Xuân Phong Độ - 13 (Hết)
Cập nhật lúc: 2025-07-28 21:41:35
Ta thề là cố gắng !
Cuối cùng thực sự còn chút sức lực nào nữa, đành từ bỏ, bẹp xuống thiết tha gì nữa.
“Phu quân, từng câu : 'Chết bằng sống dai', hãy tha cho bản , cũng tha cho .”
Vân Cảnh kéo khỏi chăn.
“Bắc Mạc trận tuyết đầu mùa đông năm nay , đưa nàng về đó xem một chút nhé?”
???
Ta lập tức phấn khích: “Thật !?”
Khóe mắt giãn , hiện lên ý .
“Ta hứa với Miểu Miểu, tất nhiên giữ lời.”
Ta háo hức : “Vậy nên mời quận chúa Tân Dương cùng ? Nàng đến Bắc Mạc từ lâu !”
Vân Cảnh nhướn mày.
“Nàng và Tiêu Kỳ sẽ thành hôn ba ngày nữa, lẽ kịp .”
Ta chút tiếc nuối, nhưng nhanh chóng vui vẻ trở .
“Không ! Vậy chúng một !”
…
Sau một trận tuyết lớn, hồ băng đóng cứng, dạo chơi đó cả buổi, còn Vân Cảnh thì bên bờ nướng thỏ.
Phải thừa nhận rằng tay nghề của càng ngày càng giỏi!
Chỉ điều thể vẫn yếu ớt, bên đống lửa cả buổi mà tay vẫn lạnh.
Ta chỉ đành kéo tay qua để sưởi ấm.
Hắn khẽ nâng mắt, ánh trong veo, nhẹ nhàng :
“Miểu Miểu, cũng lạnh.”
Ta: “……”
…
Đông qua xuân đến, hai đứa trẻ chạy.
Ta gọi quận chúa Tân Dương đến chuyện phiếm.
“Nếm thử , đây là món điểm tâm mới từ Ngự Thiện Phòng! Nhân tiện cảm ơn quận chúa năm đó hào phóng tặng đầu bếp, nếu chẳng thể thưởng thức món ngon như thế .”
Quận chúa Tân Dương ngả , phất tay một cách hờ hững.
“Cảm ơn cái gì, vốn dĩ là của bệ hạ.”
Ta khựng , từ từ ngẩng đầu.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
“Quận chúa gì?”
Quận chúa Tân Dương cũng nhận lỡ lời, lập tức thẳng dậy, mặt hiếm khi lộ vẻ lo lắng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/xuan-phong-do/13-het.html.]
“…Chúng thể giả vờ như thấy ?”
18
Ta lập tức thẳng đến ngự thư phòng.
Trên đường , vô ký ức ập về, nhiều mảnh ghép hiểu rõ giờ kết nối với .
Thì Yên Vương về phía từ lâu.
Thì sớm thái tử sẽ tạo phản, và cố ý để quận chúa Tân Dương đưa rời , biệt viện đều là của .
Thì thứ đều trong sự tính toán của , kể cả .
Ván cờ , chính là điều khiển.
…
Thái giám canh ngoài ngự thư phòng dám ngăn , lau mồ hôi mà cúi đầu bước theo .
Khi đến cửa, bên trong đang truyền vài giọng .
“…Bệ hạ, tam niên hiếu kỳ của tiên hoàng mãn, hậu cung của bệ hạ trống vắng quá lâu, việc tuyển tú nữ thực sự thể trì hoãn thêm.”
Ta khựng , bàn tay đang định gõ cửa dừng giữa trung.
Ngay đó, tiếng ho khan của Vân Cảnh từ bên trong, một lúc lâu mới dứt.
“…Thân thể của trẫm, hoàng hậu một là miễn cưỡng, nếu chọn thêm tú nữ cung, e là chỉ thêm phiền phức. Đến lúc đó lỡ duyên phận của các tiểu thư khuê các, thì là của trẫm.”
Ta: “……”
Ngự thư phòng trở nên im lặng như tờ.
Thái giám bên cạnh cúi gằm đầu xuống đất, lẽ nhịn vất vả.
Dù đây cũng đầu tiên nam nhân thế, quen .
Ta gõ cửa.
Chốc lát , cửa phòng mở , vài vị đại thần lưng ngẩng đầu , lập tức cúi xuống.
Vân Cảnh ngây : “Miểu Miểu, ?”
Ta chớp mắt, nắm lấy tay .
“Không gì, chỉ là ăn thịt thỏ nướng, phu quân cùng ?”
Hắn thoáng sửng sốt, khóe môi nhếch lên thành một nụ , bàn tay siết chặt lấy tay .
Hơi ấm truyền đến, gần như khiến tim run lên.
“Được thôi.”
Giả thật, hư thực, đều quan trọng.
Không gì quan trọng hơn .
Chỉ cần ở bên, là đủ .
( Hết )