
Khi tôi được đưa vào bệnh viện khám thai thì em tôi đã vào tù rồi.
Nhưng cả nhà đều lo lắng cho sức khỏe của đứa con mà tôi đang mang thai nhưng rất may sau khi khám xong không có vấn đề gì.
Vài tháng sau, tôi sinh đôi hai bé trai khỏe mạnh và năng động.
Mười mấy năm sau, bọn trẻ đồng thời thi vào trường cảnh sát giống bố mình.
Có đôi khi, những thứ như huyết mạch thật thực sự rất huyền diệu.
– HẾT –