Xuân Phùng Hạ
Chương 2
8
Người kia tỉnh lại.
Máu ngựa ấm áp được đổ khắp người hắn, hắn tỉnh lại với vẻ mặt bàng hoàng hoảng loạn, sờ soạng khắp người, tận đến khi xác nhận trên người mình không bị thương quá nặng mới bình tĩnh lại.
Hắn vùng vẫy ngồi dậy, thành kính chắp tay với bọn ta: “Tạ ơn ba vị ân nhân cứu mạng.”
“Sao ngươi lại một thân một mình ở đây?” Miêu Miêu đưa cho hắn một bộ đồ cũ: “Nhân lúc máu chưa khô lau đi, lát nữa đóng thành vảy dính vào da sẽ rất khó chịu.”
“Đa tạ.” Người kia đáp: “Ta tên là Trịnh Vô Tu, là một thương nhân, đang vận chuyển lá trà tơ lụa từ Gia Thành tới thành Chiêu Nghiệp thì gặp nạn giặc cướp nên mới rơi vào khốn cảnh này.”
“Thế những người khác đâu?”
“Này…” Trịnh Vô Tu do dự.
“Nói thật đi.” Công chúa lạnh lùng nói.
“Ta chỉ muốn giữ được cái mạng thôi.” Trịnh Vô Tu cười đáp: “Mấy người muốn đi tới thành Chiêu Nghiệp đúng không? Thế này được không, nào tới thành Chiêu Nghiệp, ta sẽ tặng tất cả tiền ta có trong thành Chiêu Nghiệp cho mọi người, chỉ xin ba vị cô nương cho ta theo với.”
Sắc mặt Công chúa càng lạnh hơn: “Muốn đi theo thì phải nghe lời bọn ta.”
“Đương nhiên rồi.” Trịnh Vô Tu gật đầu.
Công chúa muốn ta và Miêu Miêu thay phiên giám sát Trịnh Vô Tu, nói người này gian xảo, dẫn theo hắn thì càng phải cẩn thận.
Ta đồng ý.
Ta và Miêu Miêu giám sát hắn suốt dọc đường, ngoại trừ lúc ăn cơm uống nước nghỉ ngơi, hắn đều ngoan ngoãn đi giữa ba người bọn ta, không hỏi nhiều cũng không nói nhiều.
Nhưng càng như vậy càng cảm thấy người này khả nghi.
Mãi cho đến khi ra khỏi sa mạc, tới gần thành Chiêu Nghiệp, hắn nhìn ba người chúng ta: “Có lính canh ở cổng thành Chiêu Nghiệp, sợ là mọi người không vào được.”
“Ngươi sẽ nghĩ cách giúp bọn ta.” Công chúa không lo lắng: “Đúng chứ?”
Trình Vô Tu nghẹn lời: “Đương nhiên, ta cũng có chút thể diện ở thành Chiêu Nghiệp này, dẫn mấy người vào cũng không sao. Nhưng mà trước đó ta cần được tắm rửa, người đầy vết máu thế này, sợ là còn chưa tới gần cổng thành đã bị bắt rồi.”
“Ngày mai đi ngang qua tháp Sơn Hà thì vào đó tắm.” Công chúa nói.
Một thoáng bất ngờ hiện lên trên khuôn mặt râu ria xồm xoàm của Trịnh Vô Tu: “Không ngờ vị cô nương đây còn biết gần thành Chiêu Nghiệp có tháp Sơn Hà, chẳng trách có thể dẫn bọn ta ra khỏi sa mạc.”
Công chúa không trả lời, chỉ lắc đầu.
Nhưng ta lại không vui, Công chúa của bọn ta nào chỉ biết mỗi thành Chiêu Nghiệp.
Công chúa đã nằm lòng toàn bộ bản đồ của Đại Chu và Ô Tô. Công chúa từng nói, từ sau khi biết phải tới Ô Tô hòa thân, nàng ấy đã bắt đầu học xem bản đồ, xác định phương hướng, chuẩn bị chu toàn.
Tự do không phải chỉ nói miệng là có thể có được, phải cố gắng hết sức mới có thể có được một tia hy vọng.
9
Trịnh Vô Tu tắm xong thì vẫn chẳng đỡ nhếch nhác là bao.
Mũi cao mắt sâu, gương mặt góc cạnh, không giống nam tử Đại Chu.
Nhưng mặt mũi ưa nhìn thì được cái gì?
Sống ở đời thì phải nói chuyện bằng bản lãnh.
Ta và Miêu Miêu đều cảm thấy hắn như cái gối thêu hoa, được cái mã mà chẳng được tích sự.
Tới ngoài cổng thành Chiêu Nghiệp, thủ vệ nói dần đây có lệnh kiểm tra nghiêm ngặt, bất cứ ai cũng phải có giấy tờ thông quan.
Trịnh Vô Tu móc từ trong ngực ra một tờ giấy loang lổ vết máu.
“Đại nhân, ngài nhìn ạ, đây là giấy tờ của hạ dân, trên đường hạ dân gặp giặc cướp, mất gần hết hàng hóa.”
Thủ vệ cầm lấy tờ giấy, nhíu mày chỉ bọn ta: “Thế ba người bọn họ thì sao?”
“Hạ dân mua ba người bọn họ ở Gia Thành, tên cũng được viết trên giấy đó ạ, cũng may đám giặc chỉ cướp hàng hóa, không thì lần này hạ dân mất trắng rồi.” Trịnh Vô Tu cười nói.
Ta đứng bên cạnh nhìn, tờ giấy kia đã đen cứng lại, chỉ nhìn được lờ mờ con dấu của quan phủ, nào rõ trên đó viết cái gì.
“Buôn hàng thế sao không thấy những người khác thồ hàng theo.” Thủ vệ không chịu buông tha.
“Đại nhân ơi, hàng mất hết rồi, tất nhiên hạ dân không thể giữ người ta lại, mất tiền công mà, thôi thì để bọn họ tự về trước.”
“Hừ, gian thương!” Thủ vệ khinh ra mặt.
“Vâng vâng! Đại nhân, tiểu nhân có một cửa hàng lụa nhỏ trong thành tên là Tú Vân Phương, ngài rảnh qua xem, thích cái nào hạ dân biếu ngài hai thớt ạ.”
“Cút!”
Trịnh Vô Tu vội cúi người: “Đa tạ đại nhân!”
Mãi đến khi đi qua cổng thành, ta mới không nhịn được nữa mà phàn nàn: “Đây là chút thể diện mà ngươi nói đấy hả?”
Trịnh Vô Tu ngượng ngập nói: “Dân buôn vốn là tầng lớp thấp kém nhất, thế này đã có thể diện lắm rồi.”
Công chúa: “Đều vì cuộc sống, sao phải phân chia giàu nghèo sang hèn.”
Ta đương muốn chê cười Trịnh Vô Tu, nhưng nghe câu này xong thì trong lòng lại dâng lên cảm xúc khó tả.
Trong quá khứ đã làm biết bao nhiêu việc vì để mưu sinh, những công việc hèn kém đó, ta không dám nhắc lại mà giờ tất cả đều tan thành mây khói.
Tú Vân Phường không lớn, tơ lụa bên trong trông rất được, dù là hoa văn hay chất vải, ngay cả ở kinh thành cũng hiếm.
Xem ra người bán rất có tâm.
“Công tử!” Một nam trung niên đứng trong quầy, thấy Trịnh Vô Tu thì mắt lập tức đỏ hoe, dẫn bọn ta vào gian trong rồi quỳ xuống: “May sao ngài bình an trở về!”
Nghe vị quản gia kia nói, bây giờ thành Chiêu Nghiệp canh phòng nghiêm ngặt vì Công chúa của Đại Chu gặp giặc cướp ở giữa biên giới hai nước, đến nay vẫn chưa rõ tung tích.
Nghe vậy, ta giật thót, lo lắng mãi cho đến khi ông ta lấy ra bức vẽ chân dung Công chúa.
Mấy đường bút đơn giản, chỉ nhìn ra là một nữ tử, nếu ông ta không nói đây là Công chúa thì ta còn chẳng đoán được đó là ai, để mà tìm người dựa vào bức vẽ này…
Nhưng mà Trịnh Vô Tu nghe được tin này thì sầm mặt, hai mày nhíu chặt.
Công chúa kéo hai bọn ra ra cửa.
“Bán cửa hàng này đi, không thể tiếp tục ở lại thành Chiêu Nghiệp nữa.” Hắn nói.
Lúc trước hắn nói thương đội mà hắn gặp nửa đường có ý xấu, mua chuộc người của thương đội hắn giết hắn, dù hắn kịp phát hiện, nhân lúc đêm khuya chạy thoát, nhưng trước khi đi đã cắt hỏng toàn bộ chỗ tơ lụa, hơn nữa còn đổi nước của bọn chúng thành cát.
Thù oán như thế, đợi bọn chúng quay lại thành Chiêu Nghiệp sợ là sẽ có rắc rối tìm đến đây.
Nhưng quản gia lại không lo lắng, xua tay nói đám người kia làm chuyện ác trước, muốn trả thù trong thành Chiêu Nghiệp này thì cũng phải có bản lãnh ấy.
Trịnh Vô Tu nói chuyện kinh doanh từ Gia thành đến thành Chiêu Nghiệp cạnh tranh khốc liệt, chỉ tính riêng trong thành đã có mấy nhà mở tiệm buôn tơ lụa.
Nếu còn tiếp tục kinh doanh sẽ lỗ vốn.
Quản gia thở dài, không nói nữa, im lặng ra ngoài sắp xếp.
10
Ngày hôm sau Tú Vân Phường đã được bán.
Hơn nữa, nhìn sắc mặt của quản gia có vẻ giá cũng ổn.
Trịnh Vô Tu đưa ngân phiếu cho Công chúa, ta nhìn lướt qua, chỉ riêng nhân phiếu vạn lượng đã có mấy tờ.
Giàu có thật.
Nếu lúc trước nhà ta có số tiền này, mẫu thân sẽ không bán ta đi.
Nhưng mà cũng chưa chắc, mẫu thân chưa bao giờ thương ta.
Bà ấy muốn ăn bánh bao thịt thì sẽ đánh ta mặt mũi bầm dập rồi ném ta trước tiệm bánh bắt ta xin ăn.
Bà chủ tiệm bánh xót mủi lòng thương, thấy ta thì kiểu gì cũng sẽ nhét hai cái vào lòng ta.
Có một lần bà chủ không có ở đó mà là đại thúc, ông ấy không chỉ đá ta ra ngoài mà còn dùng chày cán bột đánh ta.
Ta khóc gọi mẫu thân nhưng mẫu thân vẫn đứng trong đám đông nhìn, giả vờ không biết ta, còn hùa theo người ngoài mắng ta trẻ ranh láo lếu.
Lúc trước đã có người tốt bụng ở thôn bên thích ta, muốn cưới ta về, nhưng mẫu thân chê đằng kia ít sính lễ, vội vàng bán ta làm thị nữ cho Công chúa.
Sau khi đưa tiền, Trịnh Vô Tu nói hắn muốn đi tiếp về phía Tây, qua cả Đại Nguyệt, tới đế quốc La Đạt ở miền cực Tây, nghe nói nơi đó vàng bạc đầy đất.
Phụ nữ La Đạt rất chuộng tơ lụa của Đại Chu, một thớt mấy chục lượng bạc có thể đổi được chục lượng vàng.
Dứt lời, hắn nhìn Công chúa với ánh mắt hi vọng: “Sao? Cô nương xem la bàn mà có thể tìm được đường ra khỏi sa mạc, chỉ vậy đã đủ để xưng là nhân tài hiếm có.
“Nếu cô nương chịu đồng hành…”
Công chúa lắc đầu: “Đường về Tây xa xôi, trên đường lại lắm giặc cướp, ngươi còn chẳng thể tự cứu bản thân thì sao bảo vệ được người đi cùng.”
Trịnh Vô Tu đáp: “Có thể xin giúp đỡ từ tiêu cục.”
“Tiêu cục? Có tiêu cục nào có thể bảo vệ suốt chặng đường tới đế quốc La Đạt? Đường xá xa xôi, lại có người Hung Nô nhòm ngó, sợ là tiêu cục bình thường không đủ an toàn.”
“Cô nương có ý kiến gì không?”
“Tại sao không thử đường biển?” Công chúa đi tới trước bàn, trải rộng một trang giấy: “Nếu như đi đường biển, không chỉ tiết kiệm chi phí mà còn an toàn, thuận tiện hơn đường bộ. Ngươi xem!”
Hai mắt Trịnh Vô Tu sáng lên, bước nhanh tới trước bán.
Ta cùng đi theo sau, thấy Công chúa chỉ vẽ vài đường đơn giản lên giấy nhưng đã nhanh chóng phác họa ra một lộ trình đường biển.
“Chiêu Nghiệp xuôi nam đến Quảng Hải, xuất phát từ đó qua eo Thúy Trục đến Thiên Trúc, tiếp đó lại đi về phía Tây thì vẫn có thể đến đế quốc La Đạt.”
Công chúa không có một tia do dự, như thể đã nghĩ ra con đường này từ trước, tiện mồm nói ra.
Ngón tay của Trịnh Vô Tu vuốt dọc đường biển, nghiêm túc nói: “Nhưng nếu muốn ra biển thì phải tới Quảng Hải trước. Ở đó khác Chiêu Nghiệp, sợ là còn có nhiều lính canh hơn, các người không có hộ tịch, sao có thể đi?”
Công chúa nhướng mày: “Sao lại không có hộ tịch, ta là gia nô của ngươi mà.”
Ta sửng sốt, Trịnh Vô Tu cũng đứng hình: “Chỉ là chống chế tạm thời, nào dám làm thật.”
“Con đường này, nếu có thể thành công thì chính là con đường trải vàng, đáng giá.” Công chúa chống tay phải lên bàn: “Phải thử một lần.”
Công chúa nhìn về nơi xa, hơi thở trở nên dồn dập, mặt cũng ửng đỏ: “Năm đó Trương Khán mở con đường mậu dịch nối liền Đại Chu với Ô Tô chẳng phải cũng cửu tử nhất sinh sao.”
Ta chưa từng nghe kể về Trương Khán, nhưng nhìn thái độ trịnh trọng của Trịnh Vô Tu, rồi lại nhìn Công chúa, đoán có lẽ đây là một nhân vật không tầm thường.
“Nếu đã vậy thì đi cũng được.” Trịnh Vô Tu hít sâu một hơi.
Công chúa gật đầu: “Nhất định phải đi.”
Dù ta không hiểu tuyến đường và mậu dịch trong lời bọn họ nhưng chỉ nghe thôi cũng bừng bừng khí thế theo.
Công chúa nhìn bọn ta: “Hai người thì sao? Ở lại hay đi theo ta. Không cần trả lời ngay, cứ nghĩ kỹ đi.”