XUÂN ĐÌNH NGUYỆT - 20
Cập nhật lúc: 2025-07-11 00:25:45
Dòng hồi ức dần trở nên rõ ràng. Ta chậm rãi đưa tay lên, cẩn thận mò mặt tranh. Từ lên , từ trái sang , từ sang trái, bỏ sót một tấc nào. Cuối cùng, ở góc bên bức họa, chạm một vùng lồi lõm cực kỳ tinh vi.
Năm bảy, tám tuổi, phụ từng kết giao với một nghệ nhân chuyên khắc tranh mộc bản, còn theo học một thời gian.
phụ cầm d.a.o khắc quen như cầm bút, cuối cùng đành từ bỏ gỗ, chuyển sang dùng bút lông dao, khắc họa ngay ba lớp giấy tuyên bọc ngoài tranh.
Bằng phương pháp , vẽ nhiều bức tranh về mẫu , nhưng từng gửi . Ta cũng chỉ vô tình phát hiện khi thu dọn tranh thư trong mật thất khi mẫu qua đời.
Nhẹ nhàng dùng than chì tô qua, những bàn tiệc vốn ai động đến, cuối cùng cũng chào đón thực khách của chúng.
Là một đám hải tặc.
36.
Bí ẩn sáng tỏ, và Hoắc Tuần đều lặng nên lời. Trong đình chỉ còn vang vọng tiếng mưa rơi bên ngoài cửa sổ.
Cách quận Tiền Đường chừng trăm dặm về phía đông bọn hải tặc hoành hành, chiếm cứ các quần đảo. Triều đình nhiều quân vây quét, nhưng bao giờ tìm sào huyệt chính của chúng.
"Vậy nên, Hiến vương chính là kẻ cấu kết với bọn hải tặc, lấy đó để nuôi dưỡng tư binh?"
Ta mấp máy môi mấy , cuối cùng cũng hỏi câu .
"Còn phụ ..."
Ông là khách mời trong yến tiệc thưởng cúc đó, chỉ là kẻ tình cờ phát hiện bí mật? Mà những kẻ từng dùng đao uy h.i.ế.p , rằng phụ nắm rõ chuyện , hơn nữa còn để bức họa ?
Tất cả đều là những câu đố lời giải. Mà phụ khuất, e rằng chẳng bao giờ thể tìm đáp án. những điều đó với còn quá quan trọng nữa. Điều quan trọng hơn cả là tại phụ chấp nhận mạo hiểm, để bức tranh mà chỉ mới thể giải mã?
Vì bức tranh , vô tình cuốn vòng xoáy tranh đấu thấy m.á.u tanh nhưng đầy hiểm nguy .
"Man Man."
Giọng Hoắc Tuần ôn hòa xen lẫn chút trấn an, kéo khỏi dòng suy nghĩ hỗn loạn. Hắn nhận nỗi sợ và bất an trong lòng .
"Đừng sợ, Man Man."
"Ta sẽ luôn ở phía ."
Nói , đưa cho một cuốn bút ký cũ kỹ.
"Khi tìm bức họa trong mật thất, vô tình phát hiện quyển sổ . Nghĩ rằng lẽ sẽ giữ nó như một kỷ niệm."
Bút ký cũ, bìa ngoài còn vết rách, hiển nhiên chủ nhân của nó lật giở ít .
Về đến phòng, thắp đèn, rúc giường, chậm rãi lật xem từng trang.
Chữ là của phụ . Phần đầu ghi chép những chuyện liên quan đến mẫu , ví dụ như hôm nay cùng Đình Phương câu một con cá, hôm nay cùng Đình Phương lên núi ngắm lá phong...
Từng trang giấy thấm đượm tình ý nồng nàn, như thể thể xuyên qua năm tháng mà cảm nhận sự triền miên sâu đậm.
lật sang trang kế tiếp, chữ nghĩa trở nên lãnh đạm và rời rạc. Những trang đó đều như , chỉ đơn giản là hôm nay gì, gặp ai.
Ta kỹ ngày tháng ghi đó, quả nhiên cách trang chừng một năm. Khi , hai bằng mặt bằng lòng.
Cảm giác xót xa dâng lên trong lòng, tạm thời đặt quyển sổ xuống, dựa đầu giường, lặng lẽ màn đêm ngoài cửa sổ, mặc cho tâm tư theo cơn mưa kéo dài trôi dạt đến nơi hư vô. Không qua bao lâu, bên ngoài trời tối đen.
Ta cầm bút ký lên, lật tiếp từng trang. Nhìn thấy niềm vui sướng và mong đợi của phụ khi đời, lòng chợt ấm áp. Nhìn thấy sự hối hận và tự trách của ông khi mẫu ngày càng tuyệt vọng và lạnh nhạt, cảm thấy nghẹn ngào.
Ta nên trách phụ vì lòng tự tôn cao ngất, mãi chẳng chịu cúi đầu, nên oán giận ông vì chỉ hối hận giấy mà chịu hành động.
Lật đến trang cuối cùng, bỗng thấy một bức thư tuyệt mệnh.
"Bệnh nặng bám , ngày lành chẳng còn bao nhiêu. Đây là báo ứng của , nhưng vẫn hận ông trời đến tận cùng, ngay cả một chút lòng trắc ẩn để cùng Đình Phương dây dưa đến già cũng cho."
"Đời , thẹn với trời đất tổ tông, chỉ với Đình Phương và Man Man, dù luân hồi ba kiếp cũng chẳng thể bù đắp nổi hối hận ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/xuan-dinh-nguyet/20.html.]
"Mười năm qua, một kẻ hèn nhát cùng đào binh. Đình Phương cứ thế héo tàn, mà ngày nào cũng như búa tạ giáng tim. Thế nhưng, vẫn chẳng thể giải thích biện bạch."
"Ban đầu là cố chấp chịu, là nhút nhát dám."
"Chỉ âm thầm thề nguyện trong lòng, ngày nào cũng vùi đầu sách vở dạy học trò, hoặc ngoài giảng đạo luận đàm, mong rằng khi thanh danh lẫy lừng, cũng là ngày và Đình Phương phá vỡ lạnh nhạt."
"Thế nhưng, khi công thành danh toại, mới nhận nàng tuyệt vọng với ."
"Vốn dĩ nghĩ rằng vẫn còn cả một đời để bù đắp, mà rốt cuộc, cũng chẳng thể đợi đến ngày đó. Đây là quả báo đáng chịu."
" Đình Phương biến thành thế , là do tạo nghiệt. Ta chịu trách nhiệm."
"Còn Man Man, thật sự yêu thương con bé thế nào mới đúng. Càng yêu càng thương, càng hối hận và đau lòng."
"May , chí khí và danh vọng của vẫn còn đáng giá."
"Chữ và tranh vẽ trong thư phòng đủ để Đình Phương và Man Man sống sung túc cả đời."
"Còn những sách cổ trân quý trong tàng thư lâu, đến lúc đó, một nửa để cho Đình Phương, mong nàng bình an đến cuối đời."
"Nửa còn giữ cho Mạn Mạn. Có danh tiếng và khí tiết của , những sách cổ chỗ dựa, con gái của và Đình Phương, dù là vương phi cũng thừa sức."
"Trước đây vẫn luôn dạy Man Man hành xử như bậc quân tử. chút hối hận. Ngày mai, sẽ dạy con bé mưu lược, chớ nên mù quáng thiện lương."
…
Một đêm ngủ, chỉ lắng tiếng mưa rơi bên hiên đến tận khi trời sáng.
37.
Chưa đầy mấy ngày, Hoắc Tuấn nhận thư của Tĩnh vương, sáng hôm lập tức lên đường.
Trước khi , tìm sẵn hộ viện, còn đặc biệt để cho hai thị vệ võ nghệ cao cường, dặn dò ngoài nhất định mang theo họ.
Di mẫu ôm lòng, những đóa hoa trong viện mưa xối tả tơi, xót xa ngừng than thở:
"Ôi chao..."
Than thở xong thở dài:
"Kinh thành cũng sắp náo loạn , ... liệu mấy phần thắng?"
"Di mẫu đừng lo, biểu ca là như thế nào, Tĩnh vương mở đường, ắt sẽ đạt mong ."
Di mẫu mỉm , gật đầu với :
"Chỉ mong là . Nếu cuối cùng thật sự là Tĩnh vương… thì khi trở về kinh, di mẫu nhất định sẽ chọn cho Man Man một lang quân như ý."
"Vậy thì di mẫu chọn cho con một con út của danh môn công khanh sủng ái mới , để ngày nào con cũng đến phiền di mẫu."
Ta ngẩng cao đầu, cố ý vẻ kiêu kỳ. Di mẫu chọc , liên tục đáp ", ".
"Man Man cứ quyến luyến di mẫu thế , là xem thử biểu ca con thế nào?"
Không dì đùa đang dò xét, ngẩn một thoáng bật than nhẹ:
"Mắt của biểu ca thực sự cao, thể xem trọng con ? Những tiểu nương tử nuôi dưỡng cẩn thận trong các cửa son ở kinh thành mới xứng với ."
Đoạn chuyện trò theo gió bay , và di mẫu cũng nhắc nữa.
Tháng bảy lửa đỏ, tháng chín áo lạnh.
Mười ngày, nửa tháng Hoắc Tuấn thư gửi về, cũng chỉ đơn giản báo hành tung và bình an.